Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 27



Edit: Mạn Già La

*

Sức mạnh của hắn còn lớn hơn tôi nghĩ nữa, trong thế giới này, trình độ có thể nói là hô mưa gọi gió luôn.

Hơ, trước đó tôi nghĩ gì nhỉ? Phản kháng? Đây là thế giới của hắn mà.

Ở trong thế giới của người ta mà muốn chống đối người ta á, đây là chuyện nực cười cỡ nào.

Lần này, lúc Đặng Tề đến gần, tôi không còn vùng vẫy, không còn phản kháng, bởi vì tôi biết tất cả hành động của mình đều chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi.

Hơn nữa, rất có thể, ở trong mắt Đặng Tề đây chỉ lại đang chơi thêm một trò chơi nho nhỏ đơn giản với tôi mà thôi, một trò chơi nho nhỏ hắn muốn lúc nào kết thúc là có thể kết thúc.

Phản kháng không có nghĩa lý gì, chỉ cần thế giới này vẫn là của hắn, thì tôi sẽ không làm gì được……

Nhìn cái trán dần đến gần, tôi nhắm hai mắt lại.

Lúc cái trán dán lên, ngoài cảm giác lạnh lẽo, nó còn kèm theo một âm thanh.

Âm thanh này không phải truyền qua tai, mà trực tiếp truyền vào trong lòng tôi.

Nói vậy thì có vẻ lạ, nhưng nó đúng thế thật. Tuy tôi không nghe được tiếng, nhưng tôi cũng biết đây là giọng Đặng Tề.

“Anh cho em một cơ hội nữa, tin nhắn trên điện thoại, anh sẽ không xoá.”

Lúc tôi đang chuẩn bị hiểu sâu câu nói này, đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Mọi thứ cũng đen thui.

*

Tôi ngồi dậy trên giường, ngượng ngùng nhìn Đặng Tề bên cạnh.

Trạng thái tinh thần của hắn trông không tốt lắm, trên người có một ít máu, cả người mệt nhọc.

Tôi biết, đây có lẽ là lúc hắn kéo tôi về rồi bị thương……

Tôi hiếm khi cảm thấy chột dạ.

Nếu không phải tôi không tin hắn, nhất định muốn ra ngoài, có lẽ, hiện giờ Đặng Tề sẽ không đã bị thương nhiều như vậy.

Hơn nữa, không khó phát hiện, trên người tôi truyền nước muối, mà Đặng Tề chỉ quấn chút băng vải, rồi cứ ngồi ở đầu giường chờ tôi tỉnh lại, điều này khiến tôi có chút lo âu.

Nên tôi vội giục hắn nhanh về nghỉ ngơi.

Trước khi đi, Đặng Tề có đưa điện thoại của tôi cho tôi, tinh thần của hắn trông vẫn chưa ổn định, chắc là bị nhiệt độ bên ngoài đả thương, lúc bước ra khỏi phòng có chút khập khiễng, như thể các bộ phận chưa được ráp tốt vậy.

Xem ra, uy lực của nhiệt độ bên ngoài thật sự rất lớn…… Nói vậy Đặng Tề bảo vệ tôi, cho nên tôi mới không bị thương nặng gì.

Tôi cử động cánh tay, lắc lắc cổ, chỉ cảm thấy hơi đau nhức, đặc biệt là chân, như thể đã chạy mấy ngàn mét ấy, đây cũng là do nhiệt độ bên ngoài sao?

Tôi mở điện thoại ra, mắt tôi trợn tròn khi nhìn thấy ngày tháng trong nhật ký bí mật của mình ——

……

*

Tôi ngồi dậy trên giường, ngượng ngùng nhìn người Đặng Tề loang lổ vết máu trước mặt.

……

Tôi nghiêng người, ngồi dậy trên giường, nhìn thấy Đặng Tề đang lấy băng vải băng bó, còn có máu thấm ra nữa.

……

Tôi mở to mắt, thấy Đặng Tề đang ngồi trước mặt tôi, miệng vết thương trên người hắn bắt đầu đóng vảy.

Hở? Là do nhiệt độ của thế giới cực nóng khiến miệng vết thương hồi phục nhanh hơn sao? Chẳng lẽ đêm qua hắn vì cứu tôi…… mới bị thương ư?

……

Lúc tôi ngồi dậy, nhìn thấy Đặng Tề không hề hấn gì ngồi ở đầu giường tôi.

Bên ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, thật ra trong lòng đã bắt đầu tính toán: Nhiệt độ cao như thế, tôi cũng nằm trên giường truyền nước muối, nhưng vì sao hắn trông chẳng bị thương chút nào vậy?

…… Nhưng mà, tuy rằng tôi truyền nước muối, nhưng cơ thể dường như không có vấn đề gì hết thì phải?

……

……

……

……

……

“Vậy, ngủ ngon.”

Sau khi đưa điện thoại cho tôi, Đặng Đặng Tề rời khỏi phòng tôi —— hay nói đúng hơn là căn phòng bệnh này.

Đặng Tề nói tôi tạm coi đây là phòng mình, vậy tạm thời coi là phòng tôi vậy.

Tuy nói tối hôm qua hắn chạy ra ngoài cứu tôi, nhưng sau khi tỉnh dậy, tôi lại càng cảm thấy thêm không tin tưởng hắn.

Một mặt, trên người hắn không có chút vết thương nào, đi lại như người bình thường, sau khi mém bị nhiệt độ cao nướng như thế, một người thật sự có thể bình an vô sự sao?

Mặt khác, tôi cũng như vậy, tuy rằng Đặng Tề đã truyền nước muối cho tôi, nằm trên giường bệnh, nhưng đây cũng không thể giấu được sự thật cơ thể của tôi vẫn ổn.

Từ lúc vừa tỉnh dậy, tôi đã cảm nhận được, năng lượng của mình rất tràn trề, cứ như là…… Vẫn luôn ngủ vậy.

Nhưng tôi chỉ hôn mê một ngày thôi mà? Ngày hiển thị trên điện thoại Đặng Tề đưa tôi đã chứng minh điểm này, một ngày, có thể khiến tôi khôi phục tốt như vậy sao?

Hay là, nhiệt độ ở đây có tác dụng phụ là năng lượng dư thừa?

Không nghĩ ra, không nghĩ ra được, tôi vốn chuẩn bị đi ngủ, nhưng quay qua quay lại thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành ngồi dậy nghịch điện thoại Đặng Tề đưa tôi.

Nội dung tin nhắn khiến tôi xem mà rơm rớm nước mắt, trong ký túc xá một trăm ngày, hoàn toàn cắt đứt liên lạc giữa tôi và người thân, mà hiện giờ tôi ra ngoài, đã…… đã gặp kết cục sinh ly tử biệt.

Vận may của tôi, thật sự kém như vậy sao.

Thở dài, tôi quyết định xem cái gì đó nhẹ nhàng hơn, vì thế, click mở nhật ký bí mật của mình.

Ở trong trí nhớ của tôi, nhật ký đều tương đối vui vẻ nhẹ nhàng, có lẽ, có thể xoa dịu tâm trạng không vui của tôi lúc này.

Mở ra điều thứ nhất trong nhật ký, đồng tử tôi bất giác co lại.