Ánh Trăng Xán Lạn Vịt Con Xấu Xí

Chương 4: Trở về và không trở về



Editor: Yuu | Beta: Phan
Cừu Tiêu Nhã không thể hiểu tại sao một cái người thích trêu chọc người khác như Nguyệt Nhi Lượng khi trở nên nghiêm túc lại đáng sợ như vậy? Cô gắp một miếng gà rán đến bên miệng, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ho khan, sau lưng bị ánh mắt sắc bén làm cho lạnh buốt. Cô vội vàng từ trạng thái nghỉ ngơi mà đứng thẳng người, đáng thương giơ tay lên, tỏ vẻ vô tội: “Cái đó… Tớ không muốn ăn… Chỉ là muốn ngửi thôi… Chỉ ngửi thôi?”

Nhạc Lượng nhìn bộ dạng của cô như này thì có chút buồn cười. Ngày thường đều là cậu bị cô gái hung dữ này ức hiệp, bây giờ thì sao, có được coi là nông nô trở mình đi hát không? Nhưng Cừu Tiêu Nhã vì người kia mới ép chính mình thành như vậy, Nhạc Lượng muốn quay đầu đi chỗ khác, trong lòng có chút chua xót.

Tại sao cậu lại tự ti trước mặt tớ đến mức không thể ngẩng đầu lên chứ? Cậu không biết, cả người cậu giống như ánh nắng mặt trời, là anh ta không xứng đáng với sự ấm áp này…

Nhạc Lượng vì để ý tới tình trạng háu ăn của Cừu Tiêu Nhã mà tự mình xắn tay áo lên xuống bếp. Mùi thơm của bột yến mạch và trái cây tốt cho sức khỏe tỏa ra từ căn bếp quạnh quẽ trong nhà Cừu Tiêu Nhã. Cừu Tiêu Nhã đứng ở cửa nhìn vương tử xuất hiện trong nhà, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, lại giống như không hiểu gì cả.

Hiếm khi thấy cô thấp giọng như vậy: “Nguyệt Nhi Lượng, sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?”

Nhạc Lượng sửng sốt, tay đang gọt trái cây dừng lại, cậu cứng ngắc quay đầu, mỉm cười: “Làm ơn, tớ có đạo đức nghề nghiệp, không thay đổi tốt cho cậu chẳng phải tự mình đập nát tên tuổi của mình sao? Cậu đừng đắc ý, kể cả có là người quen thì tớ cũng không giảm giá cho cậu đâu!” Cậu liếc nhìn Cừu Tiêu Nhã, bỗng nhiên lạnh giọng quát: “Nói bao nhiêu lần rồi, ưỡn ngực ngẩng đầu lên! Đừng giống như đang muốn nhặt tiền như vậy!”

Cừu Tiêu Nhã sợ tới mức giật mình, vội vàng trở lại dáng vẻ thục nữ, chứng liệt nửa người dường như cũng biến mất. Nhạc Lượng cúi đầu tiếp tục cắt táo thành từng lát mỏng, axit trong táo giúp tiêu mỡ… Chính cậu như vậy, hay đây là loại mắng chửi trong truyền thuyết vậy?

Nguyệt Nhi Lượng đúng là một pháp sư, một tháng sau, Cừu Tiêu Nhã đứng trước gương không nói nên lời: “Đại, đại, đại mỹ nhân… Nguyệt Nguyệt Nhi Lượng, người đẹp này là… Tớ ư?”

Nhạc Lượng híp mắt cười, nhưng trong nụ cười lại có một tia phiền muộn.

Song vào ngày Lâm Siêu trở lại, Cừu Tiêu Nhã lại bám chặt vào khung cửa không chịu đi. Nhạc Lượng vừa bất lực vừa tức giận kéo cô đi, nhưng vì sợ làm hỏng bộ móng pha lê được trang trí tinh xảo của cô nên lại không dám dùng quá sức.

“Cừu Tiêu Nhã, cậu chịu khổ một tháng không phải vì ngày hôm nay sao?”

Cừu Tiêu Nhã ngồi xổm xuống lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc vất vả lắm mới có thể xử lý gọn gàng nhanh chóng bị cô làm rối tung: “Tớ không đi, tớ không đi nữa!”

“Tại sao?”

“Tớ không dám…” Cừu Tiêu Nhã thì thầm, còn có cả tiếng nức nở.

Nhạc Lượng nhìn cô từ trên cao, tức giận nói: “Có gì mà không dám? Không phải chính cậu cũng soi gương rồi nói bây giờ ai dám nói cậu không phải mỹ nữ sao? Lâm Siêu cũng không phải hồng thủy mãnh thú cái con mẹ gì! Cậu đừng để tớ phải nổi giận, đứng lên!”

“Tớ không dám… Tớ chỉ là không dám…”

Nhạc Lượng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc cậu có muốn gặp anh ta không? Rốt cuộc cậu có thích anh ta không?”

Cừu Tiêu Nhã ngẩng đầu lên nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe: “Cậu không biết có một câu thơ cổ ‘Cận hương tình cánh khiếp’ sao?” Cừu Tiêu Nhã là nhà phát triển phần mềm, trình độ ngữ văn thuộc hàng ‘Lạc Dương thân hữu như tương vấn, liền nói tôi ở Nhạc Dương lầu’, đột nhiên buộc phải lôi ra một bài thơ cổ, lại còn được áp dụng chính xác như vậy.

(*) Cận hương tình cánh khiếp (Trích trong bài thơ Độ Hán giang của Lý Tần): có nghĩa là Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi

      Lạc Dương thân hữu như tương vấn (Trích trong bài thơ Phù Dung lâu tống Tân Tiệm kỳ 1): có nghĩa là Nếu như bạn bè thân thích ở Lạc Dương có hỏi thăm

Nhạc Lượng thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “Cậu đối với anh ta như vậy có đáng không?”

Nước mặt của Cừu Tiêu Nhã rơi xuống phát ra một tiếng “Tách”, Nhạc Lượng đau lòng, nhưng vẫn phải nói: “Anh ta đã vứt bỏ cậu rồi, tại sao cậu còn bám lấy anh ta làm gì? Con cóc ba chân khó tìm, có hai cái đùi mà cậu còn không thể tìm được sao? Cậu tự ngược đãi bản thân như vậy anh ta có biết được không? Mẹ cậu chưa từng dạy cậu người làm cậu buồn đều không đáng để cậu rơi lệ vì anh ta sao?”

Cừu Tiêu Nhã bật khóc, vừa khóc vừa đánh Nhạc Lượng: “Cậu… Cậu hung dữ làm gì… Hu hu hu… Tớ thích anh ấy… Tớ thích anh ấy 2 năm, nhớ anh ấy 5 năm… Cậu có biết không… Cậu còn hung dữ với tớ…”

Nhạc Lượng vỗ vỗ lưng cô, ôm cô vào lòng, thì thầm: “Tớ biết, tớ biết…”

Nhưng mà Cừu Tiêu Nhã, tớ thích cậu 20 năm, cậu có biết hay không?

Từ lần đầu tiên ở trường mẫu giáo, cậu đánh nhau đứa trẻ cùng lớp cướp đồ chơi của tớ, đánh đến khi bầm tím mặt mày, bắt đầu từ khi đó;

Từ lần tớ gây rắc rối, cậu đã thay tớ gánh tội lỗi, bắt đầu từ khi đó;

Từ hôm cậu bị ba đánh còn nhe răng cười bảo tớ là không sao đâu, bắt đầu từ khi đó;

Từ lúc cậu giúp tớ trả lại những bức thư tình của những nữ sinh luôn quấn lấy tớ, bị bọn họ xa lánh và bắt nạt, bắt đầu từ khi đó;

Từ khi cậu gọi là đồ giả gái, vỗ ngực nói “Chị đây sẽ che chở cho em”, bắt đầu từ khi đó…

Cậu có biết không?

Cuối cùng, Cừu Tiêu Nhã đã khôi phục lại được dáng vẻ của mình dưới bàn tay ma thuật của Nhạc Lượng, ngồi xe của vương tử điện hạ đi tới sân bay.

Phùng Tiểu An kéo vali chạy tới như bị sóng thần xô, ôm chặt Cừu Tiêu Nhã, ồn ào nói: “Trời ạ, trời ạ, cậu đã trở thành mỹ nhân rồi này. Nếu không phải có Nhạc Lượng đứng ở bên cạnh thì chưa chắc tớ đã nhận ra!” Cô ấy liếc nhìn Nhạc Lượng bằng ánh mắt ái muội: “Dù thế nào thì vẫn có thể thành công được, 8 năm chiến đấu cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.”

Nhạc Lượng mỉm cười ân cần giúp cô ấy xách hành lý. Cừu Tiêu Nhã có chút ngượng ngùng muốn giải thích, nhưng không hiểu sao lại không nói ra. Cô tự giễu cợt mà nghĩ, chắc là không muốn làm tổn thương cô đây, một cô gái luộm thuộm và độc thân ở tuổi 24.

Ngược lại, Nhạc Lượng có vẻ tỉnh táo hơn, cậu kinh ngạc thoáng nhìn về phía sau Phùng Tiểu An, hỏi cô ấy: “Sao không nhìn thấy Lâm Siêu đâu?”

Nụ cười tươi trên môi Phùng Tiểu An cương cứng lại một chút, sau đó lại như không có chuyện gì mà nhếch môi: “Quan tâm đến anh ấy làm gì? Vẫn còn ở bên Mỹ nguyện trung thành với tổng thống kia kìa. Đi đi đi, tìm chỗ nào đó ăn cơm, tớ đói muốn chết. Hai người đối xử với bạn học cũ của mình như thế à?”

Lâm Siêu sẽ không quay trở lại nữa, anh ta đã kết hôn với một phụ nữ Mỹ và có thẻ xanh, từ đó trở đi, anh ta trở thành công dân của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Phùng Tiểu An nói điều đó thực sự không đáng, chị em tốt của mình vì tên con trai đó mà trả giá nhiều như vậy, suy nghĩ cẩn thận lại thì anh ta có gì tốt chứ, không phải chỉ đẹp trai hơn người khác thôi sao.

Phùng Tiểu An nháy mắt với Nhạc Lượng: “Hơn nữa, còn ai có thể đẹp trai hơn Nhạc Lượng vương tử chứ? Tớ đã từng nghe đến thanh danh của cậu ở Mỹ.”

Cừu Tiêu Nhã hỏi cô ấy: “Cậu thực sự không thích anh ấy sao?”

Phùng Tiểu An thản nhiên xua tay: “Người con gái ưu tú như tớ sao anh ta có thể chịu được chứ?”

“Vậy sao cậu lại nói với tớ là cậu sẽ cùng Lâm Siêu trở về?!”

Phùng Tiểu An trừng mắt với cô: “Lúc đó cậu đối với tớ cứng rắn như vậy, gửi email cho cậu cậu cũng không bao giờ trả lời tớ, còn nghĩ là tớ cướp bạn trai của cậu. Tớ không nói về với Lâm Siêu thì cậu có tới sân bay đón tớ không? Tớ là người vô nhân tính như vậy sao…” Cô ấy thuần thục châm một điếu thuốc: “Nhưng thấy cậu như này tớ cũng yên tâm hơn rồi, không ngờ người cuối cùng trầm mê cũng chỉ còn có một mình tớ thôi… Cậu thì tốt rồi —— Nhớ trước kia chúng ta đều có thể nhìn ra Nhạc Lượng đối xử tốt với cậu như thế nào, chỉ có cậu vẫn ngốc nghếch đến mức đi theo sau mông Lâm Siêu thôi.”

Nhạc Lượng chỉ mỉm cười vô tư, phớt lờ ánh sự ngạc nhiên cùng dò hỏi trong ánh mắt Cừu Tiêu Nhã.

Phùng Tiểu An nói: “Khi còn trẻ thì hãy nghiêm túc với mọi thứ. Thật ra trên trái đất này không có ai là không thay đổi cả. Lâm Siêu mà chúng ta tâm tâm niệm niệm chẳng qua cũng chỉ là một thằng con trai bình thường thôi. Chẳng qua cậu không nhìn thấy bộ dạng anh ta hiện tại thôi, không còn là chàng trai vĩnh viễn sạch sẽ và u sầu nữa đâu. Tìm được một người thực sự đối xử tốt với cậu mới là điều đúng đắn. Cậu đó, thực sự rất may mắn…”