Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 40: Ăn tết 2



Giản Diệc Thừa chỉ chở hai người đến dưới lầu, không đi lên theo, chủ yếu là hôm nay không hợp. Nhà người ta đoàn viên, anh mà tham gia vào thì lúng túng lắm. Hơn nữa lần đầu tới nhà viếng thăm không thể đi hai tay trống không, không phải là chuyện nên làm.

Sơ Ngữ cũng không giữ anh lại, để anh về.

"Sao vậy? Bạn trai hả?" Vào thang máy Vu Liên Chi lên tiếng hỏi.

Sơ Ngữ lên tiếng phủ định, "Không phải, chỉ là bạn bình thường."

"Xờ! Em nghĩ em lừa được anh à? Anh ta nhìn em bằng ánh mắt đó, nói bạn bè ai thèm tin!"

"Cậu ấy thích em thì sao, đâu thể bắt em thích lại được!" Trong lòng lại nghĩ khác, cậu ấy thể hiện rõ đến vậy à? Lần đầu tiên gặp mặt mà ngay cả anh cũng thấy vậy, thế sao Giản Diệc Thừa còn chưa bày tỏ?

"Em không thích cậu ta là tốt, mới bây lớn mà đòi yêu sớm à? Thôi bỏ chuyện yêu sớm đó đi, người không đủ kinh nghiệm sống rất dễ bị đàn ông lừa gạt. Nghe anh nói nè, mấy năm nữa tính tới chuyện này cũng không muộn, nhà chúng ta chỉ có em là con gái, ở nhà thêm mấy năm nữa càng tốt..."

Vu Liên Chi lảm nhảm dặn dò, Sơ Ngữ không nói gì, cô đã tốt nghiệp đại học rồi còn yêu sớm gì nữa, hết cơ hội yêu sớm rồi.

"Anh cũng lớn rồi, có phải nên tìm chị dâu cho em gặp không? Không phải là anh thích dâu ngoại tóc vàng mắt xanh, vóc người nóng bỏng à? Mấy năm nay ở nước ngoài như cá gặp nước."

Đang nói thì cửa thang máy mở ra, đúng lúc đó cô hai đang mở cửa xem họn họ về chưa, nghe vậy lập tức hỏi một câu, "Ai thích dâu ngoại? Liên Chi con tìm bạn gái ngoại quốc?"

Sau đó mẹ Sơ Ngữ cũng ló đầu ra, mở miệng, "Dâu ngoại cũng cũng không có gì xấu cả, sau này sinh ra con lai thì đẹp chứ sao."

"Chị cũng thích con lai, chỉ cần sau khi Liên Chi tốt nghiệp về nước, con dâu gả đến nhà chúng ta thì chị không có ý kiến gì cả."

"Vậy mới đúng, con mình thích là được."

...

Sơ Ngữ & Vu Liên Chi: "..." Hai người bẻ lái nhanh thế.

Sơ Ngữ chọt chọt cùi chỏ vào người Vu Liên Chi, "Anh, em cũng thích cháu gái có hai dòng máu."

Vu Liên Chi: "Ngay cả bạn gái anh còn chưa có nữa là."

Cô hai đang bàn xem nên đặt con lai tên gì, nghe vậy phóng ánh mắt giết người tới, "Không có bạn gái thì con về làm gì?"

Sơ Ngữ ở một bên cười trên sự đau khổ của người khác, cười hết sức vui vẻ. Vu Liên Chi có ý nghĩ "mình sống là được, bạn bè chết không quan trọng", kéo luôn cô xuống nước, "Mẹ, cô, thay vì hai người rảnh rỗi quan tâm con có bạn gái không thì lấy thời gian đó bận tâm tới Ngôn Ngôn chút đi, vừa rồi có một bạn nam đưa tụi con về đó."

Anh nhấn mạnh chữ bạn nam, cô hai đổi hướng mũi dùi ——

"Bạn nam? Quen biết bao lâu rồi?"

"Làm việc gì? Nhà có mấy người?"

"Hôm khác gọi cậu ấy tới nhà ăn cơm, để mẹ nhìn thử xem rồi tính sau."

...

Sơ Ngữ đau đầu nhức óc, không vui nói, "Mẹ, hai người nói bậy bạ gì đấy, tụi con chỉ là bạn bình thường thôi."

Thấy cô nói chắc chắn như vậy, cô hai lại nói ——

"Bạn bình thường cũng có thể từ từ phát triển mà!"

"Có thể từ từ xem xét mà!"

"Cũng đâu phải bắt con kết hôn liền, yêu đương trước bồi dưỡng tình cảm!"

...

Sơ Ngữ trợn mắt há hốc mồm, cho nên hai người đang muốn tìm bạn trai cho cô phải không? Tâm tư của người lớn thật là khó đoán!

Một bữa cơm náo nhiệt, cơm nước xong thì đi tới nhà cậu, cũng đã hơn chín giờ. Nếu không phải vì nghĩ cho Vu Liên Chi vừa xuống máy bay còn mệt, người lớn còn định ca hát thâu đêm suốt sáng nữa!

Sơ Ngữ uống một chút rượu, hơi hơi say, rửa mặt xong lập tức đi ngủ, cho nên cô không nhìn thấy tin nhắn mà Giản Diệc Thừa gửi tới.

Hôm nay vừa nhìn thấy Vu Liên Chi, anh đã nhận ra anh ta là ai.

Giản Diệc Thừa thầm mến Sơ Ngữ bắt đầu từ hồi cấp 2, nhưng lúc đó học sinh chỉ nên chú tâm học hành, cho nên anh mới không bày tỏ.

Thi đại học xong, điểm của hai người sàn sàn nhau cho nên không cần suy nghĩ, anh đã ghi nguyện vọng của mình giống với cô. Vì muốn sau này có thể tiếp tục học chung một trường.

Nhưng mà sau khi gia đình biết nguyện vọng của anh thì không tán thành, ba anh mãnh liệt phản đối. Bọn họ cứ nghĩ anh sẽ thừa kế nghề nghiệp của trưởng bối, làm cảnh sát hoặc nghề tương tự, không ngờ anh lại chọn làm bác sĩ thú y.

Không sai, không phải bác sĩ mà là bác sĩ thú y. Từ trước cho tới bây giờ anh chưa từng nói mình muốn học ngành này, cũng không thấy anh yêu mến động vật bao nhiêu, bất thình lình đăng kí nguyện vọng, người nhà cứ cho là thời kì phản nghịch còn chưa qua, cố ý làm trái với gia đình, vì vậy đánh anh một trận, buộc anh sửa lại nguyện vọng, sau đó quăng tới cho chú ruột huấn luyện quân sự cả mùa hè.

Gia đình anh không là cảnh sát thì cũng là quân nhân, tác phong mạnh mẽ cứng rắn, gặp chuyện đều dùng quả đấm giải quyết, cho nên cứ dùng bạo lực giải quyết tên "phản nghịch" là anh.

Nhắc tới thì cũng phải nói, năm cấp 2 quả thật Giản Diệc Thừa cũng đã từng phản nghịch một lần, bởi vì sau khi mẹ qua đời, ba anh đã cưới một người mẹ ghẻ, cho nên khi đó Giản Diệc Thừa không biết suy nghĩ, làm nhiều chuyện ngu xuẩn. Giống như bắt chước mấy thanh niên lăn lộn bụi đời các kiểu, ngây thơ muốn người lớn chú ý tới mình. Nhưng mà lúc ấy cũng chỉ ngỗ nghịch được một lúc thôi, rất nhanh đã cải tà quy chính.

Bởi vì phát hiện sự kháng cự của anh nên ba đã chuyển công việc đến Giang Thành, cố ý dẫn theo Giản Diệc Thừa, đây cũng là lý do tại sao anh lại học cấp 3 ở Giang Thành. Hai cha con sống chung một khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ của anh cũng từ từ thay đổi. Quan trọng nhất chính là khi đó anh đã gặp được Sơ Ngữ, hơn nữa còn thầm thích cô. Nhưng Sơ Ngữ là học sinh vừa ưu tú vừa học giỏi, để có thể xứng đôi với cô, anh liền bắt đầu học tập cho giỏi, làm một học sinh có phẩm chất tốt, tẩy sạch quá khứ.

Anh vốn có căn bản tốt, chỉ cần cố gắng là đạt được, vì vậy sau này nhận được danh hiệu nam thần Nhất Trung.

Một người là nam thần, một người là hoa khôi trường học, hai người còn đều là học sinh ưu tú, rất nhiều người nói bọn họ hết sức xứng đôi, lúc đó trong lòng Giản Diệc Thừa cũng rất hưng phấn. Chương trình học của cao trung khẩn trương, anh sợ ảnh hưởng cô học tập nên chưa dám tỏ tình, lặng lẽ chôn giấu tình cảm dưới đáy lòng.

Anh muốn học chung một trường đại học, muốn bày tỏ với cô vào kì nghỉ hè... Chẳng qua là tất cả dự định trong kỳ phản nghịch chưa kết thúc của anh đã bị gia đình bóp chết.

Sau đó Giản Diệc Thừa cũng nghĩ thông suốt, anh dựa vào nguyện vọng của Sơ Ngữ mà định hướng cho tương lai của mình đúng là một hành động vô trách nhiệm. Anh không thích ngành bác sĩ thú y, bởi vì Sơ Ngữ thích nên anh mới điền như vậy. Cái mà anh thật sự thích, hơn nữa còn có thiên phú đó chính là hình sự. Không học chung một trường cũng không ảnh hưởng tới tình cảm mà Giản Diệc Thừa dành cho Sơ Ngữ, cho nên anh đồng ý với gia đình đi tới trường cảnh sát học hành.

Sau đó khi khóa huấn luyện quân sự của năm thứ nhất đại học kết thúc, một ngày cuối tuần, anh không đợi nổi mà chạy ngay đến trường học của cô, nhất định anh phải hoàn thành được lời tỏ tình mùa hè.

Loại chuyện bày tỏ này nói qua điện thoại thì không đủ nghiêm túc, nhất định phải nói trước mặt mới được.

Nhưng mà, khi anh hào hứng chạy tới trường học tìm cô, lúc tìm được lại thấy cô và một anh đẹp trai cao to đứng bên nhau. Sơ Ngữ thân mật kéo cánh tay người kia, cười vô cùng vui vẻ. Nam sinh nói gì đó mà chọc cô cười lớn, nhào vào trong ngực anh ta...

Lúc ấy Giản Diệc Thừa bối rối, trong đầu có một giọng nói, nói anh biết đây không phải là thật, không phải là thật. Nhưng cho đến khi, anh nhìn thấy anh ta sờ mặt cô, thả xuống đó một cái hôn trán...

Giản Diệc Thừa không biết mình trở về thế nào, chỉ biết ngày đó đổ mưa, mưa lạnh như thấu xương, mưa xối như muốn dìm người trong nước, không biết trên mặt là nước mưa hay nước mắt.

Từ đó về sau, mối tình đầu không bệnh tật mà chết, bị anh chôn thật sâu dưới đáy lòng. Bốn năm đại học, anh vùi đầu học hành cực khổ, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, thành tích ưu tú đến mức người khác chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.

Anh đã nghĩ rằng mình có thể buông bỏ, nhưng sự thật lại tàn nhẫn nói rằng anh không thể. Không biết từ miệng ai nghe nói một câu rằng cô còn độc thân, anh lập tức lằng nhằng đòi gia đình chuyển công việc đến Giang Thành.

Giản Diệc Thừa cảm thấy, nếu không cố gắng mà đã vứt bỏ, nhất định anh sẽ hối hận cả đời.

Chẳng qua sau khi gặp mặt, khí thế đã chuẩn bị trước bị mất đi phân nửa. Càng quan tâm thì càng thấp thỏm, càng sợ mất đi, càng không dám bày tỏ. Anh sợ sau khi mình tỏ tình Sơ Ngữ không đồng ý, vậy thì ngay cả bạn cũng làm không được. Có rất nhiều khoảnh khắc, Giản Diệc Thừa cảm thấy cứ làm bạn mãi như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không mất đi Sơ Ngữ.

Mãi cho tới hôm nay, anh lại gặp nam sinh đứng cạnh cô ngày đó... Thì ra, người ta chỉ là anh họ. Giản Diệc Thừa ảo não, anh đã tự dìm chết mình!

Anh cảm thấy mình thật ngu xuẩn, không hỏi rõ ràng đã đi hiểu lầm cô, thậm chí lập tức buông bỏ, thật quá ngu xuẩn!

Từ lúc đưa hai người về nhà, Giản Diệc Thừa cứ mãi đứng ngồi không yên, di động cầm lên rồi lại bỏ xuống, soạn rồi lại xóa, cuối cùng chỉ gởi một câu, "Ngày mai chúng ta gặp nhau có được không?"

Dù là áy náy cũng được, bày tỏ cũng được, nhất định phải nói trước mặt. Nhưng mà anh đợi một đêm mà vẫn không có tin nhắn trả lời. Ôm điện thoại di động, giương mắt chờ một đêm.

Buổi sáng hôm sau hơn chín giờ Sơ Ngữ mới dậy, vừa rời giường đã thấy tin nhắn của Giản Diệc Thừa. Cô cảm thấy cái tin nhắn này có hơi kì, trước giờ lời nói của anh luôn thẳng thắn, nhưng lần này lại thấy có mấy phần dè dặt.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời, "Được, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm đi."

Nhận được câu trả lời, Giản Diệc Thừa lập tức thở phào nhẹ nhõm, giống như tảng đá lớn trong lòng được tháo xuống. Nhưng mà chốc lát sau anh lại bắt đầu khẩn trương, buổi tối gặp mặt nên nói như thế nào đây? Trực tiếp bày tỏ? Hay là giải thích chuyện trước kia?

Sơ Ngữ ở nhà ăn cơm trưa xong mới ra ngoài, đầu tiên là đi đến tiệm một chuyến, bởi vì ngày hôm qua đi tới trại cứu trợ nên không dẫn theo bọn Đại Miêu. Lúc sau cũng không có cơ hội tới đón bọn chúng, cho nên chỉ gọi tới tiệm nói một tiếng.

Ừm, ba tụi nó biết nghe điện thoại.

Lúc Sơ Ngữ tới Đại Miêu không có ở đây, A Bố nói nó đi ra ngoài chơi rồi, Sơ Ngữ cũng không hỏi nhiều. Đại Miêu đã quen ngao du rồi, yên lặng đợi mới là kỳ quái đó.

Trong tiệm cũng không có chuyện gì, mở ra lâu rồi mà khách tới ít đến đáng thương, cho nên Sơ Ngữ nhàn rỗi lướt Weibo, chờ tới tối đi ăn cơm với Giản Diệc Thừa.

Lúc này, cô còn chưa biết tối nay anh sẽ tỏ tình. Hai người thường xuyên ăn cơm chung nên cô cũng không thấy bữa cơm hôm nay có gì đặc biệt, chỉ nghĩ là giống như thường ngày, cũng không có cảm giác thấp thỏm bất an giống như anh.

- --------------------------------------

What, bà tác giả? Sao ở trên nói thích từ cấp 2, ở dưới lại nói cấp 3 mới gặp @@