Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 17



Edit: Mạn Già La

*

Lúc này tôi mới nhận ra có một lỗ hổng lớn trong tư duy của mình —— bởi vì là điện thoại của chính tôi, mật khẩu của tôi, những thứ này không ai có thể kiểm soát được, vì vậy tất nhiên tôi cảm thấy đây là thứ mình viết, thậm chí bắt đầu nghi ngờ thời gian có vấn đề.

Nhưng mà cái tình huống này rất quen thuộc.

Đây không phải là tin nhắn mà tôi từng nhận được trong ký túc xá sao?!

Đều khó hiểu như nhau, đều không ai biết đến, đều xuất hiện trong điện thoại.

Mặc dù thông tin và hình thức khác nhau, nhưng bản chất lại quá giống nhau. Đều là những thông tin bí ẩn mà chỉ có một mình tôi nhìn thấy.

Tôi không nghĩ đây là thứ do chính tôi viết.

Đây có thể lại là “người” đó, lực lượng thần bí trong ký túc xá đó đang nhắc nhở tôi.

Tôi kiên nhẫn đếm từng giây, chờ hai phút, tin chắc 9 giờ 20 phút cũng không xảy ra chuyện thời gian và không gian trùng lặp “một tôi khác đi đến cầm điện thoại rồi viết dòng nhật ký này”, cũng không có chuyện quỷ dị “đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một lỗ hổng thời gian rồi hút tôi vào”.

9:20, đúng thời gian trong nhật ký, mọi thứ vẫn gió êm sóng lặng không có chuyện gì xảy ra.

Như vậy, tôi gần như có thể tin chắc —— thông tin này về cơ bản chính là tin nhắn đó.

Đều là đạo cụ được lực lượng thần bí kia dùng để truyền tin cho tôi, mốc thời gian cũng không phải rất quan trọng. Bởi vậy, cũng chắc rằng chỉ có tôi thấy được thông tin này thôi.

Đây thậm chí là đang truyền tin dưới mí mắt Đặng Tề kìa.

Trong tích tắc tôi có chút kính nể chỉ số IQ của vị lực lượng thần bí đó, có thể nghĩ đến dùng cách này nhắc nhở tôi. Nhưng vì sao phải định thời gian là hai phút sau?

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi khó hiểu, thôi thì tạm thời cho rằng đây là dùng để khiến tôi nhận ra “thông tin bất thường” vậy.

Tôi lại mở trang nhật ký này ra, kiểm tra kỹ càng.

Cẩn thận Đặng Tề? Một ngày trước, tôi quả thật rất nghi ngờ Đặng Tề. Nhưng kinh nghiệm ngày hôm qua khiến tôi hiểu ra, thế giới này quả thực xảy ra vấn đề đúng như lời hắn nói, hắn còn tốt bụng mang tôi về, truyền nước muối nữa.

Thậm chí, còn trả điện thoại lại cho tôi, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, trông cũng chẳng sợ tôi phát hiện điều gì.

Vậy, hắn đáng nghi ở chỗ nào chứ?

Kế nữa là “Tài nguyên trong nhà đầy đủ”, tôi hiểu được chút đỉnh.

Đây đang là mạt thế, rõ ràng cha mẹ tôi chịu đói đến chết, vì sao trong nhà Đặng Tề lại có nhiều tài nguyên như vậy?

Đây quả thật là một điểm đáng ngờ rất lớn, nhưng tôi không biết chính xác nó đáng nghi chỗ nào. Tuy biết tài nguyên đầy đủ, nhưng tôi cũng chỉ mơ hồ biết nó đầy đủ mà thôi, cũng không biết cụ thể hắn có bao nhiêu nước, bao nhiêu đồ ăn.

Và mấu chốt nhất, điện từ đâu ra?

Nghĩ thế, tôi đổi “3. Chờ bổ sung” thành “3. Điều tra nhà ở”.

Sau khi sửa xong, tôi đặt điện thoại bên gối. Đặng Tề cũng không làm khó tôi, nói chính xác ra, ngoài mặt cũng không làm khó tôi, ngày mai tôi ngỏ ý muốn tham quan nhà, anh ấy nhất định sẽ không từ chối tôi. Giờ trời đã tối, cũng không biết Đặng Tề ngủ ở phòng nào. Vừa nãy tôi suýt bị không khí nóng bên ngoài nướng chín, một mặt thì khá suy yếu, mặt khác vẫn có chút PTSD* với bóng tối, sau khi xem xét toàn diện, tôi quyết định buổi sáng ngày mai sẽ đi điều tra căn nhà này.

* PTSD (Post Traumatic Stress Disorder): Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn hoặc chấn thương

Nghĩ thế, cơn buồn ngủ ập đến, tôi lâm vào mộng đẹp.

*

Đặng Tề đưa điện thoại cho tôi.

Tôi có chút xấu hổ cầm lấy —— không ngờ sau khi tôi tự mình hấp tấp ra ngoài, rồi sau đó còn ngất xỉu, vậy mà Đặng Tề vẫn giao đồ lại cho tôi.

Hơn nữa sau khi tôi kiểm tra, Đặng Tề cũng không hề chạm vào điện thoại của tôi, mọi thứ vẫn như cũ.

Mọi thứ đều rất bình thường —— cho đến khi tôi mở nhật ký bí mật của mình.

Đó là một tệp nhật ký phải có mật khẩu mới mở được, cho nên khi bên trong xuất hiện nội dung xa lạ, tôi vô cùng kinh ngạc.

Thời gian rõ ràng là hôm nay, sao tôi lại không nhớ viết khi nào nhỉ?! Không, chờ chút……

Tôi chợt phát hiện, tuy thời gian là hôm nay, nhưng thời gian cụ thể…… là 2 phút sau.

Nói cách khác, ghi chú này, lại là một “tin nhắn” tràn ngập hơi thở quỷ dị, không khác gì với tin nhắn trong ký túc xá.

Là tin nhắn nhắc nhở tôi!

Điều 1, 2 như đang cung cấp thông tin, chỉ có điều 3, là một chỉ thị.

Điều tra nhà ở.

Liên hệ đến “Cẩn thận Đặng Tề”, tôi không khỏi rùng mình.

Cho nên nói, người đang trợ giúp tôi kia, hắn (cô ta? nó?) cũng không phải vạn năng, giống như trong ký túc xá vậy, hắn không thể trực tiếp nói một ít thông tin ra, mà chỉ có thể không ngừng cung cấp cho tôi một ít thông tin vụn vặt, và một số thứ cần tôi tự mình thăm dò.

Ví dụ như căn nhà này.

Nếu “hắn” đã nói thế rồi, tôi nhất định phải đi tra xét, mà chính tôi cũng vô cùng tò mò với tài nguyên trong căn nhà này.

Đến cùng là nhà ở kiểu gì mà có thể cho Đặng Tề sử dụng điện và vật phẩm chữa bệnh trong thời buổi mạt thế này?

Sau 9 giờ, tôi rón rén ra khỏi phòng.

Nội thất đại khái của căn nhà này, trước đó lúc chạy ra ngoài tôi cũng biết chút chút, lầu một là phòng khách, phòng y tế (giờ tôi đang ở tạm), phòng bếp và nhà ăn liền nhau, trừ cái này ra, còn có một nhà vệ sinh. Lầu hai thì có phòng của Đặng Tề, và như hắn nói thì, chờ tôi khỏe rồi sẽ dọn đến “phòng của tôi”.

Quan trọng nhất tất nhiên là phòng bếp rồi, sau khi suy nghĩ xong, tôi rón ra rón rén đi vào phòng bếp, dọc đường đi, ngoại trừ bóng tối, và vì chột dạ mà không ngừng tự mình hù mình ra, thì tôi cũng không gặp trở ngại nào.

Xem ra Đặng Tề trên lầu đã ngủ rồi, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng người vừa xém bị nướng là tôi.

…… Hở?

Lý do tôi sững sốt, cũng chẳng phải áy náy vì cô phụ tín nhiệm của Đặng Tề, mà là…… Tôi thật sự vừa xém bị nướng ư?

Tôi thử vẫy tay, lắc lắc cổ, hoàn toàn chẳng có bất kỳ cảm giác cứng đờ hoặc là đau đớn nào. Cơ thể của tôi rất khỏe mạnh, thế cho nên tôi đi đến cửa phòng bếp, mới nhận ra có điều sai sai.

Cảm giác đau đớn vì bị hơi nóng của thế giới hấp ngày hôm qua, tôi vẫn có thể kể lại tường tận, nhưng bây giờ, tôi còn giống người bệnh chỗ nào chứ?

Chỉ trong một đêm mà tôi đã hoàn toàn lành lặn?

Không đúng, tôi lại chợt nhận ra một điều —— tôi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu sau khi được Đặng Tề ôm về.

Nghĩ như thế, tôi cảm thấy khá hơn một chút, có lẽ tôi ngủ mê man ba, bốn ngày gì đấy, thế nên cơ thể đã tốt hơn rồi?

…… Cũng không đúng, cơ thể của tôi cực kỳ linh hoạt, khớp xương cũng không cứng đờ, chẳng giống người nằm trên giường ba, bốn ngày gì cả.

Tư duy lâm vào bế tắc, nếu tôi chỉ nằm một đêm, thì tôi không hồi phục nhanh đến vậy được; nếu tôi nằm mấy đêm liền, thì tôi cũng không linh hoạt được như thế.

Ngây người trong bóng đêm cũng không phải lựa chọn tốt, tôi lắc đầu, tóm lại, tôi lấy điện thoại ra, ghi điểm đáng ngờ này vào nhật ký bí mật.

“4. Rốt cuộc ngủ bao lâu?”

Đóng điện thoại, tôi bước từng bước vào phòng bếp, vòi nước hình như chưa đóng kỹ, trong bóng đêm không ngừng vang lên tiếng tí tách.

Tôi nuốt nước miếng, lần mò đi tới.