Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 11



Edit: Mạn Già La

*

Dù cho thế nào, tôi đã quyết định mình sẽ không dừng ở chỗ này nữa. Nếu đã biết sự thật đằng sau cánh cửa, dù phải trả giá lớn cỡ nào, tôi cũng sẽ không lùi bước.

Giống như là Buổi diễn của Truman [1] vậy, nếu tôi là Truman, vậy tôi nhất định sẽ chọn cách chạy khỏi thế giới giả tạo này —— huống chi hoàn cảnh của tôi còn tệ hơn Truman nhiều.

Hở? Tôi ngơ ngác. Buổi diễn của Truman? Tôi đã xem bộ phim này ư?

Vì sao tất cả tình tiết đều rõ ràng như vậy, mà tôi lại không nhớ rõ tôi đã xem qua khi nào chứ? Chẳng lẽ đây là do người khác sắp đặt cho tôi —— rằng đã xem bộ phim “Buổi diễn của Truman” này?

Không, ký ức này cũng không mơ hồ. Tôi lắc đầu, phủ định ý nghĩ của mình. Quá sinh động, bộ phim được ghi lại trong não tôi, vô cùng cụ thể, cũng không giống như bị nhét vào.

Tôi cảm thấy rất vui vẻ, nếu, nếu tôi có ký ức cụ thể trước một trăm ngày này, vậy thì...... vậy thì!

Vậy thì nó có nghĩa tôi rất có thể là một con người có tồn tại!

Tôi quyết định, tôi muốn đi ra ngoài, tôi chắc chắn phải ra ngoài, cho dù sau khi rời khỏi đây sẽ trở thành một con búp bê không có suy nghĩ, tôi cũng muốn đi.

Cuộc sống giả dối không có ý nghĩa gì, cho dù kết cục còn tàn khốc hơn so với chết, tôi cũng muốn đi một lần.

Nhưng tôi không lập tức đi ngay, bởi vì ——

Bởi vì tôi đang nghĩ không biết có nên dẫn theo bạn cùng phòng ABC của tôi không.

Điều này khiến tôi rất bối rối, theo lý mà nói, trong tình huống khi biết bọn họ chán ghét tôi, tôi hẳn không nên sinh ra cảm tình kì lạ như thế.

Nhưng thật ra, cho dù vẫn luôn biết bọn họ chán ghét mình, nhưng tôi cũng chưa bao giờ chán ghét bọn họ. Suốt một trăm ngày này, đều không có.

Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ hình như cũng không có ghét tôi lắm. Có ai lại lên giường với người mình ghét à? Kì khôi lắm đấy.

Tôi nhớ lại đoạn ký ức đó:

Tôi đi đến cửa WC, bất ngờ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động.

“Sao hắn lại không chết chứ!” Đây là tiếng của A.

Lòng tôi lạnh buốt, dù sao chỉ có một mình tôi không ở trong WC thôi.

“Sớm muộn gì hắn cũng chết thôi, ba người chúng ta liên thủ là được.” Giọng của B truyền ra.

“Đúng vậy, đừng lo, chuyện sớm hay muộn thôi.” Giọng của C như cọng rơm cuối cùng, đè bẹp tôi.

Bây giờ nghĩ lại, đoạn ký ức này rốt cuộc xảy ra khi nào nhỉ? Không chắc lắm, nhưng có một điều chắc chắn —— nó không xảy ra trong một trăm ngày này.

Dù nó rất vụn vặt, tôi chỉ nhớ rõ tôi đã nghe thấy những lời này, nhưng cũng không nhớ rõ phản ứng của mình ra sao và chuyện xảy ra sau đó.

Nếu đây cũng là ký ức bị sắp đặt, vậy thì nó đang muốn làm gì tôi đây?!

Nếu đây là ký ức thật sự, vậy cuối cùng vì sao, và khi nào, tôi lại kết thù với bọn họ?

Nhưng dù là thật hay giả, tôi có thể chắc chắn chính là, tôi với bọn họ không hề có thù hận gì.

Thậm chí có thể nói là có hảo cảm vô cùng tốt.

Chỉ là hảo cảm này vẫn luôn bị giả thiết “bọn họ chán ghét tôi” đè bẹp. Bởi vì biết bọn họ chán ghét tôi, cho nên tôi không dám đến gần bọn họ.

*

Tôi phải dẫn bọn hắn đi.

Tôi biết kiểu suy nghĩ như vậy có lẽ rất ích kỷ, có người thích phá vỡ sự thật, nhưng cũng luôn có người thích đắm chìm trong hoàn cảnh tốt đẹp.

Nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy bọn họ có lẽ cũng là người tương tự như tôi, thích phá vỡ sự thật, thích phá tan sương mù.

Thật kỳ lạ, chưa kể đến sao tôi lại cảm thấy một người đầy đầu là ký ức giả tạo như mình lại có tính cách chân thật, vì sao tôi lại cảm thấy rất hiểu ABC nhỉ?

Cơ mà, ở trong một thế giới tràn đầy sự giả dối, có lẽ trực giác sẽ là thứ đáng tin cậy nhất.

Tôi dành cả một buổi tối, ngồi trên cơ thể vẫn không nhúc nhích của bọn họ, cuối cùng hạ quyết định —— tôi muốn dẫn theo bọn họ cùng rời đi.

Lúc tôi tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên giường, giật thót mình, cho rằng tôi lại bị “quay về”, cho đến khi B xuất hiện trước mặt tôi, cười hì hì hỏi vì sao tôi không chú ý tư thế ngủ, đến nỗi ngủ mà rớt từ giường xuống đất rồi lăn đến giữa ký túc xá luôn.

Là B ôm tôi về.

Nhìn gương mặt tươi cười của y, tôi càng củng cố suy nghĩ của mình hơn.

“Cậu có muốn đi với tôi không?” Tôi hỏi thẳng.

“Đi?” Trông y rất bất ngờ, “Có ý gì? Đi chỗ nào cơ? WC à?”

...... Thậm chí còn đùa giỡn.

“Không phải,” mặt tôi nghiêm túc, nói cho y biết thái độ của tôi, “Đi khỏi chỗ này, ra khỏi cánh cửa này.”

“Cậu điên rồi?!” A không biết từ chỗ nào nhảy ra, mắt trợn to, “Tình huống bên ngoài thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết ư?! Bộ cậu muốn chết à!”

C cũng chậm rãi bước tới, lần đầu tiên đồng ý với câu nói của A: “Tôi hiểu sự bức rức của cậu sau khi bị nhốt lâu ngày, nhưng làm như vậy là rất không lý trí.”

“Cậu bình tĩnh lại đi,” C chân thành nhìn tôi, “Đừng bởi vì xúc động nhất thời mà làm tổn thương mình, được không?”

Lúc y đang nói chuyện, hai người còn lại chạy đến cửa, yên lặng chặn cửa, nhìn điệu bộ như rất sợ tôi đột nhiên tự mình chạy ra ngoài.

Đến giờ, tôi có thể hoàn toàn chắc chắn, ba người bọn họ đều không hề “thức tỉnh” giống tôi.

Thế giới quan* của bọn họ đều gắn kết chặt chẽ với thế giới này.

* Thế giới quan là toàn bộ những quan niệm của con người về thế giới, về bản thân con người, về cuộc sống và vị trí của con người trong thế giới đó.

_Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh, và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc, và đạo đức.

B và A bám chặt cửa, ý đồ để tôi tránh xa phòng tuyến nguy hiểm. C cầm tay tôi, kiên nhẫn giảng giải với tôi, để tôi bình tĩnh suy nghĩ lại.

Nói không cảm động là giả, tuy rằng những thứ trong đầu bọn họ là sai, nhưng lòng muốn bảo vệ tôi là thật.

Trong một tích tắc, một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi —— sống cả đời với bọn họ ở chỗ này cũng không tệ, nhưng nhanh chóng bị tôi ném ra khỏi đầu.

Tôi muốn một thứ chân thật, mà chỗ này không có thật.

“Nghe này,” tôi xuống giường, chân thành nắm lấy tay ba người bọn họ, “Hiện giờ tôi thật sự rất tỉnh táo.”

“Ai biết được trận sương mù này sẽ kéo dài bao lâu chứ? Là một trăm ngày nữa, hay là một năm, hai năm, mười năm, một trăm năm? Cho đến lúc chúng ta chết?”

“Cuộc sống chỉ xoay quanh một chỗ thì chẳng có nghĩa gì cả, nếu thật sự muốn tôi bình an sống ở đây đến cuối đời, thì tôi thà chết ngay ngoài cửa còn hơn.”

“Tôi cũng không xúc động, tôi suy nghĩ một trăm ngày, mỗi một ngày đều đang nghĩ như thế.”

“Vấn đề còn lại là, ba người các cậu, có muốn đi cùng tôi không?”

Bọn họ im lặng một lúc, đáp lại tôi đầu tiên chính là B.

Y nở một nụ cười thật tươi, trông như ánh mặt trời: “Tôi chắc chắn phải đi theo cậu rồi, bằng không ai bảo vệ cậu chứ?”

Tôi chú ý thấy tay y hơi run, y cũng không phải không sợ.

A cũng nhanh chóng tiếp lời: “Tôi cũng đi nữa! Ai sợ chứ! Chẳng lẽ tôi lại nhát gan hơn cậu à?” Nói xong còn làm mặt quỷ.

Mắt hắn đỏ hoe, nhìn ra được một chút khiếp đảm.

Cuối cùng là C, y suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu.

Tôi nín thở, nghe thấy y cười nhẹ một tiếng, nói với tôi: “Được rồi, đây có thể là quyết định cuối cùng trong đời tôi, cũng là một quyết định không lý trí nhất.”

Y nhìn tôi thật sâu: “Tôi cũng đi với cậu.”

Bốn người chúng tôi đứng ở cửa, tôi nắm tay nắm cửa, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.

Chờ chúng tôi ngoài cửa, sẽ là thứ gì đây?

———

• Chú thích: [1]

Buổi biểu diễn của Truman:

Một nhà sản xuất chương trình tên Christof (Ed Harris) lên ý tưởng thực hiện một chương trình thực tế lớn nhất, dài nhất và chân thật nhất trong lịch sử truyền hình. Ông ta “nhận nuôi” một đứa bé sơ sinh ngay lúc chào đời và đặt tên nó là Truman Burbank (Jim Carrey).

Một phim trường khổng lồ to như một thị trấn cùng hàng ngàn diễn viên được thuê để đóng các vai nhằm biến cuộc đời của Truman Burkbank thành một chương trình truyền hình thực tế. Hơn 5000 máy quay được đặt khắp nơi soi rõ từng ngóc ngách cuộc đời của Truman, dựng lên câu chuyện cuộc đời, định hướng cả nỗi sợ, ước mơ và gia đình mà một người phải trải qua từ khi mới sinh đến tuổi trưởng thành.

Cậu ta đôi khi cũng nghi ngờ với cuộc sống của bản thân nhưng đạo diễn cùng các diễn viên trên phim trường đó tìm mọi cách để khỏa lấp và che đậy. Một ngày nọ, anh đem lòng yêu một cô gái và để tìm cô, anh vượt qua nỗi sợ nước mà lên đường đi đến hòn đảo Fiji. Cuối cùng, một kết cục anh chưa bao giờ tưởng tượng tới, đường chân trời anh chạm tới chỉ là một bức vách giả, cuộc đời anh sống chỉ là giả, mọi thứ đã được sắp đặt. Đau khổ đến cùng cực nhưng cũng vui sướng đến cùng cực, anh chọn bước ra bên ngoài để sống một cuộc đời đúng nghĩa.