Anti-Fan Số Một

Chương 37: Lại xem mắt



Lúc đến viện mồ côi, Ngu Thành Hà nhìn thấy xe Trâu Hàn đậu ở cửa, không đi vào viện mồ côi mà đi thẳng qua đó.

Đứng trông xe vừa khéo là vệ sĩ lần trước, y nhận ra Ngu Thành Hà, nhìn anh lên xe cũng không ngăn cản, chỉ len lén nhắn cho Trâu Hàn một cái tin.

Trợ lý thì lại nhảy nhót chạy vào viện mồ côi.

Dương Tân Dao đang nói chuyện với Trâu Hàn, thấy cô thì vội vàng chào hỏi, “Tiểu Duyên, sao em lại tới đây?”

Vừa nói vừa nhìn về phía đằng sau cô, tựa như muốn xem Ngu Thành Hà có đến hay không.

Trâu Hàn cũng vô thức ngẩng đầu, điện thoại di động cùng lúc đó vang lên một tiếng, cậu vừa lấy ra xem, tâm tình bỗng nhiên tốt lên.

“Anh Ngu đang chờ người nào đó ở ngoài, anh ấy nói bây giờ là thời điểm đặc thù nên không vào.” Trợ lý nháy mắt mấy cái với Trâu Hàn, “Chị Dao Dao nếu chị có chuyện gì thì đi ra ngoài nói với ảnh đi.”

“Chị không tìm nó.” Dương Tân Dao vội vàng cười lắc đầu, cũng liếc nhìn Trâu Hàn, “Hàn Hàn, hôm nay rất cảm ơn em, lần sau có cơ hội chị sẽ mời em ăn cơm.”

Đừng có hạ lệnh trục khách rõ ràng như vậy được không chị ơi, Trâu Hàn quả thực không còn gì để nói.

Nhưng mà cậu cũng muốn đi xem một chút, nên tạm biệt hai người.

Trâu Hàn thật sự không nghĩ tới Ngu Thành Hà sẽ trực tiếp đi đến viện mồ côi, là đến để đón cậu sao?

Đây là lần đầu tiên Trâu Hàn gặp phải tình huống có người tới đón cậu, dưới điều kiện không có chuyện gì khác.

Cảm giác này tuy có hơi xa lạ, nhưng cũng không xấu.

Trâu Hàn không phát hiện bước chân của mình vô thức tăng nhanh.

Trợ lý ở phía sau bỗng đuổi theo bắt kịp cậu, “Hàn Hàn.”

“Sao vậy chị?” Trâu Hàn xoay người lại.

“Ừm… chuyện là…” Trợ lý nói một cách hàm súc, “Cậu có xài weibo không?”

Trâu Hàn không hiểu ra sao, “Có xài ạ.”

“Có follow anh Ngu không?” Trợ lý lại hỏi.

Trâu Hàn hơi sửng sốt, chỉ lo cô hỏi tên weibo của mình, hàm hồ nói, “Có gì hả chị?”

“Không có gì, chỉ là…” Trợ lý vừa thấy thái độ của cậu, cho là cậu còn chưa biết tương tác giữa Ngu Thành Hà và Mèo mắt to, điên cuồng ám chỉ, “Chỉ là… chẳng phải bây giờ hai người đang kết thân sao? Cậu cũng nên để ý tới sinh hoạt của ảnh, đúng không?”

Tuy cô tin tưởng Ngu Thành Hà không phải dạng người bắt cá hai tay, nhưng lại thật sự coi Trâu Hàn là bạn thân, nhịn không được muốn nhắc nhở chút gì đó.

Trâu Hàn không hiểu ra sao, nhưng cậu sốt ruột đi ra ngoài tìm Ngu Thành Hà, nên không hỏi nhiều, thuận theo gật gật đầu, “Được.”

Trợ lý cảm thấy mình nhắc đúng chỗ, thở phào nhẹ nhõm, làm một cử chỉ cổ vũ với Trâu Hàn, “Đi thôi.”

Trâu Hàn không hiểu lắm, nhưng vẫn cấp tốc xuất môn, nhìn thấy xe mình phía xa xa, liền theo bản năng bước chậm lại, cố tỏ ra bình tĩnh.

Ngu Thành Hà ngược lại không che giấu sự háo hức chờ mong của mình, mở cửa kính xe xuống phất phất tay với Trâu Hàn.

Trâu Hàn cũng nhịn không nổi nữa, đi nhanh vài bước, rồi cuối cùng chạy chậm đến trước xe, “Sao anh lại tới đây?”

Ngu Thành Hà thay cậu mở cửa, “Đột nhiên nhớ em nên tới đón. Hết bận chưa?”

Tim “thịch” một tiếng thật lớn, Trâu Hàn bỗng cảm thấy vốn từ của mình nghèo nàn, đành phải dựa vào động tác lên xe để che giấu sự luống cuống của mình. Cậu không dám nhìn Ngu Thành Hà, cũng không dám nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Vệ sĩ phi thường hiểu chuyện, chủ động mở miệng, thay Trâu Hàn hóa giải căng thẳng, “Tiểu… Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Trâu Hàn nhìn về phía Ngu Thành Hà, Ngu Thành Hà cũng nhìn cậu, mỉm cười không nói lời nào.

Trâu Hàn sờ mũi một cái, chỉ có thể chủ động hỏi, “Anh muốn đi đâu? Bệnh viện hả?”

“Không cần, hôm nay đã đi rồi.” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, “Nếu em không có chỗ nào muốn đi nữa, thì chúng ta về nhà ha?”

Về nhà

Về nhà ai? Nhà ở đâu?

Trâu Hàn không hé răng, chấp nhận.

Trong xe liền yên tĩnh lại, không khí tựa như tràn ngập vật liệu dễ cháy nổ, rất nguy hiểm.

Trâu Hàn móc điện thoại di động ra, giả bộ xem để hóa giải cảm giác quái dị này.

“Đang xem gì đó?” Ngu Thành Hà thoáng nhích tới gần chỗ cậu, “Weibo hả? À đúng rồi, weibo của em tên gì để anh follow.”

Trâu Hàn đột nhiên phản ứng lại, cấp tốc thoát weibo, giống như phản xạ có điều kiện mà trả lời, “Em chỉ thỉnh thoảng vào xem tin tức thôi, thực ra em không có đăng ký tài khoản.”

Vừa nói ra khỏi miệng, Trâu Hàn đã thấy hối hận rồi.

Cậu muốn tìm một cơ hội nói với Ngu Thành Hà về chuyện account Mèo mắt to, nhưng trước sau không tìm được chỗ bắt đầu. Kỳ thực vừa nãy mình không nên thoát ra, chỉ cần để cho ảnh nhìn thấy, là có thể đơn giản thô bạo giải quyết được vấn đề rồi.

Đáng tiếc nói dối xong rồi, giờ nói ngược lại thì không tiện, huống chi còn có vệ sĩ ngồi đây.

Chỉ có thể đợi lần sau.

“Bây giờ còn có người trẻ tuổi không đăng ký weibo nữa hả? Em đúng là một luồng nước trong.” Ngu Thành Hà tựa hồ không hề hoài nghi.

Trâu Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Ngu Thành Hà nói ngay sau đó, “Chẳng phải em là fan của anh sao? Bình thường có để ý weibo của anh không?”

Gần đây cứ quên mất thân phận fan, nhưng Ngu Thành Hà luôn không tiếc công sức nhắc nhở, Trâu Hàn bị bức phải thừa nhận, “Đương nhiên rồi.”

“Vậy hôm nay em không ghen sao?” Ngu Thành Hà lại hỏi.

Trâu Hàn một mặt mê mang, “Ghen gì cơ?”

Ngu Thành Hà nói: “Em không thấy tương tác giữa anh và người khác hả?”

Trong giây lát này, Trâu Hàn cuối cùng cũng hiểu cái đoạn trợ lý nói trước khi chia tay là sao.

Nhìn dáng vẻ trợ lý, chị ấy thật sự coi mình là “bạn thân”, đến ông chủ chị ấy cũng dám hoài nghi.

Trâu Hàn: “…”

Cậu đương nhiên không ghen, có ai đi ăn dấm của chính bản thân mình không?

“Hửm?” Ngu Thành Hà đến gần thêm một chút, “Ăn dấm?”

“Không có.” Có cảm giác như anh đang dán sát vào tai mình mà nói, giọng nói trầm thấp hung hăng đánh vào tim cậu, Trâu Hàn không thể không dựa vào cửa sổ.

Đáng tiếc thời điểm cậu lên xe liền bị Ngu Thành Hà chặn lại, căn bản không có chỗ để lùi về sau.

Nhiệt độ trong xe như nóng lên mấy độ, Trâu Hàn vội vã lắc đầu, “Không có.”

“Không có?” Ngu Thành Hà hơi cất cao âm thanh, nhắc nhở cậu, “Tối hôm qua…”

Câu “nếu còn không nghiêm túc, anh sẽ hôn em” tối qua Ngu Thành Hà nói đã ầm ĩ trong đầu cậu cả nửa đêm, nay lại bắt đầu chiếu lại.

Trâu Hàn có chút không chịu được, che lỗ tai lại, “Vậy thì có.”

Trong mắt Ngu Thành Hà tràn lên tầng tầng ý cười, vươn tay kéo bàn tay đang che lỗ tai của Trâu Hàn xuống, cũng không buông ra, “Vậy anh cần phải giải thích với em một chút. Em thấy hot search hôm nay chưa? Chuyện anh bị thương liên lụy quá rộng, không thích hợp để công khai. Weibo của cậu ấy gián tiếp giải thích thay cho anh, nên anh phải cảm ơn. Hiểu chưa?”

Mặt Trâu Hàn không hề có tí cảm xúc nào, thầm nghĩ: đương nhiên tui hiểu.

Có trời mới biết vì thay Ngu Thành Hà làm sáng tỏ, cậu đã suy nghĩ biết bao nhiêu cách, lật tung cả kho ảnh trong điện thoại di động.

Cũng may là Ngu Thành Hà mặc một bộ quần áo giống thế, nếu không Trâu Hàn cũng không thể ra sức giúp anh.

Chỉ là, bây giờ Ngu Thành Hà cưỡng ép bắt cậu phải thừa nhận mình ghen, rồi mạnh mẽ giải thích trấn an cậu, Trâu Hàn thực sự không biết nên phản ứng thế nào.

“Nói đến chuyện này, anh còn có việc muốn làm phiền em.” Hành động này của Ngu Thành Hà hiển nhiên không phải không có chỗ dùng, anh còn chiêu sau nữa.

Trâu Hàn không nghĩ nhiều, “Việc gì?”

“Chuyện này tuy đã được Mèo mắt to gián tiếp giải thích, nhưng cũng chỉ lừa gạt được fan thôi. Mấy tên phóng viên thính mũi đã nhận ra có gì đó không đúng rồi. Bây giờ cả công ty lẫn tiểu khu nhà anh ở đều có rất nhiều phóng viên cắm chốt bên ngoài.” Ngu Thành Hà nhìn Trâu Hàn, cực kỳ chân thành nói, “Có thể phiền em thu lưu anh thêm mấy ngày nữa không?”

Trâu Hàn có thể nói gì?

Nói thế nào đi nữa, Ngu Thành Hà bị thương lần này cũng là do cứu cậu, chưa kể người đã vào trong nhà ở rồi, cậu đương nhiên không thể đuổi người ra ngoài được.

Trâu Hàn gật gật đầu, “Được.”

“Cảm ơn em.” Ngu Thành Hà chăm chú nhìn Trâu Hàn.

Trâu Hàn bị ánh mắt chăm chú của anh khiến cho bối rối, cậu dường như thấy ánh xanh lấp lóe từ trong mắt Ngu Thành Hà, nhưng không chờ cậu xác nhận, điện thoại đã vui vẻ kêu lên.

Hai người đồng thời chấn động, Ngu Thành Hà buông tay ra, Trâu Hàn luống cuống tay chân nhận điện thoại, “Alo?”

“Hàn Hàn!” Giọng nói oang oang đặc trưng của Roy truyền qua micro, “Em đang ở đâu vậy? Anh tới nhà em mà không thấy ai ở nhà hết.”

Trong lòng Trâu Hàn cả kinh, thầm nghĩ may mà chưa về tới nhà. Nếu không Roy mà nhìn thấy Ngu Thành Hà ở trong nhà cậu, thì chẳng phải…

“Em có việc, đang ở bên ngoài, tạm thời chưa về được.” Trâu Hàn nói dối, “Anh, anh có việc gì không?”

“Có.” Roy cũng không quá lưu ý việc Trâu Hàn có ở nhà hay không, “Tối nay rảnh không đi ăn bữa cơm?”

Trâu Hàn lập tức cảnh giác, “Không phải lại đi xem mắt nữa chứ?”

Ngu Thành Hà nghe vậy, ánh mắt lập tức chuyển hướng qua đây.

Roy trái lại rất sảng khoái thừa nhận, “Phải.”

Trâu Hàn dở khóc dở cười, “Anh hai, nói thật với anh, bây giờ em đã có một đối tượng xem mắt rồi.”

Khóe miệng đang chìm xuống của Ngu Thành Hà nhất thời cong lên, Trâu Hàn thấy được, không nhịn được càng cúi đầu thấp hơn.

Roy hiển nhiên không ngờ Trâu Hàn đã có đối tượng, trầm mặc một lát.

Trâu Hàn đoán hắn sẽ kêu cậu đi gặp thử một lần, đang chuẩn bị hỏi Ngu Thành Hà có để ý hay không, thì nghe thấy Roy nói, “Không sao, điều đó không ảnh hưởng gì hết, ai nói chỉ có thể xem mắt với một người?”

Trâu Hàn: “Anh nói cái gì?”

“Việc kết thân xem mắt này quan trọng là ở hiệu suất, cứ xem từng người từng người một, thế thì chậm lắm.” Roy nói, “Nếu em đã không còn bài xích việc đi xem mắt, vậy hẳn là không ngại xem mắt với nhiều người cùng lúc đâu ha? Hàn Hàn em tin anh, người lần này anh hai tìm cho em, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng.”

Trâu Hàn “…”

Cậu còn muốn cự tuyệt nữa, Ngu Thành Hà bỗng nắm lấy một cái tay khác của cậu, viết vào lòng bàn tay cậu một câu.

Trâu Hàn sững sờ, nhìn về phía Ngu Thành Hà.

Đáp ứng?

Ngu Thành Hà gật đầu.

“Thế nào?” Roy ở đầu kia điện thoại hối thúc, “Anh hai bảo đảm, người này em chắc chắn sẽ thích. Nếu không thích, sau đó anh sẽ không giới thiệu cho em nữa, được không nè?”

Trâu Hàn theo bản năng dựa theo ý kiến của Ngu Thành Hà mà gật gật đầu, “Vậy cũng được.”

“Quá tốt rồi!” Roy vui sướng hét to một tiếng.

Trâu Hàn vội vàng để di động ra xa một chút.

“Hàn Hàn, chờ chút anh gửi địa chỉ gặp và ảnh của đối phương cho em.” Roy vui vui vẻ vẻ nói, “Em nhất định phải đi đó.”

Hắn không thể chờ được mà cúp điện thoại, soạn tin nhắn gửi đi.

Trâu Hàn nhìn Ngu Thành Hà, “Sao hồi nãy lại muốn em đồng ý?”

“Bởi nhìn tính tình anh của em, nếu em không đáp ứng, anh ấy nhất định sẽ không từ bỏ.” Ngu Thành Hà đoán.

Trâu Hàn không có cách nào phản bác, Roy đúng là sẽ như thế.

Ngu Thành Hà nói, “Thế thì cứ đi một lần, sau đó trực tiếp nói cho anh ấy biết em không thích. Chẳng phải anh ấy đã nói rồi sao? Nếu lần này em không hài lòng, sau này sẽ không bắt em đi nữa.”

Điều này cũng đúng, mà Trâu Hàn có hơi lo lắng Roy sẽ làm ra chuyện thiêu thân gì khác nữa.

“Chưa từng thấy người như vậy, để đối tượng kết thân của mình đi xem mắt với người khác.” Trâu Hàn oán.

Cậu thực sự không muốn đi xem mắt, vừa nghĩ tới việc phải mặt đối mặt với một người xa lạ tự giới thiệu mình, cậu liền nổi da gà khó chịu.

“Anh đi cùng em.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn sáng mắt lên, “Thật hả?”

“Đương nhiên.” Ngu Thành Hà nghiêm túc nói, “Để em đi một mình, anh cũng không yên tâm.”

Trâu Hàn mím mím môi, hơi hơi yên tâm một tí.

Tin nhắn của Roy gửi tới, địa chỉ là ở lầu bốn tòa nhà Quảng Trường Cửu An, nhà hàng Nhật “Đinh Mộc Liệu Lý”. (quảng trường ở đây gần giống với mall bên mình)

Trâu Hàn đưa cho Ngu Thành Hà nhìn.

Ngu Thành Hà gật gật đầu, “Chỗ đó anh biết, tính riêng tư bí mật cũng không tệ.”

Về phần bức ảnh Roy nói, không biết tại sao lại không gửi tới, Trâu Hàn không thèm để ý, cũng không chủ động hỏi.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Ngu Thành Hà cũng phát ra tiếng vang, là tin nhắn từ Lộc Nhất Bạch, mời anh ăn bữa tối cùng.

Đang muốn cự tuyệt, chợt thấy địa chỉ cũng là ở Quảng Trường Cửu An, liền trả lời lại là “Được”.