Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 6



Edit: Mạn Già La

*

“Cậu và hắn đúng là quan hệ như vậy sao?”

Ngoài dự đoán của tôi, A không những không lên tẩn B, ngược lại cúi đầu. Tôi nhìn kỹ lại, phát hiện nước mắt chảy dài trên gương mặt hoàn mỹ của hắn.

Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy không hiểu ra sao và hoảng loạn. Bạn xem, cho dù đã biết đối phương là một con quái vật bí ẩn, mà khi con người nhìn thấy những thứ đáng yêu rơi nước mắt, thì vẫn sẽ không nhịn được đau lòng.

Ví như khi hắn khóc tôi sẽ gọi là “rớt nước mắt vàng”…… tôi cũng sẽ không hình dung nước mắt của người khác như thế.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tỉnh tỉnh! Cái tên vô dụng này! Bây giờ mi đau lòng hắn, đến lúc bị hắn nhai đầu rồi coi hắn có đau lòng mi không!

“Đúng vậy,” tôi hạ quyết tâm, tiếp tục châm ngòi quan hệ của bọn họ, “Mối quan hệ của chúng tôi còn thật hơn cậu nghĩ đấy.”

Nghe thấy lời này, A đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này tôi mới nhận ra ánh mắt của hắn trở thành màu đỏ như máu cực kỳ đáng sợ. Dùng đôi mắt đáng sợ như vậy chảy nước mắt, hắn quả đúng là một người kỳ lạ.

…… Ôi mém thì quên hắn không phải người, vậy thì không có việc gì rồi.

A không đứng yên nữa, hắn vừa dùng ánh mắt như vậy trừng B, vừa đi ra ngoài, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu: “Cậu chờ đấy, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!”

Tôi lại cảm thấy lạnh lẽo quấn thân, tuy rằng về mặt lý thuyết thì là chuyện tốt khi hắn không từ bỏ việc tranh đoạt tôi, vẫn tiếp tục duy trì một sự cân bằng ngang ngửa với B, nhưng tôi vẫn không dừng được trí tưởng tượng của mình.

Tỷ như vào một ngày nào đó tôi bị bọn họ xé làm hai chẳng hạn.

Trong trí tưởng tượng đáng sợ của tôi, A dần dần rời khỏi đây.

Tôi thử lắc mình, phát hiện khống chế của B với tôi dần dần giảm bớt. Tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện thái độ và gương mặt của hắn đỏ một cách khác thường, đến vòng tay ôm tôi cũng quên dùng sức.

Nhân cơ hội này, tôi cũng chuồn khỏi cái WC xấu hổ này.

Ngồi vào chỗ của mình, tôi run đùi đắc ý.

Hehe, dăm ba câu đã có thể châm ngòi chiến tranh giữa hai con quái vật, tôi cũng giỏi quá chừng!

*

Buổi chiều, tôi chán muốn chết mở điện thoại ra. Chỉ sinh hoạt trong phòng này thật sự nhàm chán cực, nhàm chán đến mức trong vòng một ngày tôi có thể đi WC tận mười lần. Tôi vô cùng hối hận vì sao trước đây không dự trữ thêm vài quyển sách trong ký túc xá, nhưng bảo tôi đi hỏi mượn sách của bạn cùng phòng, tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng lắm. Ngoại trừ tới lui WC, điều duy nhất có thể làm chính là mở điện thoại của mình ra, đọc đi đọc lại những thứ đã xem vô số lần.

Hôm nay, tôi lại mở điện thoại lên.

Thôi thì xem tin nhắn vậy, nghĩ thế, tôi bắt đầu ôn tập tin nhất lần thứ 1001.

Tôi không có bạn bè gì, mà người hiện đại cũng không tám chuyện bằng tin nhắn nhiều. Cái tôi gọi là ôn tập tin nhắn, chẳng qua là tìm vui trong khổ đi ôn tập mấy tin nhắn rác phía chính phủ gửi đến thôi.

“Trò chơi quốc dân 《XXX》, tận hưởng 500 loại phúc lợi! Đưa bạn……” “【Chuyển phát nhanh OO】đơn hàng của bạn……” “【OO đến mọi nơi 】Xin chào hành khách, bạn sắp đến……”

Mặc dù đều là mấy tin nhắn rác vô bổ, nhưng trong khoảng thời gian nhàm chán này, tôi lại đọc rất hăng say, như thể tôi đang tám chuyện vui vẻ với một số người không phải là bạn cùng phòng của mình.

Hở?

Tin nhắn kế tiếp, hình như không phải dạng tin rác.

Chẳng lẽ, là ai đó gửi cho tôi? Tôi vẫn có bạn bè sẽ gửi tin nhắn cho tôi, thay vì qua QQ hoặc WeChat?

Tôi hứng thú bừng bừng đọc lên.

“Trước abc là gì?”

Hả? Chỉ nhiêu đây? Một câu ngắn ngủn?

Tôi thử loát tin nhắn này, thực sự chỉ có nhiêu đó.

Thứ gì đây…… không phải là tin nhắn ma gửi đến đúng không? Nghĩ như vậy, ánh mắt tôi nhìn về số người gửi.

Quả nhiên, dãy số là 1, vô cùng rõ ràng là số trống. Đây là thủ đoạn của kẻ lừa đảo già đời, dùng số trống gửi tin nhắn cho người bị hại, người bị hại muốn tìm kẻ lừa đảo, khi gọi điện lại thì phát hiện là một số trống.

Aizz, nói đến loại chuyện cần dùng tín hiệu, thật sự giống như đã xảy ra ở thế kỷ trước ấy.

Vậy thì, kẻ lừa đảo này gửi tin nhắn cho tôi khi nào thế nhỉ? Tôi tự hỏi. Tôi là người mỗi ngày đều sẽ dọn sạch hộp thư, mấy chấm đỏ nhỏ trên màn hình điện thoại khiến tôi rất bứt rứt, bởi vậy, mỗi ngày tôi đều thành thành thật thật xóa hết chúng nó, theo lý thuyết, tôi không nên nhìn thấy mấy tin nhắn kỳ lạ này chứ ta?

Ngày, ờ ha…… ánh mắt tôi từ từ nhìn lên. Ngày này…… ngày này không phải là hôm nay sao?!

Tôi mở to mắt, cố gắng kiềm chế bản thân mình để không phát ra bất kỳ âm thanh gì kinh động nhóm bạn cùng phòng tôi. Tôi ráng giữ bình tĩnh, khẽ lia mắt nhìn về phía góc trên bên trái của điện thoại.

Dấu chấm than góc trên bên trái vẫn còn nguyên, tín hiệu vẫn không hề quay lại.

Điều này quá kỳ lạ, không có tín hiệu mà tin nhắn vẫn gửi đến được, ngày rõ ràng là hôm nay, nhưng lại bị đè dưới mấy tin nhắn khác.

Việc này từ trên xuống dưới…… đều tản ra mùi vị tương tự như bạn cùng phòng của tôi.

Mùi vị của quái vật.

Tôi nhìn chằm chằm điện thoại, như thể thấy được quái vật nào đó ở đối diện, hoặc là, bên nào đó muốn trợ giúp tôi?

Tóm lại, tin nhắn thần bí này hiển nhiên vô cùng quan trọng, tuy rằng chưa hiểu rõ lắm ý của nó là gì, nhưng tôi chắc chắn muốn thử suy nghĩ xem sao.

“Trước abc là gì?”

abc? Cụ thể là chỉ cái gì chứ? abc Tiếng Anh? abc bính âm? abc viết tắc?

Hay là —— tôi nuốt nước bọt.

Abc bạn cùng phòng của tôi?

*

Lúc tôi đang chiến đấu với tin nhắn này, cuối cùng C cũng bước vào WC.

Tôi đợi một buổi trưa lận đấy! Cuối cùng thì y cũng đi WC!!!

Bây giờ trong ký túc xá chỉ có WC là một nơi có thể nói một ít chuyện. Sau khi suy ngẫm, tôi đã cho ra kết luận —— là một nhân loại thứ hai trong ký túc xá, cho dù quan hệ của tôi và y không phải rất tốt, tôi cũng phải làm tròn trách nhiệm của con người. Với cả, C vẫn luôn rất tốt với tôi, là người duy nhất trong ký túc xá đối xử tử tế với tôi.

Cho nên dù y với người khác nói xấu sau lưng tôi, tôi cũng không so đo.

Tôi muốn nói cho y biết bí mật trong ký túc xá, để y đề phòng hai người còn lại —— mặc dù trông bọn họ không có hứng thú gì với y, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Nếu chẳng may y ngỏm củ tỏi, vậy thì trong ký túc xá sẽ chỉ còn lại một người sống là tôi thôi.

Nếu màn đêm buông xuống, thì sẽ có bao nhiêu khủng bố chứ……

Y mới vừa vào WC, tôi cũng vờ như đang vội đi tiểu, mặc kệ ánh mắt khác thường của AB, trực tiếp vọt vào WC —— may quá, C còn chưa cởi quần.

Tôi đóng cửa WC lại trước ánh mắt ngạc nhiên của C.

C không hổ là C, lập tức bình tĩnh lại, an an tĩnh tĩnh đứng đấy.

Tôi từ từ đi về phía y, C vẫn đứng ở nơi đó, nheo mắt cười với tôi.

“Có chuyện gì sao?” C đè thấp giọng hỏi tôi.

Quá thông minh! Không hổ là C mà! Chỉ thấy tôi đóng cửa thì đã biết hạ giọng ngay!

Tôi khen trong lòng một hồi, nghĩ nghĩ, nhón chân, kề sát vào tai y, nhỏ giọng nói: “Tôi…… muốn nói cho cậu một bí mật siêu to, có thể cậu sẽ không tin, nhưng nó đúng là sự thật.”

Nói xong, tôi trở lại chỗ mình đứng lúc nãy, đối mặt với C. Chủ yếu là C cũng rất cao, nhìn văn văn nhược nhược, thực tế người lại cao ngang ngửa B. Tôi cố gắng để mình trông rất chân thành, sợ y không tin lời nói kế tiếp.

Nhưng dường như C cũng không phải rất để ý chuyện này lắm, y sờ sờ vành tai đỏ bừng của mình, kèm theo một ánh mắt kỳ lạ, hỏi tôi: “A và B biết bí mật này không?”

Tôi nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Không biết.”

C: “Tôi là người duy nhất biết bí mật của cậu sao?”

Tôi cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng vẫn “ừm” một tiếng.

Trên mặt C hiện lên một nụ cười thỏa mãn: “Vậy cậu nói đi, tôi nghe.” Nói xong còn cúi người xuống, chủ động đưa tai đến bên miệng tôi.

Không ngờ y dễ nói chuyện như vậy, vì thế tôi lập tức lấy tay làm lá chắn, đảm bảo hơi thở sẽ không thoát ra ngoài: “Cậu biết không? AB không phải người.”

Thành thật mà nói, tình cảnh này thật sự rất buồn cười luôn, thậm chí là ấu trĩ nữa. Tôi ở trong WC nói với một người bạn cùng phòng của tôi rằng hai người bạn cùng phòng khác không phải người? Trời đất quỷ thần, tôi cũng muốn đưa mình vào bệnh viện tâm thần luôn này.

Tôi vốn nghĩ rằng y sẽ ngạc nhiên, ai ngờ y vẫn im re chẳng ừ hử gì. Đến khi tôi nhìn vào mặt y lần nữa, mới phát hiện y đang im lặng cười.

“Được rồi, tôi biết, tôi hiểu,” Trong mắt thậm chí còn mang theo cưng chiều, nhìn qua giống như muốn sờ đầu tôi vậy, “Tôi biết ý của cậu, quả thật bọn họ rất không phải người.”

Không!!! Cậu hoàn toàn không hiểu!!!!

Tôi: “Không phải ý này, ý chính là bọn họ thật sự không phải người.”

C: “Ừm ừm, tôi hiểu cậu, bọn họ quả thật không phải người.”

Tôi: “Không phải thế! Là thật sự không phải người!”

C: “Ha ha, sao tôi có thể không hiểu chứ?”

Y càng kiên nhẫn tôi càng nóng nảy, hai người ở trong WC ông nói gà bà nói vịt một hồi, cuối cùng cũng nói rõ chuyện này.

“Cho nên, ý của cậu là vậy à?” Thoạt trông y có chút ngạc nhiên, nhưng không có kinh hoảng.

Tôi cảm thấy hơi nghi hoặc, cau mày hỏi y: “Vì sao cậu không sợ?”

“Bởi vì bây giờ toàn bộ tình huống đều không đúng” y nhún vai nói, “So sánh với sương mù kỳ lạ bên ngoài, thì một ít hiện tượng siêu nhiên dễ tiếp thu hơn nhiều.”

Y nghiêng đầu như đang nói giỡn, hiếm khi lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh: “Cho dù bây giờ cậu có nói với tôi rằng tôi không phải người, tôi cũng sẽ tin cậu đấy!”

Mày tôi hơi giãn ra một chút, trong chuẩn bị của tôi, y cũng không phải dễ thuyết phục như vậy. Nếu giờ dễ dàng tin tôi như vậy, cũng coi như đỡ tốn nước bọt.

Nghĩ thế, tôi hẹn y rạng sáng 3 giờ gặp mặt ở ký túc xá, một người có kinh nghiệm như tôi, sẽ dẫn y đi quan sát diện mạo khác của hai bạn cùng phòng.