Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 25



Edit: Mạn Già La

*

“Đặng Tề, Đặng Tề, anh không thể làm vậy với tôi,” tôi đã không biết mình đang nói gì nữa rồi, chỉ nói theo trực giác, nước mắt thấm ướt vạt áo trước ngực tôi, “Như thế không công bằng, Đặng Tề, tôi vất vả lắm mới hiểu, tôi vất vả lắm……”

Vấn đề không còn là “nếu lần nữa xóa ký ức của tôi, tôi không biết liệu mình còn có thể hiểu mọi thứ đến mức này không” nữa, mà là “liệu có phải những lần luân hồi trước cũng xảy ra những chuyện như vầy không”.

Nếu như loại chuyện này đều là lặp lại của những kinh nghiệm trong quá khứ, vậy thì vì sao Đặng Tề lại nổi điên, đã rõ ràng rồi.

Nếu tôi không bị xóa ký ức, tôi nhất định cũng sẽ điên.

Nhưng cho dù sẽ điên, tôi cũng sẽ chọn giữ lại ký ức của tôi!!!!

Kinh nghiệm, sợ hãi, lùi bước, dũng cảm, sau đó xóa bỏ tất cả những gì tôi đã từng trải nghiệm, đây có khác gì sống uổng phí chứ!

Chưa kể, đây còn cắt giảm cơ hội tôi chạy khỏi thế giới hoang đường này.

Rất có thể, hàng trăm hàng ngàn lần, tôi cho rằng mình đã tỉnh ngộ, cho rằng mình đã hiểu rõ chân tướng của thế giới này, cho rằng mình có thể chạy thoát.

Sau đó lại bị Đặng Tề bắt lại, xóa hết ký ức, lại bắt đầu một vòng mới, lại lần nữa nhận ra thế giới này khác thường.

Không được, không được!!! Lần này nhất định phải khác, một ngàn hai trăm ngày, đây là một số nguyên, một ngày kỷ niệm, một ngày phải có chút chuyện gì đó xảy ra!!!

Tôi dùng số nguyên này thuyết phục chính mình, tự nhủ rằng nhất định lần này sẽ khác với trước, nhưng mà ấy, lòng tôi vốn không đáy. Cảm thấy mình không giống người thường, cảm thấy ngày nào đó rất đặc biệt, đây vốn luôn là con người tưởng tượng ra, nhưng hiện thực lại không có gì đặc biệt cả, hôm nay, cũng rất có thể là một ngày rất bình thường, tôi lại bị Đặng Tề xóa hết ký ức.

Nhưng đối với tôi trong vòng này, đây thật sự quá khó chấp nhận rồi.

Tôi biết chính mình là đặc biệt cỡ nào, là người duy nhất chạy khỏi đây trong số hàng nghìn “tôi”.

Nhưng giờ tôi còn có át chủ bài nào đây?

Người tôi bị Đặng Tề hóa thành dây mây trói chặt, con dao phay tôi vốn đang cầm đã biến mất trong lúc chạy trốn rồi, trán nó đang ở trước mặt tôi, không ngừng tiến gần đến tôi, mà tôi chỉ có thể lắc lắc cổ mình như con gà sắp lên thớt, cố gắng tranh thủ vài giây cuối cùng.

Tôi nào có trợ giúp từ bên ngoài chứ, trợ giúp từ bên ngoài…… Đúng rồi!!!! trợ giúp từ bên ngoài!!!!

Tôi cũng không cô đơn, tôi vẫn có, vẫn có, bóng đen trước đó mà!!!

Có lẽ là vì cái trán trước mắt đang dần đến gần, tinh thần tôi đã căng chặt hết mức rồi, không thèm nghĩ đến việc “trợ giúp từ bên ngoài đến cùng có hợp lý không” gì gì đó, nhanh chóng ngửa mặt lên trời gào to: “Bóng đen!!!!! Hắc ảnh đại ca!!!!!! Cứu tôi với!!!!!!”

Giây tiếp theo đã bị cánh tay gắn với cành cây của Đặng Tề bịt miệng.

Tôi nghĩ trông tôi hiện giờ nhìn chắc khùng lắm, tóc rối tung vì giãy giụa mà che phủ mắt tôi, trên người, trên quần áo đều ướt nhẹp, dính đầy máu của Đặng Tề và nước mắt của tôi, bộ dạng chỉnh tề giờ đã hoàn toàn chuyển thành dáng vẻ ăn mày.

Sau khi phát hiện tôi đang thử nghĩ cách, cuối cùng Đặng Tề cũng đáp lại, quả nhiên giống như tôi nghĩ, trình độ thông minh của nó vẫn là trình độ con người, thậm chí còn tiến bộ hơn. Nó co dây mây, trói người tôi lại càng chặt, cả người đều bị dây mây bó kín mít như đòn bánh tét, nhìn tôi lúc này giống như con sâu đang vùng vẫy trong kén.

Quá hơn nữa là, nó lại dùng bàn tay tràn đầy máu tươi bịt miệng mũi tôi nữa chứ, nó không chỉ khiến tôi không thể la hét tiếp, mà đến hô hấp cũng nồng nặc mùi mùi máu tươi.

…… Khoan, khoan!!!

Trước đó tôi phản kháng dữ như vậy, Đặng Tề có ngăn lại trắng trợn thế ư?

Tôi chạy trốn, nó cũng chỉ len lén tách ra, lặng lẽ đi theo rồi bám vào gót chân tôi thôi, kiểu hành vi như thế rất có cảm giác một con dã thú đang đùa giỡn con mồi trong lòng bàn tay mình.

Bởi vì nó biết, con mồi trốn không thoát, cho nên mới có thể từ từ đùa bỡn.

Nhưng vừa rồi tôi mất khống chế hét to một tiếng, Đặng Tề đã trói tôi lại ngay, thậm chí còn điều động một cơ quan khác bịt miệng tôi lại.

Đây chẳng lẽ là…… Tôi hét to, thật sự sẽ có tác dụng nào đó cho việc tôi chạy trốn sao?!

Tôi bừng tỉnh, chẳng màng bàn tay đầy máu mà Đặng Tề đang che miệng tôi, cho dù máu loãng chảy vào trong miệng, tôi cũng vẫn cứ cố phát ra âm thanh từ kẻ hở tay hắn.

“Bóng đen…… ư, um, bóng ——!!!!!”

Có lẽ là nghe thấy tiếng tôi gọi, có lẽ là cảm nhận được động tác của tôi, Đặng Tề nhanh chóng dùng sức bịt kín miệng tôi lại, kín không khe hở.

Nó không biết, nó càng như thế, càng khiến tôi củng cố niềm tin này —— trước mắt, người duy nhất giúp tôi, khả năng duy nhất giúp tôi giữ lại ký ức vượt qua nơi này, chính là bóng đen đó!!!!

Tôi bất chấp mọi ràng buộc trên người mình, dùng hết sức lực toàn thân, cố phát ra tiếng kêu gào từ sâu thẳm trong linh hồn tôi.

Bóng đen!!!! Bóng đen!!!! Bóng đen!!!!

Tôi liên tục vặn vẹo mọi hướng hòng đánh lạc hướng Đặng Tề, sau đó gào ra hai từ cứu mạng từ kẽ tay, sau đó lại bị Đặng Tề bịt miệng tiếp. Một lần rồi một lần, đôi mắt tôi đỏ au giống như một kẻ điên, cố gắng vì cơ hội sống của mình.

Nếu không có ký ức, vậy thì, cho dù “tôi” sống sót, cũng không phải “tôi” của hiện tại.

Lấy đi ký ức, chẳng khác nào giết “tôi” của hiện tại cả!

Tóc tôi vì giãy dụa mà rối tung, che khuất mắt tôi, thậm chí có một số cọng đâm vào mắt, khiến tôi chẳng thể mở mắt nổi.

Bởi vậy, khi tôi nhận thấy động tác của Đặng Tề đột ngột chậm lại, thì vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi trói buộc trên người tôi dần thả lỏng, tôi mới gượng mở đôi mắt cay xè, xuyên qua khe hở nho nhỏ giữa mái tóc, nhìn thấy bóng đen đó.

Hắn, tới thật kìa!!!!