Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 17



20.

Có quân thư gửi về, là của Yến Vân Thành.

Trong thư cậu ta có nói, đã tìm được Yến Quy Đình, hiện đang trên đường trở về kinh thành.

Mấy dòng nói về Yến Quy Đình cậu ta viết không được rành mạch cho lắm.

Kể cả thế thì tự trong thâm tâm ta cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Yến Quy Đình mang theo cô công chúa kia cùng trở về.

Nam Sở bị diệt quốc, công chúa dù sao cũng là người phụ nữ bên cạnh tướng quân. Nói thế nào thì cũng là ân nhân, có khi còn đang mang thai nữa ấy ~.

Mấy chuyện như thế thì sao Yến Vân Thành dám nói với ta.

Hoàng đế thì cứ hỏi xem ta đã nghĩ ra cách gì chưa.

Sau đêm đó, mối quan hệ giữa hai bọn ta nghe vẻ đã hòa hoãn như trước. Lúc rảnh rỗi, hắn thường ghé sang chỗ ta chơi cờ, thưởng trà hoặc nói với ta mấy cái chuyện xưa cũ rích.

“Chả có ý tưởng gì cả.”

Ta nhổ hạt mận ra rồi đóng quyển truyện lại.

Đối với ta mà nói, ngày Yến Quy Đình trở về sẽ quyết định thành bại của kế hoạch lần này.

“Hay là ta quay về phủ tướng quân nghênh đón cựu phu quân nhé?”

Ta nói thêm, nếu hắn mà bắt ta diễn kịch trước mặt Yến Quy Đình, ta nhất định sẽ vặt hết lông đầu của hắn.

Hoàng đế cố nhịn cười, lắc đầu vẫy tay với thái giám phái sau đưa lên chiếu chỉ cho ta đọc.

Ý gì đây?

Ta không muốn đọc.

Hoàng đế đành phải vặt một quả mận khác đút cho ta: "Ta định phong nàng làm hoàng hậu vào ngày Yến tướng quân về kinh, để cả thiên hạ cùng ăn mừng."

Ta đang nhai mận nhóp nhép tí thì ngh.ẹ.n ngang, hai mắt trợn kên kinh ngạc.

Tên Hoàng đế này đ.i.ê.n rồi sao?

Yến Quy Đình trở lại, về lý nên ban thưởng hậu hĩnh cho cả Yến gia, vì cả hai tướng quân đều lập công lớn. Kể cả ban thưởng chức tước, nâng vị cũng không có gì quá đáng, xứng đáng mở ra tiền lệ khen thưởng trong triều luôn.

Thế mà hắn định làm trò mèo gì trong hôm vậy?

Ta khó hiểu nhìn Hoàng đế, rồi lại nhìn thái giám.

“Trẫm biết nàng nghĩ gì…”

Hắn vừa mở miệng thì ta liền chột dạ.

Chu Lạc Hành đã nói gì với cẩu Hoàng đế sao?

Nếu Chu Lạc Hành không điên, thì Hoàng đế là kẻ điên.

Tóm lại, kẻ điên không thể là ta được.

“Tuy chuyện này có chút không thỏa đáng,” hắn lại liếc sang ta, “nhưng ta cũng muốn thử sống theo ý mình một lần.”

Hắn nắm tay ta, đan xen hai bàn tay vào nhau: “”Kiều Kiều, nàng cứ coi như bồi thường cho ta đi, đời này dài như vậy, hãy để ta tùy ý một lần.”

Giờ đến ta cũng không hiểu hắn phát điên cái gì nữa.

Hắn không muốn sống nữa à?

Thay vì làm mấy chuyện vô bổ này, không bằng viết chiếu nhương ngôi cho ta có phải tốt hơn không?

Càng gần ngày Yến tướng quân cùng Vân Thành trở về, sức khỏe của Hoàng đế càng yếu dần.

Ta cũng cố tránh né tiếp xúc thân mật với hắn hết sức có thể.

Không biết cái thứ trong cơ thể ta là gì mà lại có khả năng áp chế được cổ độc. Nhưng ta biết, nếu mỗi ngày ta và hắn ở bên nhau thì hiệu quả sẽ bị giảm đi.

Ngày nào Hoàng đế cũng đau đớn đến ho ra m.á.u, cũng không ngừng gọi tên ta nói rằng, nếu có ta bên cạnh, hắn sẽ đỡ đau đớn hơn.

Việc Hoàng đế mắc bệnh đã được giấu kín, ngoại trừ lúc lên triều sắc mặt có chút tiều tụy, dáng vẻ gầy gò ra thì cũng ngày càng lạnh lùng, nghiêm nghị.

Ngay cả đến ta ngày ngày thân thiết với hắn, cũng sẽ không thể nhìn thấu hắn.

Hắn ở trong phòng chuyên tâm xử lí chính sự, còn ta thì nằm ườn bên ngoài cắn hạt dưa.

Ngày Yến gia quân trở về kinh thành cũng sắp đến gần, những tin đồn kia cũng càng lúc càng lan truyền mạnh mẽ hơn.

Phủ khắp kinh thành là đủ thứ tin đồn, nào là Hoàng đế đoạt vợ thần tử, khiến lòng người lạnh giá.

Đến Cố Đĩnh đang ở nơi khỉ ho cò gáy còn đánh hơi được, thông báo sẽ lập tức về kinh.

Đọc thư xong ta không kìm được mà bật cười.

Được thôi, đợi mọi người tề tựu đầy đủ là ta có thể bắt đầu mở màn sân khấu rồi.

Chu Lạc Hành cũng từng đến chỗ ta một lần, nhưng không biết sao sắc mặt có vẻ ngày càng kém, so với Hoàng đế còn hốc hác hơn nhiều.

Khi ta hỏi thăm thì y phủ nhận, nói rằng không có gì đáng ngại, không cần lo lắng cho y.

Ta đương nhiên cũng không thèm quan tâm nữa.

Sau khi gặp ta, y lập tức đi đến nhà giam.

Đọc tình báo gửi ta biết được, Chu Dận bị xích xuyên qua xương bả vai, nhốt tại địa lao, có mọc cánh cũng khó mà thoát.

Trông ông ta vẫn rất bình tĩnh như thể mấy chuyện này chẳng nhằm nhò gì ấy.

Ta chú ý đến dáng vẻ chạy ra khỏi ngục vào hôm nay của Chu Lạc Hành, người y đầy m.á.u phi thẳng về phía trước như kẻ vô tri. Một lúc sau thì yếu ớt cần người đỡ lên kiệu trở về phủ.

Mùa đông cũng sắp đến rồi nên trời tối khá nhanh. Bóng tối bao phủ cả cung điện làm dâng lên không khí nặng nề, buồn tẻ.

Tất cả mọi người cũng vội vã, hớt hải áp lực.

Bên trong điện lại truyền ra tiếng rên rỉ của Hoàng đế, ta vội chạy ngay vào, ngồi bên cạnh như liều thuốc giảm đau hiệu quả. Chính sự phải xử lý cũng ngày một nhiều thêm nên Hoàng đế cũng thỉnh thoảng mới có thời gian đến gặp ta.

Mỗi lần đến gặp ta, đôi mắt hắn như có ngàn vạn điều muốn nói, như muốn khắc sâu bóng hình ta vào đó.

Đến khi chuẩn bị xong quần áo mùa đông, ta mặc một chiếc áo choàng lớn có cổ lông rất mềm, lặng lẽ nhờ cung nữ cài chiếc kẹp tóc phượng hoàng.

"Nương nương, mọi người đều đến yến tiệc đầy đủ rồi ạ.”

Tì nữ kính cẩn cúi đầu.

“Yến tướng quân và Tể tướng đều đến đông đủ sao?”

“Bẩm vâng.”

Ta gật đầu cho tì nữ lui.

“Bổn cung sẽ tới cùng Bệ hạ.”

Mấy ngày nay, tuy thánh chỉ vẫn chưa ban ra, nhưng dưới chỉ thị của Hoàng đế, ta đã được hưởng mọi đãi ngộ của Hoàng hậu. Người trong cung cũng bắt đầu phải gọi ta là Hoàng hậu.

Coi như hưởng trước đặc quyền của Hoàng hậu vậy.

Ta thầm nghĩ trong lòng, đằng nào ta cũng sẽ không trở thành Hoàng hậu, sau tối nay Hoàng đế cũng chẳng còn sống, coi như cho hắn hưởng thụ chút hạnh phúc cuối cùng này đi.

Để thiên hạ thấy được tình yêu sâu nặng của Hoàng đế đối với Hoàng hậu của mình.

Cũng không phải chưa từng diễn, đã diễn thì phải diễn tròn vai chứ nhỉ.