Ánh Trăng - Sumlir

Chương 15: 15 - Giáng sinh



Sau chín giờ tối, mặt trăng đã lên cao. Tú vừa mới tắm xong, nó mặc cái áo khoác rồi đi ra ngoài

: Mẹ ơi con sang nhà Việt tí nha

: Ừ, đi đi

Mẹ của Tú thì quá quen với câu nói này rồi nên chẳng nói gì nữa, khi nào mà cô nói gì thì chắc chắn là có chuyện

: À này Tú ơi

: Dạ?

Mẹ Tú bước vào bếp, lấy ra một đĩa bánh rồi đưa cho con gái

: Mày tiện thì mang sang đấy hộ mẹ, cho thằng Việt cả cái Vy ít bánh mẹ mới làm

: Vâng ạ, con đi đây

Cẩm Tú đi sang nhà thằng bạn thân, thấy cửa cổng vẫn mở nên nó đi vào. Chưa cần gọi gì Tú đã thấy Việt ngồi ở ghế rồi

: Ơ, sao mày ngồi đây?

: Nhà tao, tao thích ngồi đâu chả được... mà cái gì đấy?

Tú để đĩa bánh xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh Việt

: Mẹ tao bảo mang cho mày cả Vy đấy

: À, nhưng mà Vy nó đang bận rồi hay là để tao ăn hết cho

: Bận cái gì?

Việt ăn miếng bánh, nó nhún vai rồi nói

: Thằng Khang lại trêu con Vy rồi hai đứa nó cãi nhau chí chóe trên kia kìa, tao đau đầu quá nên xuống đây ngồi

Tú bật cười, chuyện này thì không riêng gì Việt mà Tú cũng quen lắm. Nhớ có lần Khang trêu con bé Vy ác quá làm nó khóc bù lu bù loa, hại Khang phải mất tiền mua cả túi đồ ăn mới dỗ được

: Mà mày sang đây làm gì?

Ờ đấy, Việt không hỏi thì Tú cũng quên luôn mục đích nó sang đây rồi

: Mai đi chơi không?

: Sao chúng mày giống nhau thế?

: Giống gì cơ?

: Mày cả thằng Khang ý, học thì không học suốt ngày đi chơi..mày có biết là...

: Không đi thì thôi, tao rủ thằng Khang cả Yến đi chơi được rồi

Việt đứng dậy, nó giả vờ ho rồi hỏi

: Có cả Yến à?

: Ừ, làm sao?

: Không có gì..tại bình thường có mỗi ba đứa mình chứ có thêm ai đâu

: Thì bây giờ vẫn ba, mày không đi còn gì

: Ai bảo thế? Tao đi mà?

Tú nhăn mặt, rõ ràng là Việt vừa từ chối khéo lời mời đi chơi của nó mà sao bây giờ lại lật nhanh hơn cả bánh tráng thế? Chắc chắn là có gì đó bất thường ở đây...Tú mới ánh mắt nghi ngờ nhìn Việt

: Có phải mày...

Việt cười hì hì rồi đẩy Tú ra ngoài

: Thằng Khang tối nay ngủ cả tao, tí tao bảo nó luôn cho...bây giờ tối muộn rồi mày về đi không nguy hiểm lắm

: Mới có chín rưỡi mà muộn cái gì?

: Chín rưỡi là muộn lắm rồi, mày về đi

Tú đi về nhà cũng chính là lúc Việt thở phào nhẹ nhõm, may thế...thoát được rồi. Việt đang định đi vào nhà thì thấy xe mẹ về

Nó bất ngờ vì thằng nhóc chạy từ trong xe ra, cái dáng vẻ dễ thương này thì đúng em trai nó rồi. Việt chạy lại bế Quang lên, thơm vào má của em

: Nhớ anh không?

: Có ạ

: Hôm nay đi lớp có khóc không thế?

: Em không mà

Cô Ly cất xe xong đi lại, cô nói với con trai

: Em Vy ngủ chưa con?

: Hình như nó ngủ rồi ạ

: Hôm nay mẹ đón Quang sang chơi, tuần sau mẹ đưa em về...tối cho em ngủ nhé

: Vâng

Cô Ly mỉm cười, nhìn thái độ của Việt với Quang là biết chúng nó đang vui lắm. Biết là chia cắt ba anh em nó là sai nhưng cô chẳng có cách nào khác cả

: Thế cho em lên ngủ đi, mẹ về phòng

: Vâng

Việt bế Quang lên phòng, Khang thấy thằng bé thì hớn hở

: Quang ra đây anh bế!

Trái ngược với vẻ mặt của Khang, thằng nhóc 6 tuổi suýt nữa thì khóc lên vì Khang cứ đòi bế nó làm ai kia buồn thiu

: Ơ...không nhớ anh à?

Việt chỉ biết ôm bụng cười, nó để Quang xuống giường ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh... bắt đầu cuộc tra hỏi

: Hôm nay mẹ đón Quang à?

Tay thằng nhóc cầm con gấu, đầu thì gật gật

: Thế bố mẹ có nói gì cả nhau không?

: Em không biết

: Ơ, phải biết chứ!

: Em không biết mà

Việt đập tay vào trán, nó quá mệt mỏi rồi... hỏi mà cứ như không ấy, đúng là đừng nên chông chờ gì ở một thằng nhóc 6 tuổi mà, thôi thì đợi nó lớn tí rồi tra hỏi sau cũng được

Việt hất cằm, nó nói với Khang

: Mai Tú nó rủ đi chơi đấy

Khỏi phải nói, hai mắt Khang sáng rực lên

: Ngon! Đi luôn, không phải nghĩ

: Chốt, bây giờ đi ngủ đi...mà mày đừng có ngủ say quá mà đè vào thằng Quang đấy

: Ơ, mày nghĩ tao thế à?

: Ừ tao nghĩ mày thế đấy

Khang vẫn tiếp tục chơi với Quang để khiến thằng nhóc nhớ mình, đúng là trẻ con...đáng yêu cực kì, nhìn cái má là chỉ muốn cắn thôi

: Đừng có chơi nữa, đi ngủ đi

: Vâng em biết rồi, em xin lỗi anh Việt



Tối hôm giáng sinh, theo đúng như giờ hẹn tính ra còn sớm 2 phút thì Tú đã có mặt tại nhà của Yến rồi

: Yến ơi, anh đến rước em nè

Yến với chiếc khăn đỏ quàng trên cổ chạy ra, nó bất ngờ vì ở sau Tú là hai cái gương mặt quen thuộc kia

Khang nhe răng ra cười

: Chào bạn! Lâu lắm rồi không gặp đấy

: Lâu của mày là mấy ngày đấy à?

: Lâu mà, thế là lâu lắm rồi

Cho đến khi gặp Việt với Khang thì Yến mới biết là Tú rủ thêm hai đứa này nữa đấy...sự thật thì không phải là Tú không nói mà là nó quên, nó quên mất không nói cho Yến

Tú chẹp miệng

: Thôi kệ đi, lên xe em ơi

Đến nơi, chúng nó gửi xe tại nhà của một người quen rồi cùng nhau đi bộ chứ đông người như này mà đi xe người ta chửi cho là nhục lắm luôn

Khang thấy mấy rạp đồ ăn mà bụng sôi hết cả lên, từ chiều đến giờ nó vẫn chưa ăn gì cả

: Chúng mày ơi ra kia làm tí đồ ăn đi chứ tao đói quá

: Đi!

Minh Khang nhanh chóng kiếm được quán có ghế ngồi, nó ngồi xuống rồi gọi bao nhiêu đồ ăn... nói chung là nhiều lắm, đến nó còn không biết là ăn hết hay không nữa mà

Tú ngồi xuống cạnh Khang, nó bất ngờ khi thấy một bàn đồ ăn

: Vãi, mày ăn gì ăn lắm thế?

: Tao đói, từ chiều chẳng ăn gì rồi

: Sao mày không ăn?

: Tại thằng Việt ý, nó cứ bảo nốt trận nữa thôi xong là bọn tao chơi từ chiều đến tối luôn

Việt nhăn mặt, nó phản đối

: Điêu, mày rủ tao chơi mà? Tao mà không bảo chắc mày nằm ở nhà chơi luôn chứ chẳng đi chơi nữa

Khang cười rồi lảng đi chỗ khác, Việt nói đúng quá nó chẳng cãi được. Đường đông quá mọi người đi qua cứ không may lại va vào, Việt đứng lùi ra đằng sau bảo với Yến

: Mày vào ngồi đi

Yến đi lại ngồi xuống cạnh Tú rồi Việt mới ngồi xuống. Chúng nó chủ yếu ngồi đây xem thằng Khang ăn thôi chứ ai cũng no hết rồi

Tú đẩy đĩa bánh tráng sang chỗ Việt với Yến nhưng đứa nào cũng lắc đầu, Tú mới hỏi thằng Việt đang ngồi ở ngoài

: Sao chúng mày đều chơi game mà mày ăn rồi thằng Khang lại không ăn?

Việt thản nhiên nói

: Tao ăn mà, tao bảo thằng Khang ăn mà nó không ăn nên tao ăn một mình

Khang đang ăn miếng xúc xích mà sặc, nó ho mấy cái rồi chỉ biết cười vì Việt lại nói đúng tiếp, chả có cái gì để cãi luôn

Yến ngồi đợi Khang lâu quá nên gọi chai nước uống cho đỡ khát.

Cô chủ quán đưa cho nó, tưởng rằng giống mấy chai nước khác nên Yến mở nhẹ nhưng chẳng mở được nên nó phải dùng lực mạnh hơn chứ lúc đầu nó xem thường chai nước này quá

Việt để ý, lúc nó đưa tay ra trước mặt Yến cũng là lúc Yến mở xong chai nước rồi. Người ta có ý muốn mở hộ mà Yến lại nghĩ nó muốn uống nên đưa chai nước đã được mở nắp cho Việt

: Này

Việt rút tay lại, nó thở dài rồi quay cái mặt đang đỏ ửng của mình đi chỗ khác

: Không, tao không uống, mày uống đi

Yến thấy lạ, rõ ràng nãy đưa tay ra để xin mà sao giờ không uống nữa rồi...con trai gì mà khó hiểu thế?

Việt ngại, định mở hộ người ta mà người ta mở xong luôn rồi. Nó không dám quay mặt ra chỗ Yến vì bây giờ mặt nó chẳng khác gì quả cà chua là mấy

: Không uống thật à?

: Không uống mà

Khang với cái mồm đầy đồ ăn, nó với tay ra chỗ Yến

: Nó hông uống ì để ao uống cho

Yến tạm dịch là "Nó không uống thì để tao uống cho" rồi bật cười, nó đổ chai nước ra cốc cho Khang rồi lại ngồi đợi nó ăn xong mới đi tiếp được