Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 4



Nếu là năm đó, giữa đích nữ của phủ Quốc công với Hoàng tử lãnh cung còn có một tia hi vọng. Nhưng hiện tại là Phu nhân thần tử cùng Hoàng đế bệ hạ đó! Trừ phi hắn muốn bị mắng là tên hôn quân chết tiệt, chứ ta không muốn bị coi là yêu cơ hại quốc đâu.

Tên cẩu Hoàng đế không biết lại moi đâu ra một chiếc lệnh bài, lạnh lùng nói: “Nàng cầm chiếc lệnh bài này đi. Có nó, nàng có thể ra vào cung bất cứ lúc nào, có thể làm bất cứ điều gì, kể cả yêu cầu ta làm gì đó cũng được.”

“Làm cái gì cũng được sao?”

“Bất cứ điều gì,” hắn lại nhìn chăm chú vào mắt ta, vẫn giọng điệu nghiêm túc ấy, “chỉ cần nàng muốn, ta đều sẽ đáp ứng.”

Ngay cả thiên hạ này cũng được sao?

Tiểu hoàng tử trong lãnh cung ấy đáp lời ta: “Kể cả thiên hạ này.”

Khi ấy, ta là tất cả đối với hắn.

======================

6.

Ta nén cười, hành lễ với cẩu Hoàng đế: “Đa tạ bệ hạ long ân.”

Cẩu hoàng đế vừa giả vờ bắt n.ạ.t ta xong hẳn rất vui vẻ. Hắn định sẽ cùng Chu Lạc Hành quay về.

Trước khi rời đi, hắn liếc mắt nhìn Cố Đĩnh một cái rồi nói: “Ngươi chưa tặng xong quà à? Về thôi còn đứng đó làm gì?”

Cố Đĩnh đứng nhìn bọn ta nói chuyện xong, đôi mắt hồ ly của hắn cong lên, bĩu môi tỏ vẻ oan ức.

“Bệ hạ à, mấy ngày trước không phải thần vừa đi cứu trợ thiên tai sao? Người yêu cầu tất cả chúng thần phải ăn mặc tiết kiệm, dùng bổng lộc quyên góp cứu trợ, làm gương cho dân chúng mà.”

“Thần đã dùng gần hết tài sản trong nhà đem đi quyên tặng rồi, giờ lấy đâu ra tiền để mua quà cưới nữa chứ?”

Ta sớm đã không ít lần nghe Cố Đĩnh than thở, thì thầm tố cáo tên cẩu Hoàng đế. Nào là Hoàng đế ác độc thế nào, cưỡng đoạt hết bao nhiêu bổng lộc của gã ra sao.

Thê thảm hơn nữa là gã còn phải làm không công một năm cho triều đình.

Điều khiến gã càng tức hơn chính là đám học sĩ ở khắp các chi nhánh cửa hàng của gã trên toàn quốc đều đang ráo riết đòi lương.

Hoàng đế nghe Cố Đĩnh than trách xong thì mặt mũi tối sầm lại, nói: “Cố khanh, ý ngươi là Trẫm bạc đãi triều thần sao? Ngay đến quà cưới ngươi cũng tặng không nổi?”

Cố Đĩnh giả bộ thở dài: “Ai da, thần không có ý đó đâu bệ hạ. Chỉ là thần nghĩ không có món quà cưới nào xứng với chiến tích của Yến tướng quân, càng không nói đến thân phận cao quý của Mục cô nương. Đằng nào thì cũng chỉ là một cái tên vặt vãnh trong danh sách tặng lễ vật thôi mà.”

Gã nâng tay lên, lấy từ tay áo ra một dải lụa: “Thần đã chuẩn bị cả rồi, tự đóng gói bản thân dâng lên làm quà cưới cũng không phải một ý tồi đâu.”

Mặt cẩu Hoàng đế chuyển sang đen như đít nồi, mười phần táo bón.

Một lúc lâu sau mới thốt lên được: “Thứ không biết xấu hổ.”

Cố Đĩnh cười đắc ý: “Tạ Bệ hạ khen ngợi, thần cũng ngại ngùng lắm đó.”

Chu Lạc Hành đứng xa xa ngoài cửa nhìn vào, khóe mắt đầy vẻ cay đắng.

Cẩu Hoàng đế lạnh giọng: “Mục Kiều Kiều, trẫm ngàn chọn vạn tuyển cho nàng, Yến tướng quân chính là người duy nhất phù hợp với yêu cầu của nàng. Nam nhân tròn bốn mươi chưa có con sẽ có thể nạp thiếp, nàng liệu mà nhờ cậy cái bụng của mình đi.”

Ta chỉ biết thở dài.

“Bệ hạ, Yến tướng quân vừa đại hôn xong đã biến mất dạng ra chiến trường, chắc vài năm nữa cũng chưa có đ.á.nh xong đâu. Kể cả có trở về đi, chưa biết chừng sẽ lại có chiến sự.”

“Đợi đến khi Yến tướng quân tròn bốn mươi tuổi, chàng ta có thể nạp thiếp. Lúc đó, Kiều Kiều chỉ có thể vì mình tự tính toán, để Yến tướng quân không thể nạp thiếp, Kiều Kiều chỉ đành bạo gan thuyết phục, để Cố tể tướng giúp đỡ một phen.”

Cẩu Hoàng đế theo bản năng lỡ miệng đáp ngay: “Trẫm cũng…”

Cố Đĩnh lập tức chen lời: “Kiều Kiều à, nàng đừng nói như vậy. Người hưởng phúc phải là ta mới đúng, thật không dễ dàng gì mới có cơ hội giúp nàng.”

Gã mặc kệ khuôn phép, ngang nhiên ở trước mắt người khác ôm lấy eo ta. Bởi vì gã đang ngồi, nên khuôn mặt cợt nhả phải ngước lên nhìn ta.

Ta nhìn thấy trong mắt gã lúc này chỉ có duy nhất một mình ta: “Kiều Kiều là ánh dương rực rỡ, chỉ có người khác phải ngước nhìn nàng, nào có ai xứng để nàng ngước nhìn chứ?”

Ta thừa nhận, bản thân có chút váng váng bởi dáng vẻ mặt dày đeo bám, một mực si tình này của gã.

Cẩu Hoàng đế cay cú nuốt xuống nửa câu dở dang kia, phất mạnh tay áo rời đi.

Còn khuôn mặt của Chu Lạc Hành thì như người chếc đuối được vớt dưới sông lên, giỏ bánh trong tay cũng suýt thì đáp đất.

Đợi đến khi cả hai ôn thần đó rời đi hết, Cố Đĩnh mới buông tay khỏi người ta, chậm rãi giúp ta cởi bỏ nốt hỉ phục rườm rà: “Biểu hiện của ta thế nào?”

Ta lập tức quẳng ra khế ước của cửa hàng tốt nhất phố Thường Tỉnh, giọng đầy cảm khái: “Quả là bậc thầy diễn xuất, không chê vào đâu được.”

Gã cầm khế ước lên mặt mũi cười đến nở hoa.

Cửa hàng này vốn đã tồn tại từ khi Tiên đế còn trẻ, chỉ có thế gia vọng tộc mới có thể sở hữu miếng mồi ngay giữa trung tâm này. Có thể xem như phần thưởng mà Hoàng đế ban cho công thần khai quốc.

Vì không muốn ta phải dựa dẫm nam nhân cả đời, ngày làm lễ trưởng thành, cha đã tặng ta khế ước cửa hàng này.

Thế nhưng thói đời mà, ta muốn quản cũng quản không nổi. Trong gia tộc cũng không ai có khiếu kinh doanh buôn bán. Vì vậy, để tránh lãng phí tài nguyên, ta vắt óc nghĩ cách kiếm tiền. Nghĩ một hồi thì quyết định sẽ bán nó cho một kẻ ngốc với giá hời.

Đúng lúc đó, Cố Đĩnh xuất hiện.

Khế ước đất của ta trải dài cả một con phố, nên cửa hàng đó đối với ta cũng chả có gì ghê gớm.

Thấy gã cuối cùng cũng tìm được thiên cơ, giúp ta tháo được dây đai chết tiệt của mớ hỉ phục cồng kềnh, ta mới thở được nói: “Ngươi không tò mò vì sao ta đuổi Chu Lạc Hành đi à?”

Gã chẳng quan tâm nói: “Thế cứ lãng tử quay đầu, bất chấp theo đuổi lại vị hôn thê mình từng bỏ rơi thì phải có kết cục tốt à? Hắn xứng sao?”

Bọn hắn trên triều suốt ngày đấu khẩu với nhau chuyện chính trị, chưa từng để ý đến tình nghĩa thầy trò giữa hai bên.

Cố Đĩnh ngày nào cũng bày ra dáng vẻ si mê, ngày ngày đeo bám ta dai như đỉa gọi “Kiều Kiều ~”.

Cả kinh thành không ai là không biết hắn là kẻ cuồng đeo bám ta.

Chỉ có ta biết hắn đeo bám ta như keo chó là vì ta có tiền.

Cố Đĩnh muốn tiếp cận các thế gia vọng tộc có quyền lực, muốn làm tan rã nội lực của họ. Dưới trướng gã có rất nhiều môn hạ nghèo khó, tuy có tài nhưng lại không có cơ hội thể hiện. Họ bị các danh gia vọng tộc, giới thượng lưu chèn ép không thể bước chân vào triều đình cống hiến.

Cố Đĩnh xem như là người vừa nghèo vừa trung thành nhất trong số họ, vì thế nên ta đã chọn gã.

Phải đến khi thay đồ ngủ xong, ta mới thấy mình như sống lại: “Chuyện ở quân doanh sao rồi?”

Cố Đĩnh đang đu người vắt vẻo trên ghế quý phi, soạn ra mấy tin đồn có ích, dự định ngày mai sẽ tung tin trong dân gian, cười nói: “Đều sắp sếp ổn thỏa cả rồi. Ta đảm bảo Yến tướng quân nhất định sẽ yêu nàng ta từ cái nhìn đầu tiên. Kể cả hắn có không thích, thì cũng phải chấp nhận cho cô ta một danh phận khi cô ta mang thai mà thôi.”

Đến lúc đó, nhất định ta sẽ trở thành một người phụ nữ đáng thương nhất trong mắt cả kinh thành này.

Đương nhiên, mấy cái trò phong ba bão táp này là do chính ta tự tay sắp xếp mà thành.

Người phụ nữ hai lần bị bỏ rơi, một người là hôn phu thanh mai trúc mã, một người là tướng công mới cưới. Ai da, làm bạch nguyệt quang mãi cũng mệt đó nha.