Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 22-2: (Phần 2)



Ngày lễ Thất Tịch mọi người thường thích đi biển chơi, khắp nơi đều treo đèn lồng, sáng ngày ra liền lập lòe, như những ngôi sao từ trên trời rớt xuống.

Cũng không biết là ai nghĩ ra, trên đường rải đầy hoa hồng, giẫm từng bước đi qua, bẩn một đoạn đường, tính ưa sạch sẽ của Thích Nguyên Hàm trỗi dậy, không muốn đi lên trước nữa.

Diệp Thanh Hà nói: "Hình như là chàng trai kia đang cầu hôn."

Nói xong, nàng liền nghe thấy Thích Nguyên Hàm cười khẩy một tiếng.

"Sao thế?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Thích Nguyên Hàm lại giống như người rảnh rỗi không có việc gì làm, khẽ cười hỏi: "Thế cô gái kia đã đồng ý chưa?"

"...... Chắc là rồi, khóc chảy cả nước mắt nước mũi thế kia."

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, không nói gì cả, chỉ tăng nhanh tốc độ đi qua con đường này, đi giày cao gót trên nền đá cuội rất khó khăn, cô không còn kiên nhẫn, hỏi: "Vẫn chưa đến nơi sao? Tôi còn có việc bận."

"Sắp tới rồi, chị cũng đi theo rồi, còn vội cái gì nữa?". Truyện mới cập nhật

Thích Nguyên Hàm không chỉ đi theo, còn mặc bộ đồ nàng chuẩn bị, sườn xám màu xanh lam, váy xẻ lộ đùi, lộ ra một vùng trắng nõn, eo uyển chuyển như liễu, cổ áo tỳ bà thoắt ẩn lộ ra.

Cô trầm tĩnh hơn Diệp Thanh Hà, váy đung đưa ít hơn, nhưng mỗi lần đung đưa đều tao nhã, hương trầm đầy tay áo, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều mềm mại dịu dàng, khi liếc nhìn, tràn đầy tình ý, như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, cảnh quay cận cảnh trong phim điện ảnh cũng không đẹp bằng cô.

Câu nói đó là gì nhỉ.

Một lần nhăn mày khuynh nước đổ thành, nở một nụ cười ngây ngất đắm say.

"Chị, chị đẹp thật đấy." Diệp Thanh Hà cố ý nói khẽ vào tai cô nhỏ, ra vẻ gái lưu manh mà ôm lấy eo cô, khuôn mặt kiếm vui chờ Thích Nguyên Hàm trừng nàng.

Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, "Thật phiền."

Mùa hè đêm về muộn, bây giờ mới sắp hoàng hôn. Họ đến nơi, trời tối dần, mặt trời hôn lên mặt biển, ánh nắng bắt đầu le lói.

Địa điểm hẹn là nhà hàng bên bờ biển, lúc này có rất nhiều người, nhộn nhịp sầm uất, khi đi Thích Nguyên Hàm còn lo, sợ Diệp Thanh Hà bao cả nhà hàng, làm khoa trương lên.

Bầu không khí vừa phải, Thích Nguyên Hàm cũng dễ chịu, cô luôn không thích bị người ta chú ý đến.

Thích Nguyên Hàm đứng một lúc, Diệp Thanh Hà đi lại móc ngón tay cô.

Thích Nguyên Hàm không cho nàng nắm, Diệp Thanh Hà lại sáp đến nói: "Vậy thì khoác tay? Chị xem người ta toàn như thế, chúng ta học tập họ, thân thiết một chút."

Xung quanh dòng người qua lại, những đôi du lịch không nắm tay thì khoác tay nhau, Diệp Thanh Hà nhanh chóng nắm lấy tay Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị."

Nhà hàng bên cạnh biển, trên bàn đặt lọ hoa, cắm bông hoa hồng màu đỏ, để dựa vào tường, ánh đèn màu cam phía trên lập lòe, cực kỳ dễ chịu.

Buổi chiều Thích Nguyên Hàm có ăn một chút nên không đói, chỉ có Diệp Thanh Hà đang gọi đồ ăn.

Giữa nhà hàng có một chiếc đàn piano, nghệ sĩ được mời còn chưa đến, ngón tay của Diệp Thanh Hà gõ trên bàn, hỏi, "Chị muốn nghe bài gì, em đàn cho chị một khúc."

Thích Nguyên Hàm hoài nghi nhìn nàng, "Cô biết đàn cái gì?"

Nàng nói, "Biết đàn hát yêu nhau."

Thích Nguyên Hàm lườm nàng, "Không nghiêm túc gì cả."

Diệp Thanh Hà đứng dậy đi nói với phục vụ đôi câu, sau đó ngồi ở ghế đàn piano, nàng rất xinh đẹp, mái tóc xoăn rơi sang một bên, nàng chỉnh lại mái tóc, để lộ ra bông tai màu đỏ, với chiếc sườn xám màu đỏ, nàng tựa như một ngọn lửa, nàng nhấn phím đàn, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Diệp Thanh Hà cúi đầu như thể đang xem bản soạn nhạc, dáng vẻ có phần nghiêm túc, sau đó nàng ngước mắt nhìn Thích Nguyên Hàm một cái, ngón tay ấn vài nhịp trên phím đàn trắng đen.

Mở đầu loạn nhịp, xung quanh những người am hiểu hay mù tịt về âm nhạc đều cười ra tiếng, còn chứa đựng ý tiếc nuối, ai biết được nàng xuất hiện như thế, lại có trình độ như vậy.

Thích Nguyên Hàm uống một ngụm nước ép, trái lại có một chút chờ mong.

Giây tiếp theo, ngón tay của Diệp Thanh Hà nhấp nhô trên phím đàn, nàng nháy mắt với Thích Nguyên Hàm, nét cười tự tin đó lại lần nữa thu hút mọi ánh nhìn khác nhau.

Là một khúc nhạc sôi động.

Ánh đèn cùng nước biển, người đẹp và cây đàn.

Thật ra thì, những nốt nhạc lạc nhịp vừa rồi của nàng chỉ là chiêu trò chọc cười, thu hút sự chú ý mà thôi.

Kỹ thuật chơi đàn của Diệp Thanh Hà rất điêu luyện, đôi bàn tay xen kẽ nhau, cùng với âm thanh của biển cả, có thể liên tưởng đến những lời thì thầm giữa đôi tình nhân. Không ngờ đến nàng là một người phóng túng như vậy, lại có thể đàn một cách yên bình đến thế.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên, Thích Nguyên Hàm sững sờ một lúc, âm điệu khúc đàn của Diệp Thanh Hà hơi ăn khớp với nhạc chuông của cô.

Hóa ra là "Für Elise", chỉ là Diệp Thanh Hà đã cải biên nó.

Chuông điện thoại kêu liên tiếp mười giây, Thích Nguyên Hàm không nhận, điện thoại Diệp Thanh Hà lại bắt đầu đổ chuông, kiểu này chắc là Chu Vĩ Xuyên gọi rồi.

Điện thoại Diệp Thanh Hà ở chế độ rung, kêu ù ù, làm hỏng bầu không khí lãng mạn đẹp đẽ, còn đổ chuông liên tục vài lần, Thích Nguyên Hàm không nhịn được, tắt luôn.

Đương nhiên, bản thân cô cũng không trả lời Chu Vĩ Xuyên, trả lời rồi chắc chắn hắn sẽ lại hỏi cô đang ở đâu, hết nghi cái này đến nghi cái khác, rất ảnh hưởng đến tâm trạng.

Thích Nguyên Hàm lười xem tin nhắn là gì, trực tiếp cài điện thoại ở chế độ im lặng, tạp âm biến mất, lần nữa nghe nhạc, vẫn thấy dễ chịu như cũ.

Có một vài vị khách du lịch đang quay video, thảo luận xem Diệp Thanh Hà đang đàn khúc nhạc gì.

Đàn xong, Diệp Thanh Hà nói: "Dành tặng chị gái tôi thích."

Trong tiếng vỗ tay của khán giả, Diệp Thanh Hà cúi người, nàng quay lại ngồi đối diện với Thích Nguyên Hàm, còn có nhiều người chụp ảnh nàng, chụp luôn cả Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm hơi che mặt, không muốn bị chụp ảnh.

Diệp Thanh Hà cười hỏi: "Em đàn hay không?"

Thích Nguyên Hàm nói cũng được.

Cô rất thích nghe đàn piano, khi không có việc gì thì sẽ đi nghe buổi hòa nhạc, nghiêm túc bình luận, trình độ của Diệp Thanh Hà cũng bình thường, đánh lừa được mấy người không hiểu âm nhạc, còn ở chỗ cô thì không có được đánh giá cao.

Thích Nguyên Hàm nói: "Điện thoại của cô đổ chuông, chắc là Chu Vĩ Xuyên."

Diệp Thanh Hà ồ một tiếng, cầm điện thoại lên xem, sau đó gọi lại, đối với hành động này của nàng, Thích Nguyên Hàm rất không hài lòng, khá là khó chịu, cô không thèm để ý đến Chu Vĩ Xuyên, Diệp Thanh Hà chủ động mời cô đi ăn, còn nói chuyện với người khác.

Không lịch sự.

Không phù hợp với tác phong của cô.

Diệp Thanh Hà nhận cuộc gọi, Chu Vĩ Xuyên nhịn tức, mở miệng liền hỏi: "Em làm gì thế, mấy ngày nay gọi điện đều không nhấc máy."

"Ăn cơm, hẹn hò." Diệp Thanh Hà chống cằm nhìn Thích Nguyên Hàm.

"Với ai?" Chu Vĩ Xuyên hỏi, lễ tình nhân, vợ cùng tình nhân đều không ở cùng hắn, gần đây hắn gặp chuyện, tính tình xấu, cứ cảm thấy mấy người bên cạnh không còn quan tâm đến hắn, như kiểu ai cũng muốn lấy tiền của hắn đi.

Diệp Thanh Hà nói: "Cùng với chị."

"Chị nào? Nói rõ ra xem." Chu Vĩ Xuyên rất phiền, "Giọng ngọt ngào như thế, đừng có cái kiểu anh đi công tác, em liền cắm sừng trên đầu anh."

Diệp Thanh Hà nói: "Chị Thích."

"Ai?" Chu Vĩ Xuyên như không nghe rõ.

"Chính là vợ của anh nha."

Giọng điệu phô trương quá mức này, Chu Vĩ Xuyên sửng sốt, sau đó cười, "Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, mấy ngày nữa anh sẽ tìm em, nếu em thật sự sợ anh không cần em nữa, biết ghen rồi, thì sau này đừng có lạnh lùng với anh."

Tình nhân và vợ là mối quan hệ đối lập nhau, mỗi lần Diệp Thanh Hà nhắc đến Thích Nguyên Hàm, Chu Vĩ Xuyên luôn cảm thấy nàng đang ghen, nàng cố ý kích tướng hắn, muốn thay thế vị trí của Thích Nguyên Hàm.

Diệp Thanh Hà ừ một tiếng, tắt máy, nàng cài chế độ im lặng, vừa cắt bít tết, vừa nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Không vui hả?"

"Không phải." Thích Nguyên Hàm nói: "Chỉ là món ăn nguội rồi."

Những nhà hàng ven biển đều như thế này, phải ăn ngay lúc còn nóng, nếu không thì chỉ cần một ngọn gió biển thôi qua, sẽ bay mất hết hương vị.

Diệp Thanh Hà ngắt một bông hồng lắc lư trước mặt Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm bất lực thở dài, nói: "Vừa rồi không ít người quay video, chắc sẽ đăng tải lên những ứng dụng video ngắn, cô không sợ Chu Vĩ Xuyên thấy sao?"

"Không sợ, anh ta chắc không lướt mấy cái này đâu, cứ cho là có thấy cũng chẳng có gì phải sợ cả, em ăn nói thành thật, vốn là ăn cơm cùng chị, chẳng phải nói dối." Diệp Thanh Hà cắt bít tết, nguội rồi, trở nên cứng ngắt, nàng chậc một tiếng, lau miệng nói: "Chị thì sao, hôm nay là lễ tình nhân, anh ta không bám dính lấy chị nhỉ?"

"Không." Thích Nguyên Hàm uống một ngụm nước ép.

Diệp Thanh Hà chống má, "Chị từng nghe qua câu này chưa?"

Chắc chắn không phải câu gì hay ho.

Quả nhiên là vậy, Diệp Thanh Hà nói: "Nghe nói những người cắn ống hút có ham muốn tình dục rất mạnh mẽ."

"..."

Thích Nguyên Hàm ngậm ống hút nước trái cây, đầu lưỡi uốn nắn ống hút, nói: "Không ăn nữa, tôi no rồi."

Lấy ly nước ép ra, cô trộm liếc một cái, ống hút nhựa bị cắn nát rồi.

Diệp Thanh Hà quan sát quá kỹ càng, thế mà phát hiện ra cô thích cắn ống hút, đến ngay cả bản thân cô còn không nhận ra.

Thích Nguyên Hàm đứng dậy đi thanh toán, phục vụ nhỏ giọng thương lượng hỏi: "Như thế này... tiểu thư, ông chủ của chúng tôi miễn phí đơn này cho hai người, hai người muốn ăn gì lại gọi thêm, chỉ là, có thể để bạn chị đàn thêm một khúc được không ạ?"

Rõ ràng, ông chủ là một người biết cách làm ăn, ngoại hình Diệp Thanh Hà xinh đẹp, kỹ thuật đàn tốt, ngồi ở đó kéo không ít khách du lịch đến, số khách hiện tại trong nhà hàng của bọn họ đều đến vì cô gái biết đàn Piano Diệp Thanh Hà này, Diệp Thanh Hà đi rồi, chỉ sợ mất đi không ít mối làm ăn.

Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Đúng lúc tôi không mang tiền, cắm cô ấy ở đây, thế tôi đi trước nhé."

Nói xong, Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại, đi luôn.

Diệp Thanh Hà hoang mang nhìn bóng lưng đang rời đi của Thích Nguyên Hàm, nàng đứng dậy chuẩn bị đi theo, phục vụ nhanh chóng ngăn nàng lại, cười nói: "Tiểu thư, cô bị bạn mình thế chấp ở đây rồi, cô ấy nói không có tiền thanh toán."

"Hả? Cái này..." Diệp Thanh Hà sững sờ một lúc, đợi đến khi hiểu ra là đang có chuyện gì xảy ra, cười một tiếng, hét lên: "Này, sao chị nhẫn tâm đến vậy?"

Thích Nguyên Hàm thầm nói, cô còn chưa được thấy lúc chị đây thật sự tàn nhẫn.

Diệp Thanh Hà bị giữ lại đàn thêm một khúc, trong ba bốn phút kiếm được một nghìn tệ, lời to, nhưng Thích Nguyên Hàm đi rất nhanh, nàng sợ không đuổi theo kịp.

Cũng may là Thích Nguyên Hàm vẫn luôn ở trên bờ biển, Diệp Thanh Hà đàn xong, lập tức đuổi theo, trên tay xách giày cao gót, váy nàng bó sát, lúc chạy đến chỗ Thích Nguyên Hàm còn suýt ngã.

Diệp Thanh Hà khẽ thở hổn hển, nắm lấy váy của Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị xấu quá nhé?"

Thích Nguyên Hàm lại bắt đầu không nói gì, nhưng khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Một nụ cười của mỹ nhân, rất đáng giá, Diệp Thanh Hà bổ sung thêm một câu, "Chị không xấu, em không yêu."

Hơi thở được gió biển thổi đi, rơi trên mặt Thích Nguyên Hàm.

Cảm giác đó lại trồi lên, Thích Nguyên Hàm cách xa nàng một chút.