Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 454



Khẩu súng trong tay Tùng Hi cũng không phải là đồ chơi, nhưng biểu cảm thờ ơ, bình thản trên gương mặt của Bạc Dạ vào lúc này giống như một cú tát vào mặt của anh ta!

Anh ta không tin người đàn ông này không bao giờ biết sợ là gì!

Nhóm người sau lưng Tùng Hi đều cầm một khẩu súng trong tay, nòng súng như những hố đen nhắm thẳng vào Bạc Dạ, người đàn ông bước đến, hai tay rõ ràng đang giơ lên làm thành tư thế đầu hàng, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại không có vẻ gì là đang bị chèn ép hết cả.

Tùng Hi nhìn thấy dáng vẻ của Bạc Dạ, đạn đã lên nòng phát ra một tiếng động nhẹ, Bạc Dạ khẽ cau mày, Tùng Hi nhếch mép cười: “Mày có sợ chết

không?” Bạc Dạ trả lời một cách thẳng thắn, nhưng biểu cảm hiện ngang, lẫm liệt của anh lại khiến cho lời nói

“Sợ.”

của anh có chút không chân thật: “Không có ai là không sợ chết cả, tao cũng thế.”

Tùng Hi bị câu nói này của Bạc Dạ làm cho vô cùng tức giận, ở phía sau, Hàn Nhương bước ra từ trong xe, Tùng Hi lập tức hướng nòng súng về phía lồng ngực của Hàn Nhượng, huýt sáo nói: “Xem kìa, ai đi cùng mày đến đây? Không phải là cậu chủ của nhà họ Hàn ở Bạch Thành đó sao?”

Khuôn mặt Hàn Nhượng tràn đầy vẻ lạnh lùng, anh ta rất ít khi để rộ ra vẻ mặt này, hiện giờ cũng là bị ép đến mức có chút vội vã nên mới có biểu cảm hung dữ như thế: “Mày mau thả Khương Thích ra!”

“Thả ra? Được thôi! Mày quỳ xuống cầu xin tao thì tao sẽ cân nhắc!”

Tùng Hi giơ tay ra hiệu: “Đưa người lên đây!”

An Mật và Khương Thích cùng lúc bị người ta đấy ra, tay của hai cô gái đều bị trói chặt ở sau lưng, khi nhìn thấy Hàn Nhượng, cô rơi nước mắt gọi một tiếng: “Hàn Nhượng!”

“Thích Thích!” Khi Hàn Nhượng nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Thích, trái tim anh ta như co rút lại, anh ta muốn bảo vệ cô thật tốt, nhưng lại khiến cô bị thương!

“Ồ, ở đây đang đóng cái gì mà uyên ương tình sâu như biển thế này.”

Tùng Hi vô liêm sỉ huýt sáo: “Hai cô gái này thân hình đều rất đẹp, chúng mày khá là có mắt nhìn người đó chứ.”

Nghe thấy câu nói xúc phạm đến Khương Thích, Hàn Nhượng dồn sức nắm chặt tay lại thành nắm đấm: “Khốn nạn.”

Người của Tùng Hi từ phía sau xông lên đánh thẳng vào lưng Hàn Nhượng, Khương Thích thấy thế hét lớn lên: “Hàn Nhượng, Hàn Nhượng! Không được phép đánh anh ấy! Các người mau thả anh ấy ra! Có bản lĩnh thì nhắm vào tôi đây này!”

“Thật là nhanh mồm nhanh miệng.” Tùng Hi tiến lên, dùng nòng súng nâng cằm của Khương Thích lên: “Hôm nay chúng mày ở trong tay tao, cho dù tao muốn trực tiếp đánh chết Hàn Nhượng, nó cũng không dám nói một chữ chống đối tao!”

Hàn Nhượng lau đi vết máu trên khóe môi, ngón tay nắm chặt vào nhau, cả người run lên vì tức giận: “Tùng Hi, mày muốn cá chết lưới rách sao?”

“Cá chết lưới rách? Ha ha ha! Chúng mày dám không? Bạc Dạ, mẹ và bà của mày vẫn nằm trong tay tao đó.”

Câu nói này khiến vẻ mặt của tất cả những người có mặt ở đó đều biến sắc.

An Mật khóc nức nở nói: “Anh đã làm gì với bà! Anh là một tên vô lại không biết xấu hổ, sao có thể đối xử với hai người họ như thế!”

Lời vừa nói ra, giống như An Mật không thèm quan tâm đến sự an nguy của bản thân, vẫn nhớ nguyên dáng vẻ oai phong lẫm liệt của người trong gia đình, Tùng Hi bật cười, ra vẻ phối hợp với cô ấy nói: “Không còn cách nào khác, anh Dạ của cô quá cứng đầu cứng cổ, chỉ có thể dùng người nhà của anh ta để uy hiếp, có đúng hay không? Hả cậu Bạc Dạ tiếng tăm lẫy lừng?” Nội dung câu chuyện vừa thay đổi, ngay cả ánh mắt hung tợn đó cũng dịch chuyển theo hướng về phía của Bạc Dạ:

“Đừng có phí lời! Người tao bảo mày mang đến đâu? Muốn mấy người họ bình an vô sự thì mang Đường Thi ra để trao đổi!”

Anh ta nhìn về phía sau lưng của Bạc Dạ, nhưng căn bản không có ai đi cùng anh đến.

Tùng Hi tức giận, cảm thấy bản thân giống như vừa bị chơi một vố, không thể kìm nén được cơn giận mà hét lớn lên: “Tao bảo mày đưa Đường Thi đến để trao đổi cơ mà! Mày dám chơi tao cơ à?”

Đối diện với cơn phẫn nộ của Tùng Hi, Bạc Dạ không chút quan tâm, anh nhíu mày, lạnh lùng nói ra mất chữ: “Tao không thể dùng Đường Thi để trao đổi với mày!”

“Tốt lắm.” Tùng Hi mỉm cười bước về phía sau, sau đó giáng một cái tát lên mặt của Khương Thích, dùng nòng súng đánh lên huyệt thái dương của cô ấy, Khương Thích kêu lên thảm thiết một tiếng, Hàn Nhượng hét lên đau đớn: “Mày mau thả cô ấy ra!”

“Không có Đường Thi, thì mấy người bọn họ đều phải chết!”

Tùng Hi mỉm cười nắm ấy Khương Thích lùi về sau: “Đây chính là hậu quả của việc mày dám coi thường tao! Bạc Dạ, tao cho mày thêm năm phút nữa, mày mau đưa Đường Thi đến đây cho tao, bằng không tao nói được ắt sẽ làm được!”

Hàn Nhượng rơi vào tuyệt vọng, nhìn thấy vết tát trên khuôn mặt Khương Thích, vô cùng đau lòng nói: “Mày mau thả Khương Thích ra, đổi lại tao sẽ làm con tin của mày! Mày đối xử với các cô gái yếu ớt, tay trói gà không chặt như thế, có còn là đàn ông hay không?”

“Ồ? Đây không phải là đáng đời bọn họ không có năng lực tự bảo vệ bản thân hay sao?” Tùng Hi cười một cách đầy nham hiểm. Anh ta tiếp tục nói: “Sao lại có thể trách tạo cơ chứ?”

Đây là thể loại lý luận gì chứ! Người bị tổn thương lại thành người có tội sao?

Hàn Nhượng tức đến mức cả người run cầm cập: “Rốt cuộc mày muốn thế nào? Mày muốn Bạc Dạ đau khổ đúng không?”

“Tao muốn Đường Thi phải chết!”

Tùng Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện đến nước này tao cũng lười không muốn nói nhiều với chúng mày nữa, chỉ một câu thôi, Đường Thi chết đi thì bọn họ sẽ sống! Đường Thi không chết, thì bọn họ chắc chắn phải chết!”

Anh ta bắt hết tất cả những người bên cạnh Bạc Dạ, bởi vì Bạc Lương, bố của Bạc Dạ đang ở nước ngoài nên tạm thời không biết đến chuyện này, nhưng nếu như ông biết rồi chắc chắn cũng sẽ sụp đổ, Tùng Hi dùng chuyện này để uy hiếp Bạc Dạ, chính là muốn nhìn thấy Bạc Dạ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể đưa ra chọn lựa!

Mu bàn tay hay lòng bàn tay thì cũng đều là thịt, cho dù lựa chọn bên nào, thì đối với lựa chọn còn lại mà nói cũng vô cùng đau xót! Bạc Dạ, không phải anh bản lĩnh cao cường, vô cùng lợi hại sao? Không phải anh muốn thông qua việc giúp Tùng Tranh, Tùng Sam để đánh bại anh ta sao? Anh ta, Tùng Hi luôn không được như ý anh ta muốn!

“Cái đồ điện này!”

Hàn Nhượng đứng ở nơi đó nói: “Mày như thế thì có ích lợi gì chứ? Mọi người đều gặp nạn thì mày cũng không thể leo lên được vị trí chủ gia đình của Tùng Lâm được đâu!”

“Có thế khiến cho Bạc Dạ đau khổ, tạo cảm thấy rất đáng” Tùng Hi bật cười như điên, nói: “Bạc Dạ, đã đến lúc mày đưa ra sự lựa chọn rồi! Tao nói cho mày biết, viên đạn không có mắt, trúng ai thì người đó sẽ chết! Mày có người bảo vệ, nhưng còn hai người họ?”

Tùng Hi lại dùng sức kéo tóc của Khương Thích,

Khương Thích hét lên một tiếng đầy đau đớn, tia máu nổi lên trong mắt Hàn Nhượng: “Tao đã nói mày

không được động vào cô ấy!”

“Lo lắng sao? Tao nóng lòng muốn nhanh chóng khiến cho Bạc Dạ đưa ra sự lựa chọn! Đường Thi của hắn quý giá như vậy, lẽ nào đã đạt đến mức độ có thể mặc kệ những người bên cạnh rồi sao?” Tùng Hi lắc lư nòng súng, nhìn bộ dáng sợ hãi của Bạc Dạ và Hàn Nhượng.

“Mày thả cô ấy ra, tao sẽ làm con tin của mày.” Bạc Dạ vừa nói xong, Tùng Hi đã cười lớn: “Không, làm mày bị thương thì có tác dụng gì chứ, mày cũng sẽ không kêu lên một tiếng. Cái tao muốn là Đường Thi, chỉ có làm Đường Thi bị thương thì mày mới sống không bằng chết!”

Tên điên! Vô cùng điên rồ! Anh ta thậm chí còn điều động tất cả những tay chân còn lại của mình ở chỗ Tùng Lâm, chỉ để ngày hôm nay, thiết kế cái bẫy này cho Bạc Dạ!

“Rốt cuộc mày..” Hai mắt Bạc Dạ đỏ hoe như sắp nứt ra, đúng lúc này lại có một giọng nói trong trẻo chen vào giữa cuộc trò chuyện của bọn họ!

“Được thôi, không phải anh muốn tôi xuất hiện sao? Ngược lại tôi muốn xem xem anh làm thế nào để khiến tôi bị thương?”

Cả người Bạc Dạ chấn động dữ dội, không thể tin được quay đầu nhìn lại, gió bụi như đã làm mờ hai mắt anh, bóng dáng mảnh mai đó xuất hiện trước mắt của mọi người, Tùng Hi thậm chí hét lớn lên một cách vô cùng vui sướng:

“Mau bắt lấy Đường Thi cho tao!”