Ánh Trăng - Sumlir

Chương 11: 11 - Xin lỗi



Tiếng trống mà học sinh muốn nghe nhất không phải trống ra chơi mà chính là trống ra về, 5 giờ tan thì 4 giờ 55 đã có mấy đứa chuẩn bị sách vở đi về rồi, trống đánh cái là chúng nó xách cặp chạy đi ngay

Tú cất hết sách vở vào cặp. Nó lấy cái áo cưới ngăn bàn rồi mặc vào, quay sang hỏi với Yến

: Mày đói không?

: Tao bình thường

: Thế thì chắc chắn là đói rồi! Tao dẫn mày đến một chỗ này, đảm bảo ngon hết nước sốt luôn

: Nhưng mà đi đâu thế?

: Đi đi rồi sẽ biết, không phải hỏi nhiều

Tú dẫn Yến đến một quán bán bánh mì chảo, quán này là quán ruột của nó hồi cấp 2... nhắc mới nhớ là từ lúc thi cấp 3 nó chưa ghé quán ăn bao giờ nên giờ quay lại thưởng thức

: Cô Ly cho cháu hai phần nha

Cô chủ quán thấy khách quen mặt lâu mới quay lại, tay vừa làm đồ vừa nói với giọng trách móc

: Lâu lắm rồi cô không thấy mặt mày đấy, tưởng quên cô luôn rồi

: Từ bây giờ cô sẽ thấy đều đều ạ

Cô Ly bê phần đồ ăn ra, thấy con bé xinh xắn đi cạnh Tú mà suýt xoa

: Con bé này xinh quá, bạn con Tú đấy à?

: Vâng, bạn cháu đấy

: Xinh quá, nhà cô có đứa con trai sau về làm con dâu cô nhé...ăn thoải mái đi cô vào trong bán hàng

: Vâng ạ

Tú đưa Yến cái bánh mì

: Cô hay trêu lắm, đứa nào đến ăn cũng làm con dâu cô luôn...bọn tao hay bảo cô là "mẹ chồng có nhiều con dâu nhất thế giới"

: Thế cô có nhiều con trai lắm hả?

Tú bật cười

: Không, mấy thằng con trai đến đây ăn sẽ trở thành con trai của cô và mấy đứa con gái sẽ là con dâu

: À..

: Tưởng không liên quan nhưng vì chuyện này của cô mà mấy đôi không quen biết nhau, bị cô trêu rồi nên duyên rồi đấy...có anh chị còn cưới nhau rồi cơ

: Thật á?

: Thật mà

Yến bật cười, chuyện này nó cũng không lạ gì vì bạn bè của bố mẹ cứ hễ ai có con trai là sẽ trêu nó thế, nó thấy chuyện này cũng bình thường...lâu lâu lại vui là đằng khác vì mấy anh con trai bạn của bố mẹ toàn trai đẹp thôi

Cô Ly bê đồ ăn ra cho bàn bên cạnh, đi qua bàn của Tú với Yến thì mới nhớ ra nên hỏi

: À, hai thằng con trai của cô đâu rồi?

: Cháu nghỉ chơi cả hai thằng đấy rồi cô ạ

Cô Ly chẹp miệng

: Vớ vẩn, nghỉ chơi là nghỉ chơi thế nào?

Vừa mới nhắc đến là chúng nó thò mặt ra, chẳng hiểu sao không hẹn mà chúng nó có mặt đông đủ ở đây

Khang xuống xe, nó nói to

: Mẹ cho con hai phần nhá!

: Có liền luôn con trai của mẹ

Vì hết bàn nên Khang nhanh trí lấy cái ghế rồi đặt xuống ngồi cạnh Tú

: Ai cho mà ngồi?

: Không thấy con trai chủ quán à mà láo thế?

: Gớm nữa, con trai ngoài thùng rác à?

: Ơ hay

Việt đi vào, nó nhăn mặt nhìn Khang

: Không lấy ghế cho tao à thằng chó

: Tự túc đi em ơi, không ai phục vụ được em đâu

: Thế tí về mày đèo, vừa nãy tao đèo rồi

Câu nói này của Việt có tính sát thương rất cao, Khang mới nghe xong đã lập tức đứng dậy lấy ghế đặt vào bên cạnh Yến cho Việt rồi

: Em mời anh ngồi ạ

: Thế mới ngoan, tí anh đèo về nhé

: Vâng ạ

Việt ngồi cạnh Yến, nó còn không quên cười cười rồi xin phép người đến trước

: Cho tao ngồi ké tí nhá!

Yến đơ người ra, nó đang nhai miếng bánh mì mà tự nhiên chẳng nhai được nữa, nó vội gật đầu rồi quay đi chỗ khác, đến bây giờ nó mới có thể tiếp tục nhai bánh mì

Cô Ly bê nốt hai phần đồ ăn ra cho "hai thằng con trai" chúc mấy đứa ngon miệng rồi lại đi vào làm tiếp việc của mình

Việt xé cái bánh mì ra, nó bĩu môi nhại lại giọng của ai kia

: Tao không đi đâu, tí tao phải đi học thêm rồi bận lắm

Tú đang ăn mà sặc, nó uống hụm nước rồi ngẩng mặt lên nói

: Mày thích làm sao?

: Sao mày bảo đi học thêm mà ra đây ăn bánh mì hả con lợn?

: Thế sao mày với thằng Khang bảo ra công viên chơi mà lại ra đây ăn?

Khang đang ăn, nó vội nuốt miếng bánh mì rồi bênh thằng bạn thân chí cốt của nó

: Tại mày bảo đi học thêm nên bọn tao mới ra đây ăn đấy hiểu chưa, đi học thêm của mày đây à?

Tú đang ở thế yếu, rõ là hai thằng kia đang trên cơ rất nhiều...không nói được lời nào nên Tú giả vờ ăn không nói chuyện nữa

Yến bật cười, nó thấy ba bọn này cứ gặp nhau là lại cãi nhau um sùm lên nhưng lại rất vui. Đang cười thì thằng Khang quay qua Yến

: Còn mày nữa, bận của mày đây à?

: Thì...bận mà

Hồi nãy hai thằng này chia nhau ra, Việt rủ Tú còn Khang thì Yến. Nhắn xong thì hai đứa con gái kia nhắn lại cùng một lúc với nội dung "tao bận rồi" Tú còn thêm cả "tí tao phải đi học thêm" nữa cơ

: Bận ăn hả Yến?

: Đúng, chính xác là như vậy đấy..

Việt với Khang đầu lắc đầu rồi chẹp miệng

: Đúng là..

Một đám học sinh bước vào quán gồm hai nữ và ba nam, Yến theo phản xạ ngẩng lên nhìn đám người mới vào...nó chết lặng nhìn những bóng lưng ám ảnh đó

Phong nhận ra người quen, để cho bọn bạn gọi đồ nó đi lại bàn của Yến. Tim Yến bây giờ đập nhanh như muốn bay luôn ra ngoài, nó phải làm sao đây?

Phong đập vai Việt rồi khoác tay qua vai nó, mặt còn nhìn Tú với Khang rồi chào hỏi như mấy ông chú xã hội

: Lâu không gặp mấy người anh em, dạo này như thế nào rồi?

Yến giật mình...hình như thằng Phong này quen Việt. Không, nó quen cả Tú với Khang luôn..mà không những thế nó còn quen cả Yến

: Phong đấy à? Lâu không gặp dạo này thấy đẹp trai phết

: Nói thừa quá

4 đứa kia gọi đồ xong đi lại chỗ Phong, cho đến bây giờ tất cả ánh mắt của chúng nó đều hướng về Giang Hạ Yến

Việt thấy có cái gì đấy rất không bình thường ở đây, tự nhiên 5 đứa này nhìn Yến chằm chằm và Yến cũng thế, nó quay sang hỏi Yến

: Mày biết bọn này à?

Yến không trả lời, nó im lặng rồi quay mặt đi. Thằng Phúc trong nhóm đấy cười cười, nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của Việt

: Biết chứ, bọn tao biết nhau rõ luôn mà

Khang cả Tú bất ngờ

: Vãi, thế hồi trước chúng mày cùng trường với Yến đấy à

Phúc nháy mắt

: Đúng này, giỏi quá cơ

Bảo Ngọc chẹp miệng, nó gõ vào đầu Phúc rồi bắt chúng nó về bàn, nói gì mà nói rõ lắm. Giờ chỉ còn mình Ngọc ở lại, nó thở dài

: Bây giờ mới gặp lại mày, chuyện lúc trước cho bọn tao xin lỗi nhé...tuổi trẻ bốc đồng ý mà, mày đừng để ý

Yến rùng mình...bọn này hôm nay bị làm sao vậy? Uống nhầm thuốc đấy à?

Ngọc về bàn ngồi, Tú mới quay ra thắc mắc với Yến

: Nó xin lỗi mày cái gì đấy?

: Tao không biết, tao không quen bọn đấy

Gì vậy? Sao lằng nhằng thế? Tú cả Khang chẳng hiểu cái gì cả...sao chuyện cứ rối tung hến cả lên, thôi thì ăn tiếp đi cho đỡ rối vậy

Không biết Việt đang suy nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy rằng nó đang nhăn mặt lại. Việt nhìn đám kia rồi quay ra nhìn Yến...rõ ràng là có chuyện gì đấy mà Việt chẳng nhớ nổi

Tối về đến nhà, Việt ngồi nhìn bầu trời đầy sao qua cánh cửa, tay nó xoay xoay cái bút. Tường Vy mở cửa bước vào, trên tay nó là quyển sách giáo khoa

: Anh có rảnh không?

: Anh không bận

: Bài này làm kiểu gì em không hiểu..

Sau khi nghe anh trai giảng bài xong thì Vy đã hiểu, nó lấy sách rồi ôm về phòng. Một lúc sau nó lại ló mặt ra từ cửa

: Thôi anh đừng buồn, không có em này thì có em khác...nhà mình giàu mà

Rồi Vy chạy đi luôn, Việt thì ngớ người ra... nhìn nó giống người thất tình lắm à?

Haiz...ranh con. Thôi nó chẳng suy nghĩ nữa mệt hết cả người, chuyện gì xảy ra thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu được