Anh Yêu Em Nhất Trên Đời [Giới Giải Trí]

Chương 22-2: Phần 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáu giờ sáng hôm sau, hai người bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.

Lâm An Lan dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng.

Trình Úc thấy cậu vẫn chưa tỉnh ngủ thì khuyên cậu, "Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh đi múc nước cho em."

"Không cần đâu."

Lâm An Lan ngáp một cái, xuống giường thay quần áo, ra vại múc nước rửa mặt với Trình Úc.

Hai người ăn bánh quy cho bữa sáng, thu dọn qua loa sau đó đến trường tiểu học.

Lý Vĩnh Tư đến sớm hơn hai người một lúc, lúc này đang soạn thời khóa biểu ở văn phòng giáo viên.

Lúc Lâm An Lan đến, cô đã sắp xếp xong chương trình học, "Buổi sáng là Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Mỹ Thuật, buổi chiều là Toán, Ngữ Văn, Tiếng Anh, Thể Dục, được không?"

Lâm An Lan suy nghĩ một lát, "Bỏ tiết Tiếng Anh đi, Tiếng Anh cần được học một cách có hệ thống, nếu không bây giờ học cũng sẽ nhanh quên, hơn nữa lại không thực tế với lũ trẻ, môn Toán có ứng dụng thực tế cao hơn và quan trọng hơn chút."

"Được." Lý Vĩnh Tư đổi tiết Tiếng Anh của buổi chiều thành Toán rồi dán thời khóa biểu lên tường.

Phòng làm việc này rất nhỏ, chỉ có hai cái bàn, bàn thì khá lớn, hai bên đều đặt ghế tựa để giáo viên soạn bài.

Nhưng Lâm An Lan vẫn rất khách sáo ngồi ở một cái bàn khác, giữ khoảng cách với cô.

Cậu lấy đồ ăn vặt mua hôm qua ra, đưa một phần cho Lý Vĩnh Tư, "Lát nữa lên lớp chia cho bọn trẻ đi."

Lý Vĩnh Tư không nghĩ tới cậu còn mua đồ ăn vặt cho học sinh, kinh ngạc nói, "Anh Lâm suy nghĩ thật chu đáo, em còn chẳng nghĩ tới nữa, cảm ơn anh."

"Không có gì." Lâm An Lan nói xong đi về bàn làm việc, bắt đầu soạn bài.

Đồng hồ điểm tám giờ, đám học sinh đã lục tục tới.

Tiết đầu tiên là Ngữ Văn, do Lâm An Lan phụ trách, Lý Vĩnh Tư cổ vũ cho cậu, Lâm An Lan cầm đồ ăn vặt và sách ra khỏi văn phòng, đi về hướng phòng học.

Kết quả lúc mới bước vào cửa, cậu ngây ngẩn cả người —— Trình Úc Trình Úc ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong phòng học, vừa thấy cậu vào là ngồi thẳng lên ngay, đúng là y hệt như lính danh dự.

Lâm An Lan chớp mắt nhìn, không phải anh nên ở một căn phòng khác chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm nay sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Còn Trần Anh Kiệt ở bên cạnh anh nữa, sao cậu ta lại ở đây?

Lâm An Lan nghi hoặc nhìn Trình Úc, Trình Úc cười với cậu, nháy mắt phải, tặng cho cậu một cái wink.

Lâm An Lan đành phải mắt nhắm mắt mở để anh ngồi tiếp, làm bộ như anh cũng là một thành viên của lớp học.

Cậu bước lên bục giảng, giới thiệu bản thân với mọi người, sau đó nói với đám trẻ dưới bục giảng, "Bây giờ đến lượt các em giới thiệu về mình, bắt đầu từ bạn nhỏ ngồi ở bàn đầu cạnh cửa trước, nói tên của em là gì? Sau đó đến chỗ thầy nhận quà."

Đám học sinh nghe thấy quà là mắt sáng lên, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Lâm An Lan, tò mò không biết cậu chuẩn bị quà gì.

"Bây giờ bắt đầu nhé." Lâm An Lan cười nhìn về phía cô bé ngồi bàn đầu cạnh cửa, "Em tên là gì?"

Cô bé nhát gan đứng lên, vóc dáng nhỏ bé, âm thanh mềm mại, "Em tên là Vương Oánh Oánh."

Lâm An Lan gật đầu, "Qua đây nhận quà đi."

Vương Oánh Oánh vui vẻ chạy bước nhỏ tới bục giảng, Lâm An Lan ngồi xổm xuống, bảo cô bé nhắm mắt lại, sau đó mở gói quà ra.

"Thò tay vào, xem xem có thể quơ trúng cái gì, quơ được cái gì thì cái đó là quà của em."

Vương Oánh Oánh vươn tay ra, quơ tay một cái, bắt trúng túi khoai tây chiên.

Cô bé nhắm chặt mắt, ôm túi khoai chiên, ngoan ngoãn cảm ơn Lâm An Lan, "Cảm ơn thầy ạ."

"Không cần phải ngại, bây giờ mở mắt được rồi, em về chỗ đi."

Vương Oánh Oánh mở to mắt ra, nhìn thấy khoai chiên trong lồng ngực mình, nét vui sướng hiện rõ trên gương mặt cô bé, vô cùng phấn khởi chạy về chỗ ngồi.

Mấy đứa nhóc khác thấy cô cầm quà về thì đều can đảm hơn, lần lượt giới thiệu tên của mình, có vài đứa tính cách hoạt bát hơn, nói xong tên mình còn tự động nói cả tuổi tác và sở thích.

Bọn nhỏ cười ha ha, không khí sôi động lên ngay tức thì.

Lâm An Lan mỉm cười, cho tất cả tụi nhóc nhận xong phần thưởng, bấy giờ mới bắt đầu dạy học.

Trình Úc nhìn cậu quay lưng lại, bắt đầu viết chữ trên bảng đen, trong ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và chuyên chú.

Anh nhớ rõ trước kia lúc còn học trung học, anh cũng từng ngồi dưới bục giảng, yên lặng ngắm bóng lưng Lâm An Lan trên bục giảng.

Anh từng nhìn cậu mặc sơ mi trắng ngắn tay quay lưng về phía anh, cũng từng thấy cậu mặc áo hoodie rộng thùng thình giơ tay lên viết chữ, còn từng thấy cậu mặc áo len kiểu học sinh sinh viên, lịch lãm như quý công tử phương Tây thời xưa.

Anh từng thấy rất nhiều bóng lưng của Lâm An Lan, lần nào cũng muốn bước đến ôm cậu từ phía sau.

Anh nghĩ, cậu gầy như vậy, eo chắc cũng rất thon, ôm vào hẳn sẽ thật tay lắm.

Anh phác họa bóng lưng của cậu trên giấy, cuối cùng lại lấy bút gel đen vội tô xóa đi, làm bộ như chưa hề có chuyện vẽ tranh.

Lúc đó quả thực là anh có nằm mơ cũng không ngờ tới có một ngày anh thật sự có thể ôm lấy cậu.

Trình Úc ngắm cậu chăm chú, hồi lâu sau anh lại cúi đầu, cầm bút trên bàn, định vẽ bóng lưng cậu lần nữa.

Nhưng anh vẫn chưa kịp vẽ thì Trần Anh Kiệt bên cạnh đã động bút trước, cậu ta viết trên giấy: Chúng ta phải đợi hết tiết này sao?

Thật ra Trình Úc cũng thấy ngạc nhiên khi cậu ta đi học với mình.

Công việc hôm nay của bọn họ là làm đầu bếp tiểu học, ê-kíp chương trình sợ bọn họ không biết dùng bếp lò [1] ở quê nên đã đặc biệt mời dì Thẩm trước đây hay nấu cơm ở tiểu học đến dạy bọn họ.

Dì Thẩm rất nhiệt tình, dẫn bọn họ đi thăm khu nấu ăn của trường, nói đợi lát nữa nấu cơm rồi hướng dẫn cụ thể sau.

Đương nhiên là đám Trình Úc đồng ý, nhưng chính vì cùng tán thành nên bây giờ ba người khó tránh khỏi rảnh rỗi.

Lúc đó mới có tám giờ, vẫn chưa đến giờ nấu cơm, ê-kíp chương trình bảo bọn họ tự sắp xếp, chỉ cần không trễ nải việc nấu cơm là được.

Trình Úc không hề do dự xoay người đi đến phòng học, dự định thưởng thức phong thái làm giáo viên của Lâm An Lan.

Chẳng hiểu sao Trần Anh Kiệt cũng theo đi theo.

Trình Úc không quen cậu ta, cũng lười quan tâm, chỉ có điều rõ ràng là bây giờ Trần Anh Kiệt ngồi không yên nổi.

Trình Úc nghĩ ngợi, viết câu trả lời lên tờ giấy: Ừ, bây giờ ra ngoài ảnh hưởng kỷ luật, tan học rồi ra.

Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan đi dạy, Trình Úc không hy vọng vì Trần Anh Kiệt ra ngoài mà khiến lớp học lộn xộn.

Trần Anh Kiệt thấy anh nói như vậy thì hơi phiền lòng.

Cậu ta đảo mắt nhìn Lâm An Lan trên bục giảng, lại nhìn sang Trình Úc đang đăm đăm nhìn Lâm An Lan có vẻ đang nghe giảng rất chăm chú, trong lòng vô cùng thắc mắc, cái này thì có gì đáng nghe?

Lại còn chú tâm như thế?!

Cho dù là giảng về cách ghép âm chữ Hán đơn giản nhất bọn trẻ cũng thấy hứng thú vô cùng?

Trần Anh Kiệt không hiểu, thậm chí Trần Anh Kiệt nghe mà chỉ thấy buồn ngủ.

Hết một tiết, Trần Anh Kiệt thấy mình sắp vào cõi tiên đến nơi, cậu ta vỗ vỗ mặt mình, đứng lên nói với Trình Úc, "Đi thôi anh Úc, chúng ta nên về thôi."

"Cậu về trước đi." Trình Úc nói.

Bây giờ vẫn chưa đến giờ làm cơm đã hẹn, anh không vội.

"Nhưng mà chẳng phải lúc nãy anh nói tan tiết là chúng ta về luôn à?"

"Tôi chỉ trả lời cậu thôi, tôi đâu có nói là tôi cũng về."

Trình Úc nói xong, sải bước qua dãy ghế, xoay người đi ra khỏi phòng học.

Trần Anh Kiệt vội vàng chạy theo, Trình Úc quay đầu lại nói, "Đừng đi theo tôi, tôi đi xử lý chuyện riêng."

Trần Anh Kiệt:.........

Trần Anh Kiệt chỉ đành không tình nguyện dừng bước, nhíu nhíu mày đi về.

Lâm An Lan vừa đi đến cửa văn phòng đã nghe tiếng Trình Úc gọi cậu.

Cậu quay đầu nhìn về phía Trình Úc, thắc mắc nói, "Không phải hôm nay anh phải đi nấu cơm hả? Sao lại chạy đến phòng học thế?"

"Tới nghe thầy giáo Lâm giảng bài một lát." Trình Úc cười nói.

Lúc nói chuyện anh lại thay đổi biểu cảm trên mặt, ra vẻ hờn dỗi ấm ức nói, "Thầy giáo Lâm chẳng công bằng tí nào."

"Sao lại không công bằng?" Lâm An Lan khó hiểu.

"Tất cả mọi người đều là học sinh trong lớp học, vì sao các học sinh khác có quà mà anh lại không có? Là bởi vì anh cao hơn những người khác sao?"

Lâm An Lan:........

Lâm An Lan không có chuẩn bị trước, bị anh làm tức cười, "Vậy nên hết tiết bạn học Trình chạy tới cửa văn phòng của tôi là để đòi quà đúng không?"

Trình Úc gật đầu, "Anh cũng chăm chú nghe giảng, anh cũng phải có quà chứ."

Lâm An Lan hào phóng nói, "Đi, tự chọn một cái."

Cậu mở gói đồ ăn vặt ra, để Trình Úc tự chọn.

Trình Úc nhìn đồ ăn rực rỡ muôn màu, cuối cùng lấy ra một cây kẹo que.

Lâm An Lan chợt nhận ra anh quả thật ra rất thích ăn đường.

"Hài lòng chưa?" Cậu hỏi Trình Úc.

Trình Úc lắc đầu, đưa kẹo que cho cậu, "Thầy giáo Lâm lột vỏ kẹo cho anh đi."

Lâm An Lan khẽ cười một tiếng, "Thầy Lâm còn ăn kẹo hộ anh được đấy, tự lột đi."

Cậu nói xong thì xoay người vào văn phòng.

Trình Úc liền theo cậu vào văn phòng.

"Anh vào làm gì?"

"Xem thầy giáo Lâm soạn bài thế nào." Trình Úc nói, "Bên bọn anh vẫn chưa đến giờ phải nấu cơm nên bọn anh được tự do hoạt động."

Bấy giờ Lâm An Lan mới hiểu, chỉ vào chiếc ghế dựa đối diện mình nói, "Thế thì anh ngồi đây đi."

Tiếng chuông vào học vang lên, Lý Vĩnh Tư cầm sách vở với đồ ăn vặt Lâm An Lan chia cho cô ra ngoài, trong chớp mắt văn phòng chỉ còn mình Lâm An Lan và Trình Úc.

Chuyên mục hình ảnh: 

[1] Là kiểu bếp lò như này nha



(Còn tiếp) 

21/07/2021

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!