Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 21



Edit: Mạn Già La

*

Tôi cố gắng để mình đừng suy nghĩ lung tung, dù sao, mọi suy của tôi bây giờ đều có thể bị Đặng Tề nghe được.

Tôi phải bình tĩnh, bình tĩnh!

…… Chờ đã, không đúng.

Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, tôi tự nhiên đặt “ký túc xá” như một vòng luân hồi.

Nhưng trên thực tế, tôi chẳng có chút ấn tượng nào với cái gọi là “luân hồi một ngàn hai trăm ngày” mà Đặng Tề nói.

Nhưng tôi có thể nhớ lại tất cả mọi thứ trong ký túc xá, ngay cả những chi tiết nhỏ, đều rõ ràng trước mắt.

“Ký túc xá”, vốn không phải do Đặng Tề quản lý!

Nhận ra điểm này, cảm xúc tôi ổn định chút ít. “Ký túc xá” cũng không phải do Đặng Tề quản lý, vậy thì, khả năng ba người bọn họ còn sống cũng cao hơn nhiều.

Tôi vừa nghĩ thông suốt điểm này, bỗng cảm thấy mặt đau nhói. Tôi đưa mắt nhìn về, là Đặng Tề véo mặt tôi.

Rất rõ ràng, hắn lại nghe được tiếng lòng tôi.

Hắn có thể nghe thấy tiếng lòng tôi, vậy thì chắc chắn cũng biết rõ hành động của tôi, bao gồm cả phỏng đoán trong lòng tôi hiện giờ, tất cả đều sẽ lọt vào tai hắn.

Đặng Tề đột nhiên nở nụ cười, rồi gật đầu với tôi, tựa như đang tán thành suy luận của tôi.

…… Sở dĩ hắn như vậy, là bởi vì mệt mỏi với vô số lần “luân hồi”, cho nên lần này dứt khoát bất chấp tất cả, vùng dậy?

Sẽ không, mặc dù Đặng Tề trông điên cuồng và mất hết lý trí, nhưng vẫn cứ không quên một điều —— tay hắn vẫn cứ giữ chặt mặt tôi, khiến tôi hoàn toàn không nhúc nhích được.

Hắn không để cơ thể của tôi rời đi, nhưng sẵn sàng để tôi suy đoán coi nơi này đã xảy ra chuyện gì, sẵn sàng để tư duy của tôi tự do bay lượn, thậm chí cho tôi rất nhiều manh mối tôi không dám nghĩ đến.

Tôi dường như đã hiểu.

Tôi nhìn Đặng Tề, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói trong lòng.

Một vòng này, có phải phải cùng anh chơi một trò chơi, cơ thể của tôi không thay đổi, nhưng ký ức mỗi ngày đều bị xóa bỏ, đúng không?!

Tôi nhìn chằm chằm Đặng Tề, tôi sợ hắn sẽ nói dối tôi, bởi vậy không dám bỏ sót một chút biểu cảm nào của hắn.

Lúc nghe thấy câu trước tôi nói, vẻ mặt Đặng Tề chẳng thay đổi gì, nhưng khi tôi nghĩ tới “nói dối”, hắn đột nhiên nhíu mày, sau đó trên mặt lại đau nhói.

Hắn thật sự rất không đúng, không chỉ tính cách thay đổi, ngay cả thể trạng, cũng không giống Đặng Tề mà tôi quen trước đây.

Hắn sao lại có sức lớn như vậy chứ.

“Sao anh lại nói dối được?” Hắn cười càng lúc càng lớn, mở miệng nói một lèo, “Em đáp đúng nha, chúc mừng em, chúc mừng em, khà khà, chúc mừng em nha……”

Lời nói của hắn bắt đầu trở nên rời rạc, như thể chỉ đang nói chuyện theo bản năng của mình. Tôi thấy không ổn, nhưng hai tay hắn giống như gông cùm giữ chặt tôi, tôi thế mà trốn không thoát nổi.

“Ừm, ừm, em đáp đúng, em muốn được khen thưởng gì nè!” Hắn mở to mắt, đến gần mặt tôi hơn. Tôi làm sao dám đòi thưởng chứ, mặt thì bị bóp, nói cũng chẳng ra câu, chỉ đành xin tha trong lòng.

Tôi không cần khen thưởng, tôi không cần khen thưởng! Anh thả tôi ra đi!

“Không được đâu, trả lời đúng thì nhất định phải có thưởng chứ.” Hắn cười càng lúc càng to, chớp mắt một cái, đột nhiên mặt xé toạc ra.

Nếu không phải hắn giữ chặt tôi thì tôi chắc đã nhảy dựng lên rồi!!! Đặng Tề, hoặc là nói thứ đồ này giống với Đặng Tề, vốn không phải người!!!

Khóe miệng hắn đã cười đến tận mang tai, máu tươi đỏ đậm chảy xuống từ khoé miệng, nhưng hắn như hoàn toàn không thấy đau đớn, vẫn cứ cười và cười. Tròng mắt hắn xoay chuyển càng lúc càng nhanh, mắt trái và mắt phải đã không cùng một tần suất, như thể giây tiếp theo sẽ văng khỏi hốc mắt.

Có, có ai không cứu tôi với!!!! Đúng, đúng rồi, người thứ ba đó, người thứ ba đâu rồi!!!!

Hắn đột ngột ngừng lại, tròng mắt cũng trở về vị trí cũ, lúc tôi cho rằng hắn sẽ dừng lại, thì giây tiếp theo, một con mắt lòi ra ngoài.

Là lòi ra thật đó!!!

Tôi kinh hoàng nhìn tròng mắt lòi ra khỏi hốc mắt hắn, trên đó còn sót lại đủ loại mạch máu, nó nhìn tôi, còn lăn trên mặt tôi hai lần.

“Người thứ ba, ở đâu?” Tôi nghe thấy nó nói, con mắt đó biết nói chuyện!!!

“Ở đâu? Ở đâu?” Một tròng mắt khác cũng ló đầu ra, tinh nghịch nghiêng “đầu”.

Giờ phút này, trên mặt Đặng Tề chỉ còn lại hai hốc mắt đen thùi, cùng với cái miệng đã nứt toạc đến mang tai.

“Ở đây à!!!” Cái miệng đỏ như máu còn lại đột nhiên la to, “Em còn muốn có người thứ ba, em đừng hòng!”

“Em đừng hòng!”

“Em đừng hòng!”

Hai tròng mắt đan xen, mạch máu quấn lấy nhau, máu trên người hắn không ngừng tuôn ra, bắt đầu lan tràn thành vũng máu trên đất. Trường hợp này đã quỷ dị còn buồn nôn, tôi không khỏi nôn khan.

“Nơi này —— chỉ có em và anh, mãi mãi, mãi mãi.” Miệng tổng kết nói, “Vậy thì khen thưởng, khen thưởng cho em là, tiếp tục chơi một vòng trò chơi nữa cùng anh!”

Tôi giật mình, hiểu ý hắn.

Còn trừng phạt nào đáng sợ hơn việc để tôi trở lại trạng thái “ngày đầu tiên đi vào thế giới này” sau khi đã để tôi biết hết mọi chuyện chứ?!

“Trừng phạt gì chứ!” Trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một hàng răng nắm lấy mặt tôi, khiến tôi suýt nữa ngất tại chỗ, “Đây là khen thưởng! Khen thưởng đấy!”

Tôi nhìn đầu Đặng Tề từ từ sáp đến, đừng, đừng, đừng, không muốn không muốn đừng mà!!!!!! Tôi vất vả lắm mới hiểu rõ tất cả, sao lại có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ!!!!! Tôi không muốn về trong vòng luân hồi này nữa đâu!!!!!!

Trong đầu tôi gào thét cũng hoàn toàn vô dụng, sự thật chứng minh, căn nhà này, hoặc là nói, cái gọi là trong thế giới này, vốn chỉ có hai người là tôi và Đặng Tề, cho dù tôi vùng vẫy thế nào, cố gắng đến đâu, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu Đặng Tề đến gần đầu tôi.

Tôi xong đời rồi, tôi thật sự xong đời rồi, nói không chừng, tình huống lần này cũng không phải lần đầu tiên!

Tôi nhắm mắt lại.

Một giây, hai giây, ba giây, ký ức tôi vẫn chưa biến mất.

Bốn giây, năm giây, sáu giây —— “Thình thịch!”

Tôi lập tức mở mắt, trói buộc trên mặt đã biến mất, Đặng Tề vừa rồi còn đứng ở đây, giờ đã ngã trên đất, theo đó nhìn về phía trước, chỗ đó có một bóng đen không thấy rõ mặt đang đứng.

…… Nơi này, thật sự có người thứ ba.