Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 19



22.

Tuy bị nhốt trong ngục, nhưng sát khí của Yến Quy Đình vẫn không hề mất đi.

Nghĩ một lúc, ta nhờ người mở cửa nhà lao, bước vào làm bộ dáng nhõng nhẽo, bướng bỉnh nắm tay hắn lắc lư: “Quy Đình, ta biết huynh làm vậy là vì ta, nhưng mà…”

“Nương nương.” Yến Quy Đình rút tay về, “công chúa Nam Sở đang mang thai, nếu cùng bị nhốt trong này với thần thì sẽ không tiện.”

Ta nghẹn họng.

Quay đầu thì thấy cô công chúa đỏng đảnh kia đang bị giam ngay bên cạnh hắn.

“Thần tự ý thức được việc hành thích Vua là tội không thể dung thứ, mặc cho nương nương xử trí.”

Ta:???

Tên này có vấn đề à, muốn chếc đến vậy sao?

Còn muốn ta chăm nom ả công chúa kia nữa, đợi nàng ta phục quốc hay gì?

Đợi đầu thai kiếp sau đi!

Vừa nghĩ xong thì nghe thấy ả kiêu ngạo hất cằm ngay: “Ngươi nghe thấy chưa? Ta đang mang thai…”

Chưa để ả kịp nói hết câu, ta đã không khống chế được nôn khan một tiếng.

"..."

Yến Quy Đình và ả công chúa đều im bặt sau tiếng “ọe” mỹ miều của ta.

Yến Quy Đình nhíu mày, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi ta: “Nương nương thực sự có thai sao?”

Ta đố người biết đấy?

Chẳng nhẽ ta lại bảo, sáng nay đói quá nên lén đáp vội bát cơm chân giò hơi nhiều dầu mỡ, đến nhà giam lại gặp vài mùi hương như phân chó nên không kìm được cơn nôn à?

Đang là thời gian Quốc tang nên phải ăn chay, nhưng ta chịu không nuốt nổi.

Yến Quy Đình vô thức nắm chặt tay, nhưng sau đó lại buông ra, nhìn đi chỗ khác: “Thân thể nương nương quý giá, không thích hợp ở lại đây, người nên rời đi càng sớm càng tốt.”

"Quy Đình!"

Ta có chút tức giận, sao người này lại cố chấp như vậy?

Hắn có thực sự thích ta như Cố Đĩnh đã nói không?

"Nương nương, xin người cẩn thận lời nói."

Thái độ cứng rắn như thép.

"Bổn cung có thể giúp ngươi dùng công trạng vượt qua ải này!”

“Nương nương, nếu người làm như vậy, cả thiên hạ sẽ lên án người.”

Ta tức chếc mất.

Tuy sớm biết hắn là kẻ cứng đầu, nhưng không ngờ lại cố chấp đến như này đấy?

Hắn an phận một lòng muốn chếc như vậy, sao ta có thể gán cho hắn tội tạo phản, thành công đăng cơ được đây?

Chẳng nhẽ muốn đợi ta sinh con ra sao?

Kiếp sau đi nhé!

“Nếu nhận tội, mẫu thân huynh cũng sẽ bị ngũ mã phanh t.h.â.y, huynh thực sự nhẫn tâm sao?”

Ta lạnh lùng buông lời cảnh cáo hắn.

Yến Quy Đình im lặng, nhắm mắt lại, vẻ mặt rất mệt mỏi.

"Còn Vân Thành, tương lai tươi sáng phía trước của cậu ta thì sao? Chẳng những thế, cậu ta còn trẻ tuổi nhưng đã có chiến công lớn, huynh định trơ mắt để cậu ta cùng xuống mồ với mình sao?”

Yến Quy Đình quay đầu lại, khàn giọng nói: “Thần... tội của thần đáng chếc, nhưng người nhà thần không có tội gì cả, cho nên thần hy vọng…”

“Đừng có hy vọng gì hết,” ta lạnh lùng cười, “nhưng ta sẽ cho người một cơ hội hối lỗi.”

Yến Quy Đình bình tĩnh đối mắt với ta: “Nương nương muốn gì?”

23.

Ngày hôm sau, Chu Dận trốn khỏi ngục, mang 30.000 quân theo với ý đồ tạo phản.

Hoàng hậu Mục Kiều Kiều bị động thai, nhưng may thay, Yến gia quân và Chu thái phó đã trấn áp được cuộc nổi loạn.

Tiền Nhiếp chính vương - Chu Dận bị Chu Lạc Hành một tiễn xuyên tâm.

Thái phó Chu Lạc Hành cho rằng,một quốc gia không thể một ngày không có Vua, y cúi đầu xưng thần trước Hoàng hậu, dâng lên long bào.

Mọi người đều cho rằng, Chu Lạc Hành là kẻ tham vọng, y khống chế Hoàng hậu để chờ một ngày tự mình chiếm quyền Nhiếp chính. Chu gia nhất định sẽ kiểm soát được toàn bộ quyền lực.

Lúc ta đang trong Chính vụ các xử lí công vụ, Chu Dận được áp giải đến đây. Ta nhìn ông ta yếu ớt quỳ bên dưới, không còn cảm giác uy hiếp như xưa.

Nhưng dáng vẻ tự tin của lão vẫn khiến ta cảm thấy rất thú vị.

Chu Dận hỏi ta: “Ngươi đoán xem, đứa con trai ngoan của ta đã chọn gì giữa mạng sống của mình và tham vọng của người nó yêu?”

Quân tàn dư mà Chu Lạc Hành mang vào để bao vây kinh thành, thực ra đều nghe lệnh Chu Dận.

Kể từ lần trước, khi Chu Lạc Hành đến nhà giam, hai cha con y đã thương lượng với nhau.

Chu Lạc Hành giả vờ nghe theo lời Chu Dận, sau khi nắm quyền sẽ giam cầm ta. Đến khi y nắm được tất cả trong tay, thì có thể khiến ta phải ngoan ngoãn nghe lời y dù xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đáng tiếc, trong trận chiến đó, Chu Lạc Hành đã khiến Chu Dận một tiễn xuyên tim. Trước sự chứng kiến của Chu Dận, y đã chọn dã tâm của ta.

Đương nhiên ta cũng biết, Chu Lạc Hành bệnh tật nhiều năm, dù có dời cổ độc ra khỏi cơ thể cũng khó mà sống thọ được.

Y quỳ xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng an ủi: “Bệ hạ, thần đã thay người dọn dẹp sạch sẽ những chướng ngại ngáng chân người rồi. Tàn dư của tiền Nhiếp chính vương đã bị tiêu diệt toàn bộ, không còn ai có thể cản trở người được nữa.”

Ta hỏi hắn: “Người còn thời gian bao lâu?”

Chu Lạc Hành không thốt nên lời.

Ta ném ngọc tỷ vào người y.

“Người nghĩ người là ai chứ?”

Y không tránh né, dù trán bị ném đến chảy máu nhưng y vẫn im lặng không nói một lời.

“Chu Lạc Hành, ngươi dám tính kế ta!”

Ta giận đến run người.

Từ bánh đậu đỏ, đến nhạc công đều do y tính toán đặt bên người ta theo dõi. Y coi những thứ đó là công cụ thao túng tâm lí ta, khiến ta nghi ngờ bị bọn hắn hãm hại. Từng bước dắt ta đi vào con đường vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu.

Việc ta lên ngôi cũng nằm trong kế hoạch của y.

Y âm mưu thay ta tính kế chuyện Hoàng vị, giúp ta dùng đứa nhỏ trong bụng làm chiêu bài để tận diệt đám tàn dư của tiền Nhiếp Chính Vương.

Dưới ánh mắt của người trong thiên hạ, điều khiển ta như con rối, còn bản thân sẽ ở phía sau thao túng tất cả. Chỉ cần làm thế, sau này khi chính thức lên nắm quyền, ta sẽ không bị người đời chửi rủa.

Y dọn cho ta một con đường ít chông gai nhất có thể.

“Ta chỉ muốn hỏi người, nếu người không chếc, người có muốn ngồi lên Hoàng vị này không?”

Chu Lạc Hành khẽ nhếch miệng cười, kiên định nói: “Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Người bắt đầu tính toán ta từ khi nào vậy?”. Truyện Quan Trường

Ta chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Ta đột nhiên nhận ra, hình như khi nói chuyện với Yến Quy Đình ở trong ngục, hắn cũng có thái độ như vậy.

“Là trước khi chúng ta đính hôn sao?”

Ta hỏi dò.

Y lại nhìn ta với ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa thu: “Thực ra còn sớm hơn thế, Bệ hạ à.”

Đến Yến Quy Đình cũng là một phần trong kế hoạch của y. Hay ngay cả cuộc gặp gỡ trong lao ngục của ta và Yến Quy Đình cũng không thoát khỏi tính toán của y.

Yến Quy Đình có gia cảnh trong sạch, tính tình lại mười phần cương trực nên chắc chắn sẽ trở thành một ứng viên sáng giá.

Thế nhưng Chu Lạc Hành lại như hiểu lòng ta, nói: “Cả Bệ hạ và Yến tướng quân đều là biến số mà thần không thể lường trước được.”

“Thần… cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.”

Vậy nên y mới sốt ruột đưa ta vào cung, sợ ta sẽ đi chệch với những gì y đã lên kế hoạch trước.

Nói đến đây, ta bảo y ra ngoài.

Sau đó Yến Quy Đình đi vào, hắn quỳ xuống chắp tay nói: “Bệ hạ, thần biết mình mang đại tội, tuy đã được người tha thứ nhưng lòng thần vẫn muôn vàn bất an. Thần xin tình nguyện đi trấn giữ vùng biên giới Tây Bắc, không bao giờ bước chân về kinh thành nữa.

Ta nhắm mắt lại.

Các bộ lạc du mục ở phía Tây Bắc đang náo loạn, ta biết trong giấc mơ, sau khi Nam Sở bị diệt quốc, các thủ lĩnh bộ tộc cũng bắt đầu đánh chiếm Trung Nguyên.

Để Yến Quy Đình đi trấn giữ cũng là một ý hay.

Nhưng ở kinh thành, hắn là kẻ duy nhất nằm ngoài tính toán của Chu Lạc Hành, khiến ta cực kì thoải mái.

“Thiên hạ cũng sớm đổi chủ rồi, ngươi vẫn còn muốn thủ giữ biên giới là vì ai chứ?”

Ta đưa tay nhẹ nhàng gẩy những chiếc lá khô trên bàn mà ta đã nhặt mấy ngày trước, giơ bàn tay trắng nõn lên che mặt Yến Quy Đình.

“Nếu ngươi nói vì muôn dân thiên hạ, ta tin. Nhưng nếu ngươi nói làm vậy vì ta, ta không dám tin.”

Bỏ qua sự im lặng của hắn, ta mỉm cười và nhẹ nhàng nói.

“Yến Quy Đình, ngươi còn nhớ khi chúng ta đại hôn, ngươi đã nói gì không?”

Ta nhắm mắt, cảm nhận những chiếc lá khô tuột khỏi đầu ngón tay, rơi xuống bức tường vàng mộng mơ trù phú này, giống như một bông hoa rơi vào màu xanh của núi non đồng bằng, thật lạc lõng làm sao.

"'Thật xin lỗi, cả đời ta đều vì Yên Thành mà cống hiến. Ta không thể cho nàng một tình yêu trọn vẹn được, vậy nên ta mong cả đời này nàng sẽ sống vì bản thân mình.”

Từng câu từng chữ, ta đều nhớ rất rõ.

“Cho nên ta chưa từng…”

Ta đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào con ngươi sâu thăm thẳm của Yến Quy Đình: “... chưa từng hy vọng gì vào ngươi, cũng không muốn hy vọng.”

Ta ném chiếu chỉ xuống trước mặt hắn:“ Ân chuẩn.”

Yến Quy Đình khấu đầu thật sâu, cảm tạ nhận lệnh.

Việc công chúa Nam Sở mang thai không liên quan đến Yến Quy Đình. Chính Chu Lạc Hành đã gieo cổ độc vào người ả ta.

Ả sẽ không biết gì cho đến khi xuống mồ.

Ta cũng chẳng hiểu tại sao Chu Lạc Hành lại có ác ý mãnh liệt đối với ả ta như vậy.

Vừa xử lý xong chuyện này, ta lại đau đầu vì chuyện khác.

Ngày nào cũng có người khuyên ta nên nạp người vào hậu cung.

Ai cũng bị bóng ma tâm lí sau khi Tử Vân băng hà đột ngột, chưa kịp có con nối dõi.

Suốt cả ngày ta bị đám người này làm phiền đến phát điên. Thực sự không biết vì sao tiên hoàng lại có thể chịu đựng loại tra t.ấ.n này mà vẫn sống ung dung, tươi cười đối phó được.

Đang duyệt tấu chương thì ta chợt nhận ra nó là của Cố Đĩnh.

Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày Tử Vân bị ta kết liễu và ta cũng đã ngồi lên Hoàng vị được một tháng.

Sau khi phát hiện mọi chuyện đều do Chu Lạc Hành sắp đặt, ta cũng chưa vội thanh trừng những người đang nằm trong tầm ngắm.

Chu Lạc Hành cũng không còn sống được bao lâu, còn về phần Cố Đĩnh, hắn chỉ là thứ bình phong giúp ta trêu tức Chu Lạc Hành mà thôi.

Đúng lúc này, Cố Đĩnh cũng xin vào yết kiến.

Tay áo đỏ mang một mùi hương dễ chịu, hắn nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, người có biết thần giỏi tranh sủng nhất không? Người có thể sử dụng thần để làm bất kì điều gì người muốn.”

Hắn lại theo thói quen ôm ta từ phía sau.

“Thần sẽ luôn ở bên phục vụ người.”

24.

Bốn tháng sau, Chu Lạc Hành vì bạo bệnh mà chếc.

Ta cũng hoàn toàn lên nắm quyền, thậm chí còn được nhân dân vỗ tay tán thưởng. Những việc làm của ta được biên soạn thành sách truyện và lưu hành khắp cả nước. Khơi dậy sự khao khát của biết bao phụ nữ trong thiên hạ.

Các trường nữ sinh mở ở các góc phố dần dần chật kín. Rất nhiều những người phụ nữ xuất hiện trong các dịp tổ chức yến tiệc mùa xuân để hát thơ và thường xuyên đạt vị trí đứng đầu

Yến Vân Thành cũng xin ta một đạo thánh chỉ, xin đến vùng biên cương lập công.

Trước khi rời đi, cậu ta dùng ánh mắt kiên định nói với ta: “Bệ hạ, Vân Thành nhất định sẽ không khiến người thất vọng. Xin người… hãy đợi ta trở về!”

Ta mỉm cười đồng ý.

Yến Vân Thành lập tức đỏ mặt, ôm quyền chạy ra ngoài.

Nghe nói, Yến Vân Thành và Yến Quy Đình vì tranh giành chiến công mà đã bắt các thủ lĩnh bộ tộc biên giới phải khuất phục trước triều đình của ta. Cam nguyện phục tùng ta, hai bọn hắn cũng giúp ta mở rộng lãnh thổ quốc gia ngày càng rực rỡ.

Thêm nữa… tên Cố Đĩnh lại đang chạy đến chỗ ta rồi.

“Bệ hạ, Chu Lạc Hành cũng bị thần chọc cho tức chếc rồi. Người vẫn không chịu trách nhiệm với ta sao?”

Nói xong, hắn lại ôm lấy eo rồi cúi đầu xuống mỉm cười với ra

Ta cười cười.

Ta sẽ không nói cho hắn biết, bên dưới hầm ngự thư phòng có đặt ba chiếc quan tài băng.

Chiếc đầu tiên Tử Vân đang nằm trong đó, chiếc thứ hai cũng vừa đón Chu Lạc Hành đến chơi cách đây không lâu.

Còn một chiếc thì đang để trống, chờ Cố Đĩnh đi đời nhà ma, ta sẽ giúp hắn có một giấc mộng đẹp trong chiếc quan tài băng đó suốt ngàn thu.

“Đương nhiên rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, Cố Đĩnh à.”

(Hoàn)

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!