Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 11



Yến Tư Ngục bị giáng chức nhiều lần, cuối cùng trở thành thú vui tiêu khiển của đám quan chức địa phương, bị chế giễu là “kẻ lao dịch đến từ kinh đô”.

Ta chỉ nhớ sau khi vị Yến Tư Ngục này mất, trong quân bỗng xuất hiện một người tài họ Yến. Chỉ trong vài năm, hắn đã lập được rất nhiều chiến công to lớn nên được thế gian xưng tụng là “Chiến thần”. Hắn cũng chí là phu quân chính danh của ta - Yến Quy Đình.

Cố Đĩnh cười nhẹ nhàng xoa đầu ta như chó con: “Kiều Kiều của ta ơi, nàng đánh giá thấp phạm vị ao cá của nàng quá rồi đó.”

Cho ta đầu thai lại được không…

Yến Quy Đình không biết người giúp cha hắn là ta đâu nhỉ?

14.

Cố Đĩnh đã cho tôi một quân cờ không tồi.

Yến Quy Đình dùng mật mã, bí mật truyền tin tức. Sau khi phiên dịch ra thì có thể tóm gọn ý chính là: Thần đã tiếp cận được nơi trọng yếu của nước Nam Sở, đối phương rất tin tưởng thần.

Ai chà chà, tên này cũng lươn lẹo gớm.

Ta cam lòng nhắm mắt lại thở dài.

Trước đó, ta còn muốn Cố Đĩnh tìm một cô nương tiếp cận Yến Quy Đình, biến hắn thành kẻ bội bạc, còn ta thì thuận thế chiếm được sự cảm thông của mọi người. Sau đó, dễ dàng lên kế hoạch, danh chính ngôn thuận cùng hắn ly hôn.

Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ sống thảnh thơi một mình cả đời.

Chút thủ đoạn đơn giản ấy, không ngờ lại bị Cố Đĩnh biến thành cục diện thế này.

Cẩu Hoàng đế và Cố Đĩnh nhất định đã ở sau lưng ta, lén cấu kết với nhau làm chuyện xấu, biến ta thành trò cười!

Hắn còn khẳng định chắc kèo trăm phần trăm với ta, cô nương phái đi quyến rũ Yến Quy Đình nhất định sẽ thành công. Rõ là chỉ muốn dỗ ngọt ta!

Kẻ tính kế đưa công chúa nước Nam Sở đến tận miệng cho Yến Quy Đình không phải là hắn thì còn ai vào đây nữa chứ! Cẩu Hoàng đế cũng tính kế ta, khiến ta phải ra quyết định từ bỏ một “con cá”, cũng chính là Chu Lạc Hành.

Rõ ràng tên chếc tiệt ấy đã lên kế hoạch loại bỏ nước Nam Sở ngay từ đầu.

Hơn nữa, dựa vào cái tính chó điên của mình, chắc chắn cẩu Hoàng đế sẽ tàn nhẫn ra quyết định san phẳng cả nước nam Sở ngay lập tức. Nào lại để cho bọn chúng có cơ hội ngồi lên đầu, khiêu chiến trực diện như thế được?

Chỉ là hắn muốn thấy thái độ do dự của ta khi quyết định hi sinh “con cá” nào thôi.

Có điều, ta đã không lường trước được, chuyện Chu Lạc Hành chỉ còn sống được nửa năm. Cũng chưa từng có ý định nói cho hai bọn hắn biết.

Trong lòng có chút khó chịu.

Chẳng trách, khi ta đề nghị gặp riêng Chu Lạc Hành, Cố Đĩnh không hề do dự hỗ trợ ta, không tỏ ra tức giận chút nào. Ngược lại, lúc ta trêu hắn bảo rằng muốn sinh Thái tử với cẩu Hoàng đế, hắn lại cắn vào xương quai xanh ta.

Đơn giản là vì, Chu Lạc Hành chính là đồng minh của hắn.

Nếu ta và cẩu Hoàng đế thực sự sinh ra Hoàng tử, kế hoạch của hắn sẽ không được thực hiện suôn sẻ nữa.

Chỉ cần Thái tử được sinh ra, Cố Đĩnh sẽ không còn giá trị lợi dụng với cẩu Hoàng đế nữa, thậm chí còn khiến hắn thêm bận lòng vì quyền lực mạnh mẽ của Cố Đĩnh sau này.

Ta còn tưởng rằng mình là con gà, hóa ra chỉ là hạt thóc đối với bọn hắn.

Bắt đầu từ hôm nay, ta - Mục Kiều Kiều, sẽ không bao giờ tin lời bất kì tên đàn ông nào nữa!

Xe ngựa về đến Mục phủ, ta đứng phắt dậy vén rèm nhảy xuống, tuyệt không quay đầu lại.

Cố Đĩnh im lặng cất tờ mật báo ban nãy, sớm muộn cũng phải tiêu hủy nó tránh thêm chuyện.

Hắn biết ta không phải con ngốc, một khi thân phận của Yến Quy Đình bị ta phát hiện, ta sẽ tự hiểu hết tất cả mọi chuyện.

Vì rất hiểu ta, nên hắn đã không níu kéo.

Bà mẹ nó, buồn cười thật đấy! Ta thu dọn đồ đạc, trong lòng tự mắng mình ngu xuẩn để người ta dắt mũi hết lần này, đến lần khác!

Ngay từ ban đầu, ta đã nằm trong kế hoạch của bọn hắn rồi. Cho dù ta có cam tâm tình nguyện, vui vẻ gả cho Yến Quy Đình mà không biết gì, thì công chúa Nam Sở vẫn sẽ được đưa đến bên cạnh chồng ta.

Khối ngọc bài rơi xuống.

Ta nhặt lên, nắm chặt khối ngọc bài trong tay. Kỳ lân và rồng quấn quanh viên ngọc châu chính giữa ấn Nhiếp chính. Hơi ấm của lòng bàn tay và cái lạnh lẽo của khối ngọc dung hòa vào nhau.

Đúng.

Quyền lực.

Dù niềm tin có mạnh mẽ đến đâu, trong thời buổi loạn lạc thế này, mấy ai chống lại được cám dỗ của quyền lực, địa vị cơ chứ?

Một khi trong tay nắm được quyền lực, con người chắc chắn sẽ thay đổi.

Vậy tại sao ta lại không thể tự mình nắm giữ nó?

Tại sao lại phải dựa dẫm vào đám đàn ông đó? Tại sao lại phải sinh con cho họ để tự cứu lấy mình? Tại sao lại phải lấy lòng họ?

Bờ vai ta nghĩ có thể dựa vào ấy, trong mắt họ chỉ là sự thương xót một người phụ nữ muốn dựa vào quyền lực, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Ta siết chặt ngọc bài trong tay.

Cố Đĩnh có thể dựa vào sản nghiệp nhà ta để nuôi dưỡng thế lực của hắn, vậy tại sao ta lại chỉ có thể dùng tiền mua trâm hoa thôi?

Tầm nhìn ngày càng rõ ràng hơn, những nút thắt trong lòng ta cũng được dỡ bỏ từng chút một.

Tôi quay đầu lại mỉm cười với Yến Vân Thành, người đã đến đưa ta về nhà.

"A Thành à, cậu có muốn trở thành Đại tướng quân không?”

Lạc Chi à, ngươi muốn có được Hoàng quyền không?

(Còn tiếp)