Ảnh Vệ

Chương 8: Nghi ngờ



Ở Dục Vương phủ, nếu muốn hỏi ai là người để ý đến Vĩnh Ninh công chúa nhất, thì nhất định chính là Thịnh Tây, chỉ là nước chảy hữu ý mà hoa rơi lại vô tình*, Vĩnh Ninh công chúa chỉ coi hắn là một tên ảnh vệ nho nhỏ, chỉ dùng để kiềm chế Thịnh Hoài, là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Trong lòng Thịnh Tây biết rõ, nhưng hắn sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.

Hôm qua Tẩy Mặc kể cho công chúa nghe một vài câu chuyện thú vị, lại cố ý vô tình nhắc tới điêu khắc gỗ, lại nghe nói tay nghề khắc gỗ của ảnh vệ Thịnh Tây rất tốt, từng được đương kim thánh thượng khen ngợi. Rốt cuộc thì công chúa vẫn là người có trái tim thiếu nữ, nhất thời hứng thú muốn đi đến phòng Thịnh Tây xem những tác phẩm điêu khắc của hắn.

Thịnh Tây bị công chúa kéo từ trên xà nhà* xuống — đưa các nàng đi tham quan phòng ngủ của mình.

*Xà nhà: (một số nơi gọi là xà ngang, dầm nhà hay dầm xà). Xà nhà có tác dụng đảm bảo kết cấu vững chắc cho một ngôi nhà, nâng đỡ mái nhà.

Mỗi ảnh vệ đều có một phòng của riêng mình, tuy rằng chỉ là một căn nhà gỗ nho nhỏ rách nát, nhưng tốt xấu gì cũng là ở trong Dục Vương phủ, cũng là có cái nhà ở nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành này.

Hai năm trước, Thịnh Tây giả làm thị vệ của Dục Vương tham gia hoa yến* tại hoàng cung, lúc đó có một tiểu thư con gái nhà quan hướng Dục Vương xin một bức tranh chữ thảo*, Dục Vương không muốn dây dưa cùng nàng, mà tên Thịnh Tây kia mủi lòng đã khắc một vật nhỏ lên gỗ đưa cho nàng, cũng không làm nàng mất mặt trước mặt mọi người. Lúc ấy hoàng đế cũng vừa vặn có mặt ở đấy, ngẫu nhiên khen một câu “thật khéo tay*”, Thịnh Tây bất ngờ nổi danh, bị quản gia ép làm thợ khắc gỗ trong cung mấy tháng liền, xuýt nữa thì mất việc ban đầu.

*Hoa yến: Là bữa tiệc ngắm hoa.

*Tranh chữ thảo: Là một bộ chữ hán với có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn các bộ chữ khác.

*巧夺天工: khéo léo tuyệt vời; vô cùng khéo léo.

Toàn bộ tác phẩm điêu khắc đẹp đẽ đều bị quản gia vơ vét hết rồi, hoặc là dùng làm đồ trang trí, hoặc là dùng danh tiếng của hoàng thượng để buôn bán, trong phòng của Thịnh Tây chỉ còn lại một số món đồ bán thành phẩm và sản phẩm lỗi.

Vĩnh Ninh công chúa mất hứng, nàng nhìn xung quanh một vòng, đang chuẩn bị rời đi thì Tẩy Mặc lại cầm tượng gỗ con heo chiêu tài tiến bảo kêu lên một tiếng, nói là trong bụng heo phát hiện được một tín vật của tộc Khuyển Nhung, sắc mặt Vĩnh Ninh công chúa trở nên nặng nề, sai người lục soát phòng của Thịnh Tây, thì phát hiện hơn 10 bức thư qua lại giữa hắn và Khuyển Nhung.

Vĩnh Ninh công chúa cho rằng chắc chắn có điều gì đó mờ ám, lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức. Nàng không trị tội Thịnh Tây, cũng không phải bao che, nhưng nàng nghĩ Thịnh Tây sẽ không làm ra loại chuyện này, trong lòng Vĩnh Ninh công chúa thầm nghĩ, sự trung thành của ảnh vệ trong Vương Phủ là không thể nghi ngờ — — Đương nhiên là trừ Thịnh Hoài.

Thịnh Tây nghĩ về những việc vừa xảy ra hôm qua, do dự một lúc lâu rồi im lặng.

“Rốt cuộc là như thế nào?” Thịnh Hoài lại hỏi một câu, khiến cho Thịnh Tây không tự chủ được mà run lên một chút, cảm thấy âm thanh này lạnh đến mức có thể đóng băng.

Hắn nghĩ: A Hoài thích ta, nhưng người mà ta yêu mến lại là công chúa, nếu A Hoài biết nguyên nhân thực sự là ta đưa công chúa vào phòng chơi, chẳng phải là hắn sẽ trực tiếp giết ta luôn hay sao …

Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho A Hoài, để hắn phải biết ta ngưỡng mộ Công chúa điện hạ đến mức không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của điện hạ, cho dù hắn thờ ơ như vậy, hắn nhất định sẽ buồn đúng không? Dù sao thì anh ấy cũng thích tôi như vậy, mặc dù tôi không có ý với anh ấy, nhưng tôi không muốn anh ấy buồn sau ngần ấy năm…

Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho A Hoài, để hắn biết ta ngưỡng mộ công chúa điện hạ tới mức không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của nàng, cho dù tính cách của hắn lạnh lùng thờ ơ như vậy, nhưng nhất định là cũng sẽ buồn đúng không? Dù sao thì hắn cũng thích ta như vậy, mặc dù ta không có ý tứ này với hắn, nhưng mà thân là huynh đệ bên nhau nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn khiến hắn phải đau buồn …

May thay, Thịnh Hoài không biết Thịnh Tây đang suy nghĩ cái gì, bằng không cậu thật sự có thể sẽ một đao xiên chết hắn.

Cuối cùng, Thịnh Tây vẫn là ăn ngay nói thật —– Khiến cho A Hoài sớm biết rõ sự thật, dù sao thì cậu* cũng không thể cho hắn hạnh phúc mà hắn muốn!

*cậu = Thịnh Tây; hắn = Thịnh Hoài

Sau khi Thịnh Hoài nghe xong, phản ứng của cậu rất bình thản, không hề đau lòng như Thịnh Hi tưởng tượng. Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Tại sao Tịch Mặc đột nhiên nhắc tới tranh khắc gỗ của ngươi, còn có ai để đồ lưu niệm và thư từ trong phòng ngươi? Tối nay, hầu như tất cả mọi người ở kinh đô đều biết đó là sự thật.” Thịnh Hi, ngươi là ai tung tin?”

Sau khi Thịnh Hoài nghe xong, phản ứng của cậu rất bình thản, không hề đau lòng muốn chết như trong tưởng tượng của Thịnh Tây, cậu chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vì cái gì mà Tẩy Mặc lại nhắc tới tranh khắc gỗ của ngươi, còn có ai là người để lại tín vật và thư từ trong phòng ngươi? Vụ việc ám sát xảy ra trong đêm nay, gần như tất cả mọi người ở kinh đô đều biết là do Thịnh Tây ngươi làm, ai là người tung tin đồn này?”

Thịnh Tây thuận miệng nói: “Nếu muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chúng ta cùng sang chương sau để nghe phân tích rõ hơn nhé?”

Thịnh Hoài cốc đầu hắn một cái: “Ta cảm thấy ngươi thật ngốc khi mà ngày nào cũng đứng phía sau nghe công chúa kể chuyện.”Rõ ràng là: Chào mừng bạn đến với chương trình giải mã tập tin ngày hôm nay...