Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện này khiến ta rất phiền não, ngày ngày ra đường đều nghĩ cách để thay đổi số phận. Cuối cùng, dựa vào việc tiếp cận các nam chính, đối tốt với họ để bảo vệ tính mạng của mình sau này.

Cố Đĩnh còn đang nghĩ cách để lấy lòng ta, ngón út vô thức vuốt ve tay ta.

Ta ăn xong bát mì, ngẩng đầu, hạ quyết tâm.

“Cố Đĩnh, cùng ta tạo em bé đi!”

8.

Ngày hôm sau, ta phải đi kính trà cho mẹ chồng. Bên nhà chồng rất áy náy với ta vì chuyện Yến tướng quân ra trận ngay sau đại hôn, cho nên tặng lại rất nhiều lễ vật.

Cháu trai của Yến Quy Đình là người được đề cử đưa ta về nhà cha mẹ lại mặt.

Thiếu niên mười mấy tuổi tươi trẻ, nhiệt tình rất hợp ý nên ta đồng ý.

Yến Vân Thành cưỡi lên ngựa lưng thẳng tắp, không nhắc đến việc nam nữ khác biệt, bảo vệ ta, giúp ta chiếm hết mọi hào quang giữa đám đông.

Ta ngồi yên vị trong kiệu ăn chút điểm tâm, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài tiếng hít thở từ phía ngoài.

Cho đến khi kiệu dừng hẳn bên ngoài phủ nhà ta, Yến Vân Thành nhanh chóng đỡ ta xuống kiệu. Phụ thân ta bề ngoài nhìn thì bĩnh tĩnh, nhưng thật ra hai mắt đã trợn lên sắp lòi cả ra ngoài rồi.

Cha ta lịch sự mời Yến Vân Thành vào nhà, đi chậm lại vài bước muốn nói chuyện với ta.

Thế nhưng Yến Vân Thành lại lùi về sau vài bước: “Hôm nay cháu phụ trách hộ tống mợ về nhà, nên xin mời người tiến lên trước ạ.”

Vì Yến Vân Thành cứ kè kè theo sau, nên dù rất cố gắng cha vẫn không thể thì thầm được với ta câu nào.

Ông ấy nhìn ta đến sắp rơi cả con ngươi ra ngoài, giục ta nhanh nghĩ biện pháp.

Ta nhướng mày, nhấp một ngụm trà, vô tình để lộ chiếc vòng tay sáng nay mẹ chồng đeo tặng.

Cha hít một hơi thật sâu rồi giơ ngón tay cái. (là cái này nè mấy bà :))))))

Ta gật đầu, đặt tách trà xuống, nhìn cha ngồi đó, chợt hai giọt nước mắt rơi xuống.

Yến Vân Thành lập tức lúng túng, cậu ta thật sự rất ngây thơ, được nuôi dạy gia giáo, nên chắc còn chưa tiếp xúc gần quá ba thước với nữ nhân bao giờ.

Cậu ta cầm chiếc khăn tay vụng về không dám lau nước mắt cho ta, nhỏ giọng dỗ dành: “Mợ à, cậu là chiến thần trăm trận trăm thắng. Mợ đừng lo lắng, nhất định cậu sẽ sớm thắng trận, sang tháng là có thể trở về cùng người đón Trung thu rồi.”

Ta cầm lấy chiếc khăn tay của cậu ta, ấn vào khóe mắt, mũi đỏ bừng nhìn về phương xa: “Không sao đâu, ta chỉ nhớ là tướng quân từng hứa với ta, ngày nào cũng mang bánh đậu đỏ đến cho ta, ai ngờ bánh còn chưa ăn được miếng nào thì người đã mất bóng rồi.”

Ta ngẩng đầu nhìn Yến Vân Thành: “Có khi nào tướng quân… cũng sẽ nói những lời dỗ ngọt như vậy với người phụ nữ khác không?”

Yến Vân Thành không giỏi ăn nói, chỉ biết đứng phỗng ở đó, loay hoay muốn giải thích rằng Yến Quy Đình chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người phụ nữ khác. Muốn nói, thực ra Yến Quy Đình là một người đàn ông đáng tin cậy ra sao.

Cậu ta ấp úng đến nửa ngày, cuối cùng cũng đỏ mặt thốt lên: “Bây giờ cháu sẽ đi mua bánh đậu đỏ ngay cho mợ, mợ đừng khóc.”

Coi kìa, cái dáng chạy trông cũng thật đẹp trai.

Thấy cậu ta đã rời đi, ta vươn tay.

Cha ta ra hiệu, vẫy tay một cái, lập tức có người đặt vào tay ta khế ước nhà đất.

Mẫu thân ta im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài nhìn người làm nhà họ Yến không ngừng đem lễ vật đặt vào trong sân: “Con gái, đừng nói là con làm thật đó nhé?”

Ta gật đầu, cuộn tờ khế ước lại bỏ vào tay áo: “Đương nhiên là thật rồi.”

Cha ta nhấp một ngụm trà cho thấm giọng rồi nói: “Nghe nói Cố Đĩnh đêm qua không chịu rời phòng tân hôn của con à?”

Ta rung đùi đắc ý: “Đố cha biết đấy?”

Cha nhìn chằm chằm vào ta, sau đó khẽ thở dài: “Trước khi thành thân thì thôi không nói, nhưng hiện tại con đã được gả tới Yến gia rồi, con cũng biết Yến gia có địa vị như thế nào mà?”

Ta xua tay nói: “Không đúng, là Yến gia nhờ con lo việc quản gia đó chứ.”

Hơn nữa, tháng sau Yến Quy Đình cũng sẽ không về. Trận chiến này chỉ là vỏ bọc, nhưng mục đích muốn dâng công chúa hòa thân thì là thật.

Chính vì vậy, sau khi bị bắt hắn đã đắm chìm trong mật ngọt tình yêu với tình yêu đích thực của đời hắn.

Vợ chồng cách nhau ngàn cây số, nhưng xem ra ai cũng có niềm vui riêng ha.

Xứng đôi vừa lứa thế còn gì.

Cha ta còn đang muốn giảng thêm vài đạo lí cho ta thì chợt nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng đánh nhau.

Ta mới vừa nhíu mày, cha ta đã nhanh chóng đứng dậy che chắn ở trước mặt ta và mẫu thân.

Sau khi xác định không có chuyện gì nghiêm trọng cha ta mới yên tâm.

Hóa ra, Yến Vân Thành trở về thì đụng mặt Chu Lạc Hành cũng cầm theo bánh đậu đỏ mang đến cho ta.

Đúng lúc đó, Cố Đĩnh cũng vừa hạ triều đã chạy ngay sang nhà họ Mục.

Càng trùng hợp đến đau đầu hơn nữa chính là, tất cả bọn họ đều cầm trên tay bánh đậu đỏ, muốn mang đến nhà họ Mục cho ta.

Tay cầm chén trà của ta bỗng chốc run lên bần bật, tránh né ánh mắt đón chờ kịch vui của nhị vị phụ huynh.

Tên Cố Đĩnh chếc bầm còn chưa kịp cởi áo quan, cười toe toét bước vào, đặt bánh đậu đỏ trước mặt ta: “Kiều nhi ~, đây là quà ta bồi thường ngày hôm qua cho nàng.”

Ta cắn răng cố hạ thấp giọng xuống: “Huynh vác mặt đến đây làm cái gì thế?”

Hắn ra vẻ vô tội: “Thì cùng nàng sinh con đó.”

“Vô lễ!”, Yến Vân Thành và Chu Lạc Hành vừa hằm hè nhau xong thì đã nhanh chóng phóng đến chặn Cố Đĩnh lại.

Mặt mũi Yến Vân Thành nhăn nhó tức giận: “Mợ, người đừng sợ, ta sẽ thay cậu bảo vệ cho người.”

Cố Đĩnh nhướng mày nhìn ta đầy ẩn ý.

Ta biết bản thân đuối lí, chỉ còn cách kéo Yến Vân Thành lại: “A Thành à, Cố Tể tướng chắc là đến tìm cha ta có việc ấy mà. Nhân tiện thấy ta về nhà lại mặt nên đem bánh đậu đỏ tặng ta thôi.”

Mặc dù hai bên tai đỏ lựng lên vì tiếng gọi “A Thành” của ta, nhưng Yến Vân Thành vẫn đứng im không chịu nhúc nhích, cố gắng bảo vệ trước mặt ta: “Hắn nói dối đó, rõ ràng hắn đã bất kính với người.”

Yến Vân Thành cũng là võ tướng, thính lực còn tốt hơn ta, ta nghe được thì sao hắn lại không chứ.

Chuyện bên này còn chưa giải quyết xong thì người trong cung đã mang tin đến.

“Yến tướng quân bị địch bắt, hiện chưa rõ sống chếc.”

Ta vờ giật mình run rẩy rồi hôn mê bất tỉnh.

Yến Vân Thành nhanh chóng đỡ lấy ta, sau đó tự đề cử mình xuất chinh thay cậu.

Cố Đĩnh chậm rãi nói: “Vậy thì tốt rồi. Yến thiếu tướng cứ yên tâm giao Kiều nhi cho ta. Ta nhất định sẽ thay hai người chăm sóc hết một nhà già trẻ, lớn bé của Yến gia.”

Hắn biết không thể để Yến Vân Thành xuất trận thay, vì cậu ta nhất định có thể thành công. Nếu cậu ta rời đi, chỉ sợ nửa tháng là đã cứu được Yến Quy Đình lẫn mang cô công chúa nước Nam Sở kia trở về rồi.

Nếu vậy kế hoạch biến chồng mình thành kẻ bội bạc của ta sẽ đổ bể hết mất.

Quả nhiên sau khi nghe Cố Đĩnh nói, Yến Vân Thành đã chấp nhận buông tay. Yến gia chỉ còn mình hắn là trụ cột ở trong kinh thành, điều hành chuyện lớn nhỏ ở nhà.

Với thể chất yếu ớt không chịu nổi xóc nảy này, ta chỉ có thể nằm ở khuê phòng đợi thái y điều trị.

Đám người do cẩu Hoàng đế cử đến cũng đều là một lũ chém gió không biết ngượng.

Nào là do ta “đau lòng cực độ”, “không chịu nổi cú sốc đột ngột” nên mới ngất đi, vân vân mây mây,... "đừng quá đau lòng không tốt cho thân thể"… Khiến tất cả mọi người đều tin là thật, đến ta nghe cũng muốn rớt nước mắt luôn.

Hóa ra ta là người tình sâu nghĩa nặng đến thế.

Yến Vân Thành một mực muốn ở bên cạnh canh chừng ta, không rời nửa bước.

Nhưng lại có người đến triệu Yến Vân Thành vào cung, nói rằng Bệ hạ đang tìm cậu ta bàn chuyện trong quân.

Đợi cậu ta rời đi, Chu Lạc Hành đã lại nắm tay, nhẹ nhàng bắt mạch như sợ ta sẽ tan vỡ trước mắt y vậy.

Xem ra y cũng lo lắng cho ta lắm đây.

Ta vờ ngáp một cái tỉnh lại, Chu Lạc Hành cũng vội vàng thu tay, điệu bộ thủ lễ không sai sót: “Có muốn ăn gì không?”

“Phu quân ta sống chết còn chưa biết thế nào, sao ta nuốt trôi được chứ.”

Chu Lạc hành gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, tự giác đứng dậy đi vào phòng bếp nhỏ bên cạnh.

Cố Đĩnh tựa người vào cửa, đứng cách ta hơi xa, phía sau hắn hắt ra ánh sáng, còn ánh mắt của hắn thì tăm tối đến lạ.

“Huynh lo lắng cho ta thật đấy à?” Ta bật cười. Kể từ khi bắt tay cùng nhau làm không ít chuyện xấu, ta còn tưởng hắn sớm đã quen với diễn xuất của ta rồi chứ.

Hắn đứng thẳng, kéo ghế ngồi cạnh giường ta: “Ta lo lắng không biết đứa bé có bị tổn thương không thôi.”

Ta bĩu môi, nhếch mép khinh bỉ.

Hôm qua lúc ta hỏi hắn có muốn sinh con với ta không, hắn còn ra vẻ mình còn là trai tân trong trắng, tránh ta như tránh tà. Còn sợ ta thừa lúc hắn không chú ý ra tay vấy bẩn hắn.

Ta xoay người mặc kệ, muốn ngủ thêm một giấc.

Cố Đĩnh gọi ta: “Này.”

“Đừng chọc chó.”

“Nàng thật sự muốn có con à?”

“Biến đi đừng có chọc điê.n ta.”

“Đến lúc đó, nàng phải giải thích thế nào với nhà chồng nàng đây? Đối với miệng lưỡi người đời cũng không tốt cho nàng.”

“Bớt nói nhảm đi.”

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên má, nhẹ nhàng, mát lạnh và mềm mại.

“Nàng đừng tức giận được không?” Hắn nhẹ nhàng vỗ về ta, “Hôm nay nhìn nàng bị tên Yến Vân Thành kia ôm trong ngực, ta đã rất đau lòng đó.”

Ta không thèm để ý đến hắn.

Hắn nắm tay ta, sát người lại gần: “Ta chỉ có thể lén lút yêu thương nàng, cứ nghĩa đến việc con ta phải gọi tên Yến Quy Đình kia là cha là ta ăn không ngon, ngủ không yên.”

Hắn lại hôn lên cổ ta, ngước mắt lên nhìn ta.

“Nàng mau dỗ ta đi.”

Ta chớp mắt ba lần nhìn hắn.

Hắn nén cười, xuống giường, mặc quần áo vào rồi nói: "Dậy thôi nào.”

Tôi thò đầu ra khỏi giường, nhìn thấy trên bàn có hai bát canh, Chu Lạc Hành đã rời đi rồi.

“Đừng nhìn lung tung nữa, chân đi không vững dễ ngã gã.y răng lắm.”

Cố Đĩnh bưng chén canh lên húp một ngụm: “Uầy, ngon đấy.”

Ta cũng bưng một chén lên, cũng ngon đấy: “Thế nào rồi?”

Cố Đĩnh cười ranh mãnh: “Ta cá là đêm nay hắn sẽ đến tìm nàng sinh con đấy.”

“Nếu không tới thì phải trả khế ước cho ta đấy.”

Cố Đĩnh suýt thì c.ắn vào lưỡ.i: “Nàng nhỏ nhen thật đấy. Xem ra tối nay ta phải tìm mọi cách buộc hắn lên giường nàng rồi.”