Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 102



Đến khách sạn thay bộ lễ phục ra, Đường Thi nằm nghỉ một lúc, nhân tiện trang điểm lại một lần nữa. Tốn kha khá thời gian, cô mới đứng dậy thay quần áo, cô mặc một bộ đồ thoải mái, dưới cái quần ngắn cũn và đôi chân dài là một đôi giày cao tới đầu gối, cô vừa tô lại son môi, vừa hỏi Khắc Lý Tư: “Tối nay anh muốn đi cùng tôi thật sao?” Khắc Lý Tư nói: “Thật mà, người đàn ông đứng cạnh người chị em của em rất đẹp trai.” Đường Thi ngẫm nghĩ một chút mới lên tiếng trả lời: “Hả, anh nói Diệp Kinh Đường sao?” Khắc Lý Tư gật đầu: “Đúng, nghe nói anh ta cũng rất giỏi hả?” “Cũng giỏi lắm.” Đường Thi đi tới, cười cười với Khắc Ký Tư: “Bạc Dạ cũng phải nể mặt anh ta mấy phần, nhưng mà, nếu như anh nhìn trúng Diệp Kinh Đường thì có khi anh lại phải đau lòng rồi.” Khắc Lý Tư kêu lên: “Có ý gì chứ?” Đường Thi tiếp tục cười thần bí: “Tôi cảm thấy, giữa Thích Thích nhà chúng ta và Diệp Kinh Đường có chuyện gì đó.” “Thôi xong.” Khắc Lý Tư ủ rũ đổ uỳnh xuống giường: “Cứ người đàn ông nào mà tôi để mắt tới, không thích em thì thích chị em của tôi, tôi thật thảm mà, tôi không muốn làm gay nữa.” Đường Thi tô son xong thì quay qua ôm cổ anh ta: “Đừng buồn mà, tối ra ngoài uống rượu lại tia thử xem.”

“Vậy thì em không được giành đàn ông với tôi nữa đâu đấy!” Khắc Lý Tư nhướng mày: “Đối với đàn ông, sức hấp dẫn trên người em quá lớn, may tôi là gay, mà hình như mấy người cậu Bạc Dạ chưa biết chuyện này, đúng không hå? Ánh mắt bọn họ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi.”

Đường Thi cười khẽ: “Anh ta? Anh ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả, dù sao năm đó tôi đã bị anh ta bỏ rơi rồi.”

Khắc Lý Tư ở cạnh cổ vũ: “Cố lên, hãy giữ vững sự kiên quyết này, đi thôi, em chuẩn bị xong chưa?”

“Đi, anh Khắc Lý Tư của tôi.”

Đường Thi kéo tay người bạn thân của mình, sau đó nở nụ cười thật tươi đẩy cửa khách sạn ra, đàn em đang âm thầm theo dõi bọn họ nhanh chóng gửi tin cho Bạc Dạ: “Cậu Bạc, tôi thấy bọn họ ra ngoài rồi.”

“Nói tiếp đi.”

Giọng nói lạnh lẽo của Bạc Dạ vang lên: “Bọn họ ở cùng nhau bao lâu?”

“Theo như tôi quan sát thì cô Thi và anh Khắc Lý Tư ở đây nghỉ ngơi

khoảng hơn một tiếng…”

Một tiếng đồng hồ. Bạc Dạ siết chặt bàn tay lại, đôi mắt lóe lên những tâm trạng khác thường, nhưng bị anh ép xuống đáy mắt.

Dường như người đàn ông này sẽ không bao giờ bị bất cứ ai tác động đến vậy, anh thu giấu tâm tư lại, đi tới cửa sổ sát đất của phòng khách sạn của mình, cả màn đêm được thu vào tầm mắt anh.

Ở bên kia, Đường Thi và Khắc Lý Tư xuất phát, đi tới quán bar mà Khương Thích gửi địa chỉ cho, lúc họ đến nơi thì Khương Thích đang đứng chờ họ ở cửa rồi, đôi môi đỏ thẫm ngậm một điếu thuốc, đang thở ra mấy vòng khói vô cùng điêu luyện, mắt híp lại một nửa, chẳng còn chút xíu khí chất như ở hội trường lúc chiều nữa, trông cứ như tên lưu manh vậy. Đường Thi đi qua đó, Khương Thích bèn nhả khói lên mặt cô, cố ý dùng giọng điệu ngả ngớn gây khó dễ: “Ơ, cô em xinh đẹp này, tới đây uống rượu một mình sao?”

Khắc Lý Tư đứng sau lưng cô chêm lời: “Còn có tôi.”

“Anh Khắc Lý Tư.” Khương Thích nháy mắt với anh ta: “Anh cũng đến đây với cô ấy sao?”

“Đúng vậy, đã lâu lắm rồi không quay lại mấy nơi thế này.” Khắc Lý Tư cười cợt: “Lúc còn trẻ vẫn hay đến quán bar, bây giờ già đầu rồi, rất lâu rồi không có cảm giác mới mẻ, kích thích gì nữa. Đi thôi, cô còn bạn bè nào ở trong đó không?”

Khương Thích quàng vai Đường Thi, quay đầu lại nhìn Khắc Lý Tư: “Vậy thì để tiếp đãi Đường Thi. nhất định tôi phải làm cho tới rồi.”