Trong vòng mấy tháng trời Kiều Tứ nhận được không ít loại bưu thiếp này, còn có cả những món quà nhỏ, cùng nhiều cuộc điện thoại gọi tới. Đoạn Hành công khai bày tỏ tình yêu với hắn, hơn nữa lại theo đuổi theo cách của học sinh trung học.
Kiều Tứ cảm thấy thực mới mẻ, nhưng chỉ là mới mẻ mà thôi. Trên con đường hắn đi, những kẻ thật thật giả giả săn đón rất nhiều, dùng thủ đoạn nào hắn cũng không còn kinh ngạc nữa.
Mà đoạn thời gian ấy dù đẹp đẽ hay không, cũng chẳng thể nào quay trở lại.
Cho nên dù hắn đã trở thành như bây giờ, vẫn thường nửa đêm một mình ngồi dậy, tìm kiếm những dư vị của quá khứ đã qua.
Cứ hai ngày lại có một tiệc rượu, Kiều Tứ vốn hy vọng có thể mượn cơ hội này để gặp mặt Kiều Triệt, kết quả Kiều Triệt biết được, liền tỏ vẻ không thể tham dự bữa tiệc.
Kiều Triệt vẫn trước sau như một hận hắn, tựa như hắn mười năm qua vẫn yêu Kiều Triệt say đắm.
Xưa kia hắn kiên quyết cưỡng ép Kiều Triệt phải tuân theo sự chi phối, nhưng đã bức nhiều năm như vậy, hiện tại hắn đều đã cảm thấy không còn cách nào có thể bức được nữa, mà Kiều Triệt vẫn như cũ ngoan cố. Đây có lẽ cũng là một loại nghị lực.
Đoạn Hành không có ở đây, khiến Kiều Tứ lần đầu tiên cảm giác được nuối tiếc, bởi vì không có Đoạn Hành, thì Kiều Triệt sẽ không đến.
Vì vậy khi Đoạn Hành gọi điện tới, Kiều Tứ liền thốt ra câu nói từ đáy lòng: “Nếu như cậu ở đây thì tốt rồi.”
Nghe cậu nói tuy dễ dàng, nhưng Kiều Tứ biết bọn họ bận bịu làm việc ngay cả thời gian ngủ cũng không được đảm bảo, cố gắng bỏ ra một buổi tối để tới đây quả thực rất xa xỉ, vì vậy liền nói: “Thực ra cũng không có việc gì lớn, cậu không cần phải trở về gấp.”
“Tứ gia muốn gặp tôi, đó là việc lớn.”
Vẻ mặt của cậu nhìn rất nghiêm túc, Kiều Từ nhất thời có một loại cảm giác kì quái, đến mười giây sau, hắn mới nhận ra loại cảm giác này là “không đành lòng”.
Đúng lúc ấy Kiều Bác đi vào hỏi: “Tứ gia, bây giờ có thể đi mời Ngũ gia được chưa?”
Đoạn Hành có chút bất ngờ, quay đầu nhìn y, rồi lại chuyển sang nhìn Kiều Tứ, cuối cùng cũng hiểu ra, đôi mắt mở to, biểu tình khi ấy tựa như một con khuyển.
Kiều Tứ như cũ nói: “Cậu đi thay bộ quần áo khác sạch sẽ đi.”
Buổi tối này đối với Kiều Tứ mà nói ít nhiều có thể coi như vui vẻ.
Chờ tiệc rượu kết thúc, quan khách đều đã cáo từ, thời gian cũng không còn sớm. Kiều Tứ lên lầu thấy Đoạn Hành đã mặc lại quần áo cũ, đang ngồi thay giày.
“Tứ gia, tôi đi đây.”
Kiều Tứ nhìn cậu, cậu chỉ chăm chăm nhìn vào nền nhà, mặc Kiều Tứ vẫn ở phía sau.
“Không phải nói sáng sớm mai đi cũng kịp sao?”
“Tôi sẽ không để cậu đi một chuyến trắng tay,” Kiều Tứ tựa như an ủi mà sờ mái tóc mềm mại của cậu: “Căn nhà ở sườn núi, cậu có thích không?”
Vừa dứt lời, bên tai nghe được “ba” một tiếng, tay của mình đã bị gạt ra không chút lưu tình.
Trên da vẫn còn cảm nhận rõ được sự đau đớn, Đoạn Hành cũng dám làm vậy với hắn, đều không phải giống như cả gan làm loạn, điều này khiến hắn không khỏi giật mình. Kiều Tứ mở miệng trách mắng: “Cậu thật láo xược!” Đoạn Hành cũng ngẩng đẩu lên, “trừng” mắt nhìn hắn.
Kiều Tứ chưa từng thấy qua biểu tình này của cậu, khóe mắt đỏ dần, trong mắt tựa như hàm chứa thứ gì đó, dường như đang cố kiềm chế.
“Ngài cho tôi là loại người gì?”
Đây quả thực là làm phản, Kiều Tứ không nghĩ tới sẽ có một ngày bị cậu ta chất vấn, nhất thời trả lời không được, chỉ có thể nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu, nói: “Cậu đã lớn như vậy, lại là một người đàn ông, sao lại…”
Nam nhi không rơi lệ, Đoạn Hành lại bởi vì… chuyện này mà uất ức đến mức thế, thực sự là khó có thể tưởng tượng, cho nên Kiều Tứ cũng quên việc trừng phạt sự vô lễ của cậu, chỉ đưa tay đặt lên đỉnh đầu, dùng giọng điệu khó hiểu nói: “Cậu. Đúng là người còn trẻ.”
Chính hắn cũng chỉ khi còn trẻ mới có thể thẳng thắn rơi lệ như vậy.
Đoạn Hành đột nhiên ôm lấy cổ hắn.
Kiều Tứ bị ôm chặt, lực độ của đôi tay đặt trên lưng khiến hắn bỗng nhiên sinh ra một chút ôn nhu. Dù sao Đoạn Hành đã theo hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng từng khiến cậu đau lòng, không khỏi đưa tay vuốt tóc thanh niên.
Dù vì chân tình mà thương tâm, so với hạnh phúc trong hư tình giả ý vẫn khiến hắn cảm thấy tốt hơn nhiều.
Đoạn Hành ngồi, hắn đứng, cứ ôm nhau một lúc như thế, sau đó đôi tay ở trên lưng chợt buông ra, hắn bỗng nhiên bị gắng sức kéo xuống phía dưới, sau đó liền cảm thấy nóng rực, đôi môi thoáng chút run rẩy.
Nụ hôn này có chút bất ngờ, hơi thở của thanh niên vì gấp gáp mà trở nên lỗ mãng, mang theo chút buông thả sau khi chịu uất ức. Đầu lưỡi thô bạo dò xét, thậm chí là đem Kiều Tứ cắn đến đau nhức.
Kiều Tứ đẩy đẩy cái trán kia ra, mà Đoạn Hành lúc này không còn như một con chó ngoan ngoãn trung thành nghe theo mệnh lệnh, ngược lại đem hắn ôm chặt, nâng gáy hắn, mạnh mẽ hôn càng sâu.
Môi lưỡi dây dưa thâm nhập nồng nhiệt khiến Kiều Tứ cảm thấy kỳ quặc. Trước kia chưa từng cùng Đoạn Hành hôn như vậy.
Từng có quan hệ thân thể, lúc bắt đầu đều là Đoạn Hành dùng miệng hầu hạ hạ thể của hắn. Hắn không khỏi cảm giác đôi môi của Đoạn Hành đã đặt sai vị trí.
Nụ hôn nồng nhiệt như gió mạnh mưa rào đổ ập đến Kiều Tứ, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn, một tay của Đoạn Hành đã lớn mật luồn vào trong quần áo hắn, ngón tay cái dừng lại ở điểm nhô lên trước ngực. Kiều Tứ thoáng chút run lên, miễn cưỡng thoát ra khỏi nụ hôn kia: “Buông ra!”
Kiều Tứ ngồi trên bộ vị đang kìm nén của thanh niên, hơi chút khẽ động liền thấy được thần sắc của Đoạn Hành thay đổi, lo nghĩ, hỏi: “Cậu còn sức không?”
Ngồi trên máy bay cả một đoạn đường dài lại xã giao cả đêm không khỏi hao tổn nhiều sức lực, Đoạn Hành thoạt nhìn rất gợi cảm, nhưng cơn mây mưa tình ái đã bớt hứng thú, mà hắn cũng không muốn bị làm đến phát đau.
Bị hắn hỏi như vậy,trong nháy mắt khuôn mặt Đoạn Hành chợt đỏ bừng, cắn môi một chút, sau đó liền kéo quần hắn xuống, dùng hành động trả lời hắn.
Thể lực của Đoạn Hành quả thực rất tốt, có thể đem hắn ôm lấy đặt ở trên tường, hơn nữa lại duy trì trong một thời gian dài. Hai người ở ngay trên hành lang hoan ái, quần áo xộc xệch. Nội khố còn rơi trên mắt cá chân.
Loại hành vi phóng đãng này thậm chí hơn cả thời trai trẻ, không quan tâm bất cứ điều gì. Nhưng có lẽ bởi tư thế quan hệ, hơn nữa bản thân lại bị tiến nhập liên tục, theo động tác của Đoạn Hành mà rên rỉ, tại luật động nóng bỏng, trên mặt cũng dần phát nhiệt.
Từ ngoài phòng đi vào bên trong, một đường dâm mỹ, hoan ái đến không còn biết trời đất.
Kiều Tứ chỉ dùng tư thế ít dụng sức để hưởng thụ, nhưng làm nhiều lần không khỏi khiến thắt lưng mệt mỏi, có chút chịu không nổi. Mà Đoạn Hành lại dừng không được, liền đưa hắn đặt lên giường, khiến hắn phải thở hồng hộc.
Kiều Tứ sợ hãi thán phục tinh lực tràn đầy của thanh niên, sau khi tiếp nhận một nụ hôn dài nữa, thì thở hổn hển, muốn bảo cậu ta dừng lại.
Đoạn Hành như trước không thể nào kiếm chế mà ở giữa hai chân hắn xỏ xuyên, không phải nói dừng là có thể dừng lại, vì vậy nắm chặt hai tay hắn, tại lúc thay đổi tư thế liền phát ra thanh âm khàn khàn: “Nhịn một chút được không…”
Kiều Tứ cảm nhận được thân thể ướt đẫm mồ hôi của thanh niên, còn có nhiệt tình dường như kéo dài vĩnh viễn bất tận. Bộ vị tại quá độ ma sát mà tê dại, mà hắn gần như bởi vì khoái cảm cực độ cùng biểu tình sôi sục khi xâm nhập của thanh niên mà đạt được cao trào.
Sau một hồi tình ái tràn ngập khoái cảm, bản thân đều mệt mỏi rã rời phải tạm dừng lại.
Kiều Tứ mệt mỏi xoay người định ngủ, Đoạn Hành từ phía sau ôm lấy hắn, trong ngực bỗng thấy ấm áp. Xuất phát từ nhạy cảm, hắn mơ hồ biết Đoạn Hành đang nhìn hắn, nhưng vẫn vô cùng thả lỏng mà chìm sâu vào giấc ngủ.
……………………………………………………….
Không biết đã ngủ trong bao lâu, giấc mộng tựa hồ rất dài, nhưng cũng chỉ thoảng như một lần chớp mắt, sau đó liền bị người ta nhẹ nhàng lay tỉnh.
Thanh niên áp sát lại, hôn hắn một chút, lại một chút nữa. Chìm đắm trong những nụ hôn dịu dàng, cảm xúc của Kiều Tứ dần trở nên mơ hồ.
Khi lần thứ hai tỉnh lại, cảm thấy có chút lạnh lẽo, trời mưa khiến nhiệt độ đột nhiên xuống thấp, Kiều Tứ không khỏi đem chiếc chăn dưới người kéo lên. Trong phòng vắng vẻ, nhìn ra ngoài đã là buổi chiều, Đoạn Hành đã sớm dời đi.
Hắn cẩn thận hồi tưởng mới chợt nhớ ra dường như Đoạn Hành có cùng mình cáo biệt, ngồi một mình, đối diện chiếc giường bừa bộn mà hai người đã gây ra, trống rỗng nhất thời bỗng ùa đến.
Đoạn Hành rất nhanh lại gọi điện tới. Kiều Tứ đang xử lý chuyện trong bang, nghe nói là điện thoại của cậu, liền tiếp nhận, ra hiệu cho mọi người bên cạnh lui ra mới áp vào bên tai.
“Dọc đường đi có thuận lợi không?”
“Chuyến bay bị trễ, vừa mới tới nơi,” Trong thanh âm của Đoạn Hành mang theo chút cô đơn, “Tôi nhớ ngài, Tứ gia.”
Giọng điệu yêu thương lưu luyến, khiến Kiều Tứ cảm thấy có phần vi diệu, liền quay lại trọng tâm câu chuyện: “Thế nào, công việc quá vất vả?”
“Cũng khá tốt,” Đoạn Hành ngừng lại, “Có điều tôi thực lòng không muốn đóng phim. Tôi muốn mỗi ngày đều ở bên Tứ gia.”
Kiều Tứ ngồi xuống ghế, nhìn vào danh sách đã phải cân nhắc rất nhiều lần trước mặt, việc làm ăn ngày càng mở rộng, nhân lực lại không hơn,điều này vẫn luôn khiến hắn đau đầu, liền nói với Đoạn Hành: “Không đóng phim, vậy cậu muốn làm gì?”
“Cái gì cũng tốt,” Đoạn Hành cười đáp, “Tứ gia sắp xếp để tôi làm người tuỳ thân đi. Tứ gia ngài còn cần tài xế chứ?”
Kiều Tứ lo nghĩ nói: “Lần trước chứng kiến cậu lái xe suýt nữa bị lập biên bản, tôi sợ chỉ nhìn cũng không dám dùng đến cậu.”
“Không ủy khuất, chỉ cần Tứ gia nói, tôi sẽ hầu hạ ngài cả đời.”
Lời này thốt ra có phần quá thẳng thắn, Kiều Tứ ngừng lại một chút: “Đừng suy nghĩ lung tung, bồi dưỡng cậu là để làm việc lớn. Nếu quá mệt mỏi thì để công việc cho thuộc hạ làm, tôi cho cậu một kỳ nghỉ.”
Hai, ba tháng trôi qua không nhanh cũng không chậm, Đoạn Hành lại không phải lần đầu tiên ra ngoài công tác lâu như vậy, cho tới bây giờ, thời gian cậu cùng Kiều Tứ ở bên nhau cũng chẳng thể tính là nhiều.
Có lẽ bởi quan hệ dù sao cũng đã tiến thêm một bước thân mật, cho nên cảm giác người ấy tồn tại càng trở nên mạnh mẽ.
Có đôi khi nhớ tới, đôi mắt xinh đẹp chất chứa nụ cười kia dường như hiện hữu ngay trước mặt, cho dù hắn luôn không thích mắt một mí, nhưng nhìn vào lại thấy trở nên thực đáng yêu. Thân hình cao lớn không hẳn không tốt, mỗi khi bên nhau chỉ cần ít dụng sức, hắn trước đây cũng chưa từng được hưởng thụ đến thế.
Ngày Đoạn Hành kết thúc công tác quay phim cũng dần đến gần, Kiều Tứ không khỏi có điểm chờ mong, đã sớm cho người sắp xếp các thủ tục tẩy trần đón tiếp thật tốt, chỉ còn chờ Đoạn Hành trở về. Coi như bù đắp cho trước kia.
Đêm nay Kiều Tứ nằm ở trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ, dưới ánh trăng mê mị. Đương lúc nửa mơ nửa tỉnh chợt cảm giác được trong phòng có người, bản năng nhạy cảm khiến hắn nháy mắt trở nên tỉnh táo, trong tay đã có chuẩn bị, nhưng không lập tức mở mắt.
Trong không khí ngược lại không phát ra sát ý, mùi hương trên cơ thể người kia tuy vì lặn lội đường xa mà có chút hỗn tạp, nhưng vẫn thực quen thuộc. Kiều Tứ trầm tĩnh lại, mở mắt ra.
Kiều Tứ lại nhìn cậu một lúc, cảm thấy cậu thực sự vì mệt mỏi mà gầy đi không ít, bèn nói: “Cậu lên đây.”
Đêm đó Đoạn Hành ngủ bên cạnh hắn, có điều không làm bất cứ chuyện gì, bởi Kiều Tứ cần dậy sớm, muốn được ngủ nhiều một chút, để cơ thể thoải mái, cũng không cho phép cậu ôm. Thanh niên chỉ ôm chặt lấy cánh tay hắn, thoáng chốc chìm sâu vào giấc ngủ.
Kiều Tứ mở mắt. Đoạn Hành đang ở bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn tỉnh, khóe miệng bất giác trào ra tươi cười: “Chào buổi sáng.”
Kiều Tứ “Ừ” một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, hôm nay phải giải quyết rất nhiều chuyện, nghĩ tới mà mệt mỏi, nhìn chàng trai bên cạnh hầu hạ hắn rời giường, ôn thuần chu đáo, hơn nữa thông hiểu nhân ý, lại đủ nghị lực.
Kiều Tứ từng nghĩ, một nhân tài hái ra tiền dĩ nhiên hiếm có, nhưng một thuộc hạ tâm phúc còn hiếm có hơn.
Người như Đoạn Hành, không nói đến năng lực, chỉ về mức độ trung thành đối với hắn, đem làm ngôi sao điện ảnh cũng có điểm lãng phí.
Ân Thanh thân thể không khoẻ, vừa mới phẫu thuật nối mạch máu tim, phải hoàn toàn ở ngoại ô điều dưỡng, rất hiếm ra khỏi cửa, không nghĩ tới hôm nay lại muốn ngồi xe vào thành phố.
Ân Thanh không còn trẻ, nhưng trên mặt lại nhìn không ra tuổi tác, hình dáng tuấn tú nho nhã, thần thái luôn luôn ôn hòa, mang theo chút tươi cười, tuy nhiên thủ đoạn tuyệt không “ôn hòa”.
Kiều Tứ ngồi đối diện ông ta, rót một chén trà: “Thần sắc của thầy so với trước kia tốt hơn nhiều rồi.”
“Đây là chuyện sớm hay muộn. Cho dù ta có chống đỡ được một trận thập tử nhất sinh, nhưng ngày nào đó, ta cũng sẽ mất.”
Kiều Tứ cúi đầu: “Thầy…”
Khi xưa đã từng vì biệt ly mà trải qua nỗi buồn vô cớ như mất đi tuổi thanh xuân, Kiều Tứ vẫn không kiềm chế được bản thân, có chút thương cảm.
Hắn do Ân Thanh tự tay dạy dỗ, một tiếng gọi thầy, tình cảm không thua gì cha con.
Ân Thanh không bao giờ lộ diện, chỉ ở phía sau bình tĩnh chống đỡ cho hắn, cho dù trong tình thế bất lợi cũng vẫn như cũ, chưa từng dao động.
Ân Thanh đi rồi, hắn không chỉ đơn giản thiếu đi một cánh tay hay đầu não.
Nhưng Ân Thanh đã chém giết nửa đời người, cơ thể thực chịu không nổi nữa. Những tháng ngày cuối cùng hẳn có thể trôi qua một cách bình yên.
Ân Thanh đưa tay tới, nhè nhẹ vỗ bờ vai hắn.
“Ta tới lần này, chính là để cùng con từ biệt.”
Kiều Tứ cúi đầu đáp một tiếng. Khỏi cần nói nhiều, hắn cũng muốn cảm tạ thầy vì đã tới gặp lại hắn một lần, tự mình cùng hắn nói lời từ biệt.
“Thầy yên tâm tĩnh dưỡng đi, em sẽ bố trí thật tốt, thầy nếu cần gì…”
Ân Thanh cười nói “Có Cảnh Thụy ở cùng, nửa đời sau ta cũng không còn bận tâm nữa. Con không cần thay ta lo lắng. Cũng đừng nên tổ chức tiệc tiễn biệt gì, ta bây giờ rất sợ náo nhiệt.”
Cảnh Thụy là bác sĩ trẻ đi cùng Ân Thanh, cao lớn nghiêm nghị, cũng xem như một nửa là con nuôi của Ân Thanh.
Một lúc sau, Ân Thanh lộ vẻ mệt mỏi, vì vậy liền theo Cảnh Thụy trở về, trước lúc đi còn nói: “Sau này ta không còn giúp con được nữa, con hãy tự giải quyết cho tốt.”
Hai người đều có chút thương cảm, nhưng vẫn cố kìm nén.
“Thầy nếu thiếu người, Đoạn Hành thật ra cũng là một nhân tài.”
Kiều Tứ lên tiếng.
Ân Thanh lại điểm điểm trán hắn: “Con cái gì ta cũng yên tâm, nhưng lại vì một chữ si. Về sau cho dù có gặp phải chuyện gì, đều nên nghĩ thoáng một chút, đừng tự làm khó bản thân.”