Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 15



Sau khi hành lễ, mẫu thân ngẩng đầu nhưng phong thái vẫn điềm tĩnh như thường. Ngay cả khi nhìn thấy ta đang dựa vào vòng tay của Hoàng đế, bà vẫn không mấy ngạc nhiên.

Hoàng đế tuy ngày ngày đều ở trong cung của ta, nhưng không bao giờ ở lại qua đêm.

Đêm đến, bà ôm ta thì thầm: "Cố Đĩnh cùng Lý Nguyên đi về phương bắc, Chu Lạc Hành lại sai người tới một chuyến. Cha con dặn, con nhất định phải hành sự cẩn thận. Triều đình có thể đổi tân đế bất cứ lúc nào, tuy binh quyền vẫn do Yến gia nắm giữ, nhưng Vân đế tâm tư khó lường, không biết được trong tay hắn còn có chiêu bài gì.”

Giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy của mẫu thân, như đang xoa dịu cõi lòng ngổn ngang của ta.

Sau khi trải qua vài chuyện thời Tiên hoàng còn sống, cha ta đã quen với việc được mất ân sủng Hoàng đế rồi. Từng bị Tiên hoàng đích thân giáng tội hàm oan, ông cũng sớm chán nản trước Hoàng ân ngắn ngủi.

Làm gì có ai dám khẳng định tình yêu của Đế vương chứ?

Mẫu thân nắm tay ta hôn mạnh: “Kiều Kiều, đã làm thì phải mạnh tay mà làm, đại sự không thành chỉ còn đường chếc.”

Ta nhìn người, gật đầu khẳng định.

Từng ngày trôi qua, ta áng chừng thời gian thực hiện kế hoạch cùng Yến Vân Thành cũng sắp đến.

“Mẫu thân, người con thấy có lỗi nhất chính là Yến tướng quân. Người tìm ngày thích hợp, thay con viết thư ly hôn gửi cho mẹ hắn đi.”

Mới chớm đông, Cố Đĩnh gửi cho ta một bức thư từ phương Bắc.

Trong thư chỉ có duy nhất một câu.

“Kiều Kiều, trước giờ ta chưa từng vì quyền lực mà bỏ mặc nàng.”

Hắn thỏa hiệp rồi.

Ta đốt lá thư, mẫu thân đã tự mình mang lá thư đó đến, hiện tại người cũng sẽ sớm hồi phủ tiếp ứng cho Cố Đĩnh.

Ta hâm nóng rượu đợi Hoàng đế.

Ba câu tâm tình, hai câu tỏ lòng.

Rèm buông xuống, nến đỏ lung linh, đôi mắt nhuốm men say của hắn ươn ướt, cọ nhẹ vào mặt ta.

Hoàng đế: “Lạc… Lạc Chi, nàng đã nghĩ kĩ chưa?”

“Nàng biết rõ… bản thân không cần phải làm như vây mà…”

Ta đè lên hắn nói: “Đừng nói nhảm nữa!”

Cờ vào thế hiểm, ta không muốn chếc thay Chu Lạc Hành đâu.

Trời tờ mờ sáng, Tử Vân đã ở dậy mặc quần áo.

Dường như khá mệt mỏi, hắn lẩm bẩm: “Không danh không phận, hóa ra ta cũng có ngày này…”

Ta quay lưng lại, vờ như không nghe thấy.

Hắn không còn tác dụng đối với ta nữa.

Cũng đừng trách ta nhẫn tâm.

Ngay từ khi bắt đầu, hắn đã cố tình giấu giếm ta, khiến mối quan hệ này tan vỡ như bọt biển.

Thư ly hôn ta gửi cho Yến gia, mẹ chồng đã nhận lấy. Tuy không muốn chuyện này xảy ra nhưng bà ấy cũng không còn cách nào khác.

Dù sao tin đồn trong kinh thành cũng ầm ĩ mấy tháng nay rồi. Nếu không đồng ý ly hôn, Yến Quy Đình sẽ trở thành kẻ tồi tệ làm lỡ dở ta.

Mẹ Yến Quy Đình cũng dặn ta không nên tái giá với Bệ hạ. Bà ấy lo ta sẽ phải nhận nhiều chỉ trích không đáng.

Ta mỉm cười đồng ý.

Muốn ta tái hôn với Hoàng đế á?

Ta chưa có phát điên đâu.

Ta an tâm nằm ngủ thẳng cẳng đến tận trưa thì nghe tin truyền vào.

Nghe nói Yến tiểu tướng quân đã đánh lui quân Nam Sở ba nghìn dặm, trực tiếp tấn công vào hoàng thành, cũng sẽ sớm khải hoàn trở về.

Tuy danh tiếng được thành công vang dội, nhưng cậu ta cũng sẽ trở thành hòn đá cản trở của Yến Quy Đình và Hoàng đế.

Thấy ta đã tỉnh, tiểu cung nữ bưng bữa sáng lên, lải nhải: “Phu, Mục tiểu thư, hôm nay Bệ hạ chịu nhiều oan ức lắm đó.”

Ta tủm tỉm cười: “Ai mà dám bắt nạt Bệ hạ chứ, ngươi cẩn thận mồm miệng một chút, họa từ miệng mà ra đó.”

“Vâng,... Thực ra, từ khi tin tức người ly hôn với Yến tướng quân truyền ra, đã có không ít người viết sớ cầu xin Bệ hạ đừng vì một người phụ nữ mà làm chuyện không nên làm.”

Xem ra Cố Đĩnh và cha ta cũng làm việc năng suất đấy.

Vài ngày nữa, chắc chắn tin tức cẩu Hoàng đế qua đêm tại cung điện của ta sẽ được truyền khắp kinh thành, thậm chí là cả đất nước.

Yến tướng quân vì đất nước mà để lại mẹ già, vợ mới cưới, lao thân ra chiến trường.

Thê tử ở trong cung lại được Thái y chẩn ra tâm bệnh vì nhớ nhung phu quân ngoài sa trường, cuối cùng lại tự tay viết ra đơn ly hôn.

Liệu có phải Bệ hạ đã ép nàng ta không?

Chiến tích vẻ vang của Yến Quy Đình và Yến Vân Thành được ca tụng bao nhiêu, thì dân chúng lại bất bình Hoàng đế bấy nhiêu.

Cướp vợ thần tử là thù không đội trời chung!

Mà ta cũng đã dặn dò kĩ lưỡng Yến Vân Thành rồi, thỏa sức mà đánh, thắng càng lớn càng tốt.

Hai ngày nay ta yên tĩnh hẳn, dù chỉ là tin đồn, nhưng Hoàng đế cũng sẽ không dám đến đây vì sợ dị nghị sâu xa hơn.

Chỉ có Chu Lạc Hành tìm tới.

Lúc nhìn thấy ta, y như khó nói nên lời. Thậm chí còn vô thức liếc nhìn dấu hôn sau tai ta.

Mấy cảnh này chắc chưa bao giờ lọt được vào tầm mắt của Chu thái phó đâu nhỉ.

“Thái phó, sức khỏe người sao rồi?”

Y cười gượng đáp: “Ta đã khỏe hơn rồi, Mục phu nhân nhờ ta đem cơm đậu đỏ đến cho nàng.”

Đáng lý ra nên mang cơm đậu đỏ sau đêm đại hôn cho ta, nhưng lại nhằm đúng lúc Bệ hạ qua đêm ở chỗ ta mới đưa tới.

Ta lạnh lùng liếc mắt: “Bỏ xuống đi.”

Thời thơ ấu, ta còn từng tưởng tượng cảnh cùng Chu Lạc Hành ăn cơm đậu đỏ, nghĩ lại cũng thật buồn cười.

“Thành công rồi.”

Chu Lạc Hành quan sát thái độ của ta rồi lấy ra phương thuốc mà y đã uống nhiều năm qua.

Thuốc này có thể giúp giữ được tính mạng trong một thời gian. Nhìn tờ giấy trong tay, ta nhận ra nó đã được đóng gập rất nhiều lần.

Ta mỉm cười: “Không cần đâu, Thái phó.”

Vẻ mặt y cứng đờ, nhìn ta khó hiểu.

Phải rồi, Chu Lạc Hành sao có thể ngờ được ta chưa từng muốn giữ lại mạng của cẩu Hoàng đế?

Hắn mệnh lớn như vậy, sao có thể chếc dưới cơn thịnh nộ của Yến Quy Đình được chứ?

Thế khác nào cả Yến gia phải bồi táng chung?

Nếu không làm vậy, sao y chịu truyền cổ độc cho ta, giúp Cố Đĩnh dùng Yến Quy Đình diệt trừ cẩu Hoàng đế được?

Đến khi đó, không phải dòng dõi Hoàng thất sẽ chỉ còn duy nhất đứa con trong bụng ta sao?

Thai dù có chếc n.o.n cũng có thể tìm đứa bé khác thay thế, ai dám bảo nó không phải con của Hoàng đế chứ?

Về phần ta, một người phụ nữ ốm yếu, tuy sinh ra trong gấm vóc nhung lụa nhưng số phận nghiệt ngã. Không có sức chống lại hành vi cướp đoạt của Hoàng đế, lại bị chồng phản bội, ai nỡ trách ta đây?

Ta nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Hành, mở miệng cười lớn.

“Thái phó à ~, nếu người rảnh thì ở lại ăn cơm cùng Kiều Kiều nha ~”

Ta đứng dậy, kéo ghế ra rồi ấn y ngồi xuống.

“Phải rồi, bao giờ Yến tướng quân hồi kinh vậy?”

Ta không đợi được nữa ~