Anti-Fan Số Một

Chương 40: Kinh hãi



Thời điểm về đến nhà trời đã không còn sớm, hai người ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi một lát, Ngu Thành Hà nói, “Đêm nay nghỉ sớm xíu, mai không có chuyện gì bận, anh dẫn em đi một chỗ chơi rất vui.”

“Đi đâu cơ?” Trâu Hàn nhìn anh, hai mắt phát sáng.

Đây là chơi đến nghiện rồi hả?

Ngu Thành Hà càng muốn để cậu thòm thèm chơi, “Bí mật.”

Trâu Hàn: “Thôi được.”

Cậu quay đầu nhìn đống thú bông gần như chiếm toàn bộ ghế sofa, tâm tình vô cùng tốt.

Ngu Thành Hà cầm con mèo mắt to bằng bông lên, “Cái này cho anh được không?”

Một đống đó đều là do anh gắp được, Trâu Hàn có thể nói gì?

Được sự đồng ý của cậu, Ngu Thành Hà cầm mèo bông đi vào phòng ngủ, “Vậy đi ngủ sớm đi.”

Trâu Hàn có hơi kỳ quái, “Anh cầm thú bông đi chi vậy?”

“Anh đem lên giường để nó ngủ chung với anh.” Ngu Thành Hà nói một cách vô cùng tự nhiên.

Trâu Hàn: “Anh lớn đầu rồi mà còn ôm gấu bông ngủ hả?”

“Anh thích gấu bông, mắc gì không thể ôm nó ngủ?” Ngu Thành Hà hỏi ngược lại.

Trâu Hàn không thể phản bác, trơ mắt nhìn Ngu Thành Hà cứ vậy ôm mèo bông đi vào phòng ngủ.

Ngồi thêm vài giây nữa, ánh mắt Trâu Hàn đảo qua chồng thú bông kia vài vòng, rồi vươn tay về phía cái đuôi cá xanh lam bằng bông.

Cậu vừa mới đứng lên, liền nghe thấy âm thanh Ngu Thành Hà đi từ phòng ngủ ra.

Trâu Hàn cũng không biết mình nghĩ gì, ôm cá bông chạy bước dài đến đầu thang gác.

“Hàn Hàn.” Ngu Thành Hà còn cố tình gọi cậu lại.

Trâu Hàn theo bản năng nhét cá bông vào trong quần áo che lại, điều chỉnh tư thế một chút rồi mới quay đầu lại, “Sao vậy?”

Ngu Thành Hà nhìn tướng đứng biệt nữu, rồi lại liếc cái khối lồi ra trên cái bóng của cậu, trong mắt dạt dào ý cười, “Không có chuyện gì, anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi.”

Trâu Hàn cảm giác nhiệt độ trong phòng có vẻ hơi cao, cứng rắn đáp lại, “Anh cũng ngủ ngon.”

“Ừm.” Ngu Thành Hà liếc qua ghế sofa, không thấy đuôi cá bông xanh lam đâu hết, tâm tình của anh càng tốt hơn. “Nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Trâu Hàn trở lại phòng ngủ, ném cá bông lên giường, thở phào nhẹ nhõm.

Sau một lúc lại thấy chính mình thật buồn cười, nơi này là nhà của mình, lấy một con gấu bông vào phòng ngủ thì có gì mà phải chột dạ cơ chứ?

Lắc đầu một cái, Trâu Hàn đi rửa mặt.

Lúc quay trở lại, nhìn thấy cá bông nơi đầu giường, trong lòng bỗng dâng lên một luồng cảm xúc không thể nói rõ.

Kỳ thực, Trâu Hàn cảm thấy mình không thích gấu bông mấy.

Khi bắt đầu có ký ức, là thời điểm bệnh sợ xã hội của cậu nghiêm trọng nhất, cả ngày không muốn ra khỏi cửa, cũng không thích người khác tới nhà.

Khi đó, trong nhà chỉ có một con cá bông không biết bị ai bỏ quên trong góc. Có một lần, chính Trâu Hàn cũng không nhớ rõ tại sao, lại đi ôm nó một hồi.

Sau đó bị người khác nhìn thấy, cho rằng cậu yêu thích thú bông, vì vậy mỗi lần có người tới thăm, đều sẽ mang một hai con tới.

Cậu cũng không giải thích, nhận hết tất cả.

Dần dần, việc cậu yêu thích thú bông trở thành sự thực.

Người khác cho là, Trâu Hàn chẳng bao giờ ra khỏi nhà, cũng không xem TV, chỉ có chơi với thú bông, vậy đương nhiên là thích thú bông.

Nhưng cậu chưa bao giờ mua.

Trong nhà nhiều thú bông như vậy, tất cả đều là do Thích Ca, Dư An Chi, Roy, với cả cha dượng mua cho, mỗi con đều có giá trị không nhỏ, thậm chí còn có không ít con bản limited.

Trâu Hàn liếc mắt nhìn cá bông ở đầu giường, kéo nó tới, nghiêm túc đánh giá.

Đường may không đều, đầu chỉ lộn xộn, thậm chí chỗ vây cá còn bị hở khâu, vải thô ráp, vô luận chỗ nào cũng có thể thấy sự rẻ tiền của nó.

Cả đống thú bông đêm nay Ngu Thành Hà gắp, cộng hết lại cũng không thể sánh bằng bất kỳ một con nào bị cậu tùy ý ném xuống đất.

Trâu Hàn tìm một cây kéo nhỏ trong tủ đầu giường, cắt sạch sợi chỉ lòi ra trên người con cá bông, sau đó ôm nó chui vào chăn.

Thú bông tuy rẻ tiền, nhưng là do chính cậu tự tay gắp được, à không, cũng không tính là tự tay, nhưng ít nhất là cậu có tham gia vào toàn bộ quá trình.

Giúp bỏ xu, cũng coi như là có tham gia ha…?

Trâu Hàn tắt đèn, ôm cá bông vào chặt hơn một chút.

Trong không gian tối đen, cảm giác lồng ngực được lấp đầy tuyệt vời hơn bao giờ hết.

Trâu Hàn mở đôi mắt to, xấu hổ vì trước đây cậu từng hiểu lầm Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà là một trong số ít người tốt cậu từng gặp.

Đương nhiên không phải nói bọn Thích Ca không tốt, cũng không phải so sánh hơn thua gì.

Cách tốt của mỗi người mỗi khác.

Ngu Thành Hà là đại minh tinh, vậy mà không ngại nguy hiểm bị chụp lén cũng muốn cùng cậu… ủa chờ chút, chụp lén?

Trâu Hàn đột nhiên ngồi xuống, đèn cũng không kịp mở đã mở điện thoại di động ra.

Hot search số một weibo, không ngoài dự đoán, quả nhiên là Ngu Thành Hà.

# Ngu Thành Hà gắp thú bông #

Đêm nay người vây xem rất nhiều, ảnh chụp cùng video cũng không ít.

Người qua đường mà, không quan tâm gì nhiều, chụp được người nổi tiếng thì rất kinh hỉ, lập tức đăng lên.

Các blog marketing nhạy cảm đánh hơi được đã thu thập biên soạn rồi phối hợp với tiêu đề khoa trương điên cuồng ké fame.

Fan lại càng không vắng mặt.

Hơn nửa đêm không ngủ, Ngu Thành Hà thế mà lại đi làm việc này!

Đến Ngu Thành Hà cũng không chống lại được sức hấp dẫn của thứ này!

Đến xem tay nghề gắp thú của minh tinh nhà nào tốt hơn?

Chân tướng đằng sau việc Ngu Thành Hà nửa đêm bắt nạt chủ tiệm đến phát khóc!

【 Chụp hình kêu tay Ngu Thành Hà bị thương hả, tui hổng thèm tin đâu, rõ ràng vừa nhanh vừa vững. 】

【 Click vào chỉ để xem Ngu Thành Hà khoe kỹ xảo. 】

【 Ngu Thành Hà xuất hiện trong trung tâm thương mại, ở trong nhà mà còn mang bao tay, chẳng phải nói lên tay bị thương thật sao? 】

【 Có mấy người hình như không biết cặp bao tay kia là hàng đặt làm riêng đúng không? Ngư Ngư rõ ràng là đến để khoe giàu. 】

【 Nhìn từ video này, tay không có bị thương, vẫn rất linh hoạt mà. 】

【 Dù cho có bị thương thật thì cũng không phải quá nghiêm trọng, như vậy tui yên tâm ròi. Ai nói ổng tay cùi, cọ nhiệt độ, tui bê nguyên xi mấy từ này đập vô mặt mấy người. 】

【 Ngư Ngư gắp thú vừa đẹp trai vừa đáng yêu, a a a a a a tui chết mất. 】

【 Ngư Ngư xin anh truyền thụ kỹ thuật đi, xưa giờ em chưa từng gắp được con nào hu hu hu. 】

【 A a a a a a a a tui chính là thú bông đáng yêu Ngư Ngư ôm nè. 】

【 Chỉ có tui để ý cậu trai dễ thương đứng kế bên Ngư Ngư à? Nhìn ngọt ngào quá đi, đôi mắt sáng ơi là sáng, như có sao trong đó vậy. Trong mắt ảnh là nguyên cái hệ ngân hà phải không dị????? 】

【 3 phút, tui muốn toàn bộ tư liệu của anh giai này. 】

【 Cậu bạn nhỏ bên cạnh Ngu Thành Hà là ai? Em trai hay là trợ lý mới vậy?? 】

【 Trợ lý này, nếu có thể, tui thật muốn nhéo mặt ảnh quá đi. 】

Trâu Hàn lướt hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng yên lòng.

Nhìn tổng thể, hôm nay bình luận hài hòa hơn rất nhiều, trên căn bản đều là trêu chọc hoặc khen kỹ thuật của Ngu Thành Hà quá tốt, cần truyền thụ kỹ năng.

Tuy rằng vẫn có anti, cũng có fan đánh trả lại, nhưng rõ ràng có cảm giác lệ khí của fan đã nhẹ đi nhiều, đều dùng từ ngữ nhẹ nhàng để phản bác.

Trâu Hàn để điện thoại lên tủ đầu giường, ôm cá bông nhắm mắt lại, chưa tới vài giây sau đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Cậu nằm mơ, mơ thấy cậu đang chơi gắp thú với Ngu Thành Hà.

Lần này không có ai vây xem, Trâu Hàn gắp không được, đang sốt ruột, Ngu Thành Hà liền tay cầm tay chỉ dạy cậu.

Thân hình Ngu Thành Hà cao lớn, đứng ở phía sau gần như ôm Trâu Hàn vào lòng, anh cầm tay cậu, “Phải gắp như thế này…”

Trâu Hàn rốt cuộc gắp được một con, vui đến nỗi nhảy cẫng lên.

Ngu Thành Hà mỉm cười nhìn cậu, bỗng nhiên nghiêng người lên trước hôn lên mặt cậu một cái.

Trâu Hàn ngơ ngác một giây, giật mình đứng yên tại chỗ.

“Ấy, em đừng giận.” Ngu Thành Hà hiểu lầm, cười lấy lòng, “Anh hát cho em nghe coi như bồi tội được không? Đứa trẻ xinh đẹp, tặng cho em một đôi cánh dũng cảm…”

Hát hát một hồi, người trước mặt cùng cảnh vật dần biến mất, xung quanh biến thành một màu đen thùi lùi.

Tiếng ca vẫn còn tiếp tục, nhưng không còn là giọng hát quen thuộc của Ngu Thành Hà nữa, mà là một âm thanh thiếu niên mang nét trẻ con.

Trâu Hàn vội vàng sốt ruột, hô to, “Ngu Thành Hà anh đâu rồi?”

Vừa lên tiếng, liền tỉnh khỏi giấc mộng.

Giai điệu tương tự của bài “Fly”* vang lên, là bản tiếng Anh.

*ở đây tác giả ghi là bài “beautiful boy”, nhưng tui nhớ là hồi đầu tác giả kêu đây là bài fly, nên tui mạn phép sửa lại.

Điện thoại di động đang kêu.

Roy gọi tới.

Trâu Hàn mất hai giây mới nhận cuộc gọi, “Anh hai.”

“Hàn Hàn, xem mắt vui không?” Giọng nói oang oang kích động của Roy đặc biệt vang dội, “Tối hôm qua anh sợ làm phiền hai đứa, nên không có gọi điện cho em, bây giờ mới dậy hả?”

Cơn buồn ngủ của Trâu Hàn bị hắn thổi bay biến, nhưng bởi vì vừa tỉnh nên nói chuyện vẫn mang theo giọng mũi, “Người ta không nói cho anh à? Xem mắt thất bại, tụi em cảm thấy không thích hợp.”

“Cái gì??” Roy hiển nhiên không ngờ tới kết quả này, bị đả kích không nhẹ, nói không nên lời.

Trâu Hàn leo khỏi giường, “Anh, tụi mình đã nói rồi đó, lần này không thành công, anh sẽ không bao giờ giới thiệu đối tượng xem mắt cho em nữa.”

Roy hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, “Tại sao lại không thành công chứ? Bọn họ đâu có nói như thế, chẳng phải nói là tối hôm qua hai đứa chơi rất vui sao?”

“Không có.” Trâu Hàn nghĩ “bọn họ” là đang nói phía Lộ Nam, cau mày nói, “Em nói với anh ta, em đã có người thích. Anh hai, em có đối tượng rồi, bây giờ tụi em đang rất tốt, anh đừng nhúng tay vô nữa được không?”

“Anh đi hỏi đã.” Roy dường như không nghe Trâu Hàn nói gì, vội vã cúp điện thoại.

Trâu Hàn lắc đầu một cái, để hắn đi hỏi rõ ràng cũng tốt, chuẩn bị sẵn tinh thần.

Cậu vừa rửa mặt vừa ngẫm nghĩ, để sau này hỏi Ngu Thành Hà xem anh có thời gian hay không, trực tiếp gặp mặt Roy một lần.

Trâu Hàn vừa mới đi tới đầu cầu thang, liền nghe thấy mùi thức ăn.

Ngu Thành Hà đang đứng trong phòng khách, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, lập tức nở một nụ cười, “Mau xuống ăn sáng đi em.”

Trâu Hàn kỳ thực vẫn chưa tỉnh hẳn, trước đây cậu đều là dậy khi nào thì ăn khi đó, hoàn toàn không có khái niệm ăn sáng, “Nghe nói nghề của mấy anh giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi lung tung lắm mà? Sao anh lại có thói quen ăn sáng vậy?”

“Cũng vì bình thường giờ giấc lộn xộn, nên lúc nghỉ phép mới phải điều trị cho tốt.” Ngu Thành Hà đẩy Trâu Hàn ra hướng phòng ăn.

Đồ ăn rất nhiều, nhưng Ngu Thành Hà ăn không được mấy miếng liền dừng.

Trâu Hàn liếc anh một cái, “Anh bày nguyên đống đồ ăn này chi mà sao không ăn?”

Không lẽ là mua riêng cho cậu ăn…?

Ngu Thành Hà lại nói, “Tay anh bị thương, không tập được một số bài tập thể hình, nên nếu muốn giữ dáng thì chỉ có thể ăn ít lại.”

Trâu Hàn: “…”

Cậu dừng nửa giây, bỗng nhiên vùi đầu ăn nhiều hơn.

Ngu Thành Hà nhìn cậu ăn ngon uống ngọt, dở khóc dở cười, “Em cố tình nhem thèm anh đó hả?”

Trâu Hàn nâng cằm, nói năng hùng hồn, “Anh mua nhiều như vậy, không ăn hết thì phí, đúng không?”

“Em nói đúng.” Ngu Thành Hà chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, “Vậy em ăn hết đi, anh nhìn em ăn.”

Trâu Hàn: “Em đâu phải con heo.”

Cậu ăn uống no đủ xong, tâm tình rất tốt, đang định hỏi Ngu Thành Hà hôm nay có dẫn cậu ra ngoài chơi không, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang.

Trâu Hàn không có bạn bè gì nhiều, bọn Thích Ca nếu muốn tới đều sẽ gọi điện nói trước, nên chuông cửa hầu như chưa bao giờ vang lên.

Không lẽ là Roy?

Chết rồi, còn chưa có để Ngu Thành Hà gặp ổng mà, sao giờ?

“Chắc là đồ anh mới mua giao tới.” Ngu Thành Hà đứng lên, “Mới nhận được tin nhắn giao hàng.”

“Anh mua cái gì vậy?” Trâu Hàn thở phào nhẹ nhõm, kéo Ngu Thành Hà qua, không cho anh lộ mặt, “Để em đi mở cửa.”

Cậu trực tiếp chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa là Roy, Thích Ca, Lộc Nhất Bạch đứng xếp thành hàng ngang.

Roy: “Surprise!!”

Trâu Hàn: “…”