Ánh Trăng Xán Lạn Vịt Con Xấu Xí

Chương 2: Tớ muốn thay đổi



Editor: Wave | Beta: Phan
Cuối cùng Nhạc Lượng vẫn không thể đi được, ngay khi cậu vừa mới bước ra khỏi cửa, Cừu Tiêu Nhã ở phía sau cậu đột nhiên khóc rống lên như lợn bị cắt tiết, dùng lời của Nhạc Lượng để hình dung tiếng khóc thì quả thật có thể rung động đất trời dọa sợ quỷ thần, sao chổi Halley cũng sợ đến mức đâm vào Trái Đất.

Trong nửa tiếng tiếp theo, Cừu Tiêu Nhã liên tục lặp đi lặp lại câu “Cậu bắt nạt tớ”, vừa khóc vừa bôi thứ chất lỏng không rõ trộn nước mắt nước mũi lên áo sơ mi trắng như tuyết của vương tử điện hạ. Nhạc Lượng đau lòng nhìn chiếc áo sơ mi hàng hiệu của mình phải chịu cực khổ, chờ đến lúc xác định được sinh vật trước mặt đã có thể sử dụng lý trí để nói chuyện mới thận trọng hỏi: “Rốt cuộc cậu gọi tớ tới để làm gì?”

Cừu Tiêu Nhã rút khăn giấy ra lau mặt, xì mũi, khàn giọng nói: “Tớ nghe mọi người nói rằng cậu là một nhà tạo mẫu không tệ lắm.”

Ba chữ “Không tệ lắm” khiến Nhạc Lượng vô cùng phiền muộn, Nhạc Lượng là ai chứ? Một nhà tạo mẫu hình ảnh nổi tiếng, mỗi lần xuất hiện trên tạp chí thời trang đều nhận được vô số tiếng reo hò vương tử điện hạ của các cô gái… Vậy mà tới miệng Cừu Tiêu Nhã cũng chỉ là không, tệ, lắm?!

Khóe miệng cậu giật giật: “Nhận được lời khích lệ của cậu, cuối cùng tớ cũng có thể vượt qua được.”

Cừu Tiêu Nhã cau mày suy nghĩ: “Cậu có thể biến người bình thường thành soái ca mỹ nữ được không?”

Nhạc Lượng nhướng mày nhìn cô gái vừa mới xúc phạm tiêu chuẩn nghề nghiệp của cậu, thận trọng cân nhắc từ ngữ: “Bọn tớ cho rằng, chỉ cần nguyện ý, thì trên giới không có gì là không đẹp cả, chỉ là vì không xử lý đúng cách nên mới bị che khuất thôi.”

Cừu Tiêu Nhã giống như đã tiêu hóa được một chút câu nói nghiêm túc của Nhạc Lượng, cô chớp đôi mắt to vô tri của mình, hỏi: “Vậy công việc hàng ngày của cậu là làm gì? Chọn quần áo với trang điểm cho người ta à?”

Nhạc Lượng chán hẳn, như thế mà vẫn nhịn được thì còn có gì không thể nhịn được chứ, cứ cho khác nghề cũng như cách núi thì cũng không thể hạ thấp nghề nghiệp của người khác như thế được. Trong mắt cậu, công việc của mình chính là ma thuật biến hóa thứ suy tàn thành kỳ diệu, vậy mà… Bị cô nhóc điên này xem như salon làm tóc trang điểm phối quần áo cho người ta?!

“Cừu Tiêu Nhã, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?!”

Cừu Tiêu Nhã không hiểu chuyện gì xảy ra mà nhìn Nhạc Lượng bên cạnh tức muốn phát điên, cô tủi thân bĩu môi: “Sao vậy? Chỉ là có chuyện muốn nhờ cậu thôi mà.”

Nhạc Lương bị vẻ mặt đáng thương của cô làm mất bình tĩnh, ủ rũ ngồi xuống: “Chuyện gì? Cậu nói đi.”

“Tớ muốn cậu giúp biến một người thành một cô gái xinh đẹp trong thời gian ngắn nhất có thể.” Cừu Tiêu Nhã như tráng sĩ bẻ cổ tay, nói.

“Ai?”

“Chính là tớ! Tớ muốn thay đổi hình tượng —— Tớ vừa ném hết giày thể thao đi rồi!”

Nhạc Lượng nhìn Cừu Tiêu Nhã dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào chóp mũi của chính mình, trên khuôn mặt ngốc nghếch của cô gái lộ ra vẻ kiên định hiếm thấy. Phản ứng đầu tiên của vương tử chính là đưa tay lên sờ xem trán của cô có nóng hay không.

Mặc dù Cừu Tiêu Nhã không tính là xấu, nhưng trông cô không quá khiến người khác thương tiếc. Ngũ quan của cô không có khiếm khuyết gì lớn, cho dù có một chút khuyết điểm, cũng đều bị đôi mắt to linh hoạt kia che giấu đi. Cô vô cùng khỏe khắn, là cô gái tràn đầy sức sống, tuy rằng dáng người không được hoàn hảo, có chút thịt, nhưng chắc chắn vẫn nằm trong phạm vi công chúng có thể chấp nhận được, không nằm ngoài vòng.

Chính là theo cách nói của Nhạc Lượng, vốn dĩ trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười biếng mà thôi, Cừu Tiêu Nhã không biết xui xẻo như nào lại chính là đại diện của phụ nữ lười biếng, lôi thôi luộm thuộm, không chăm chút, từ trước đến nay chỉ mặc một bộ quần áo, thậm chí hàng ngày còn không thèm nhìn, vớ được bộ nào thì mặc bộ đó… Bây giờ, thế mà muốn thay đổi sao?

Nhạc Lượng đột nhiên có cảm giác “nhà có con gái mới lớn”.

“Có phải khó lắm đúng không?” Cừu Tiêu Nhã trông bộ dáng mắc nghẹn nhìn cô trân trối của Nhạc Lượng, thất bại cúi đầu thấp tới tận ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ biết rồi… Đời này của tớ không cứu được.”

Cô bò dậy đến trước máy tính, mở email có đính kèm ảnh chụp ra, cô gái trong email với mái tóc gợn sóng duyên dáng đứng ở đó. Nhạc Lượng liếc mắt nhìn: “Người đẹp này là ai vậy? Trông hơi quen…”

Cừu Tiêu Nhã trừng mắt nhìn cậu, chống cằm ủ rũ nói: “Phùng Tiểu An —— Đến đôi mắt của cậu độc như vậy cũng không nhìn ra, hầy, con gái mười tám tuổi thay đổi thật nhiều… Hai người bọn họ sẽ đáp chuyến bay vào ngày ba tháng sau, tớ không muốn gặp, cậu giúp tớ đón bọn họ đi, dù sao cũng là bạn thời trung học.”

Nhạc Lượng không nói lời nào hồi lâu, Cừu Tiêu Nhã không đợi được câu trả lời của cậu, quay đầu lại kinh ngạc nhìn cậu. Nhạc Lượng hơi cúi đầu xuống, tóc mái hơi dài che sấp bóng khuôn mặt, làm người khác khó thấy rõ sắc mặt cậu: “Nguyệt Nhi Lượng?”. Đam Mỹ Hay

Nhạc Lượng ngẩng đầu lên, để lộ ra nụ cười xán lạn có chút ngốc nghếch: “Ra là cướp người trong mộng của cậu từ tay tình địch của cậu, tớ nói mà cô nhóc điên như cậu sao đổi tính được! Cậu đừng coi thường tinh thần nghề nghiệp của tớ, không phải chỉ là một con nhóc thổ phỉ cậu thôi sao? Ngay cả Đông Thi tớ cũng có thể biến cô ấy thành Tây Thi.”

Không chờ Cừu Tiêu Nhã nhảy dựng lên giải quyết cậu một cách thô bạo, Nhạc Lượng đã túm lấy áo khoác của mình, châm một điếu thuốc nhỏ.

Vì vậy, Cừu Tiêu Nhã đang chống nạnh dậm chân không nhìn thấy ánh mắt cô đơn trong chớp mắt khi xoay người của vị vương tử điện hạ bất cần đời.