Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 463



Đường Thi đang ngồi trên ghế dài bên dưới bệnh viện, khi nhìn thấy Tô Kỳ đi xuống, cô cũng đứng lên hỏi: “Cô chú thế nào rồi?”

“Cô chú đã tỉnh rồi.”

Tô Kỳ chỉnh lại mái tóc của Đường Thi: “Thật tốt, từ nay về sau, em và nhà họ Bạc hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi.”

Đường Thi chỉ thờ ơ đáp lại, không ai biết được cô đang nghĩ gì.

Tô Kỳ lái xe đưa Đường Thi về nhà, lúc về đến nhà, Đường Duy vừa mở cửa, cậu bé kinh ngạc nhìn Tô Kỳ đang đứng bên ngoài: “Chú Kỳ đến rồi sao?”

Tô Kỳ mỉm cười: “Đúng vậy, cháu có hoan nghênh chú không?”

“Hoan nghênh chú đến nhà cháu!”

Tâm trạng của Đường Duy cuối cùng cũng dần ổn lại, cậu bé đến bên cạnh mẹ mình: “Mẹ, bên phía nhà họ Bạc nói như thế nào?”

Đường Thi chưa nói với Đường Duy việc Bạc Dạ đã mất, chỉ vì muốn truyền đạt tin này, cô đã lấy hết dũng khí của mình ra.

Người đàn ông thường xuyên ức hiếp, tạo áp lực cho cô đã không còn trên thế gian này nữa, cô hẳn phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng chứ?

Đường Thi hít một hơi thật sâu, chọn cho mình một phương pháp có chút khéo léo: “Duy Duy, chúng ta nên học cách tự mình lớn lên rồi.”

Chặng đường sau này, chỉ có hai mẹ con chúng ta cùng nhau đi mà thôi.

Vào lúc đó, khuôn mặt nhỏ vẫn đang tươi cười của Đường Duy hoàn toàn đông cứng lại, dường như đôi mắt cậu bé đỏ hoe lên chỉ trong chớp mắt.

“Mẹ..” Giọng nói của Đường Duy run lên: “Mẹ nói như vậy là có ý gì? Bạc…”

Bây giờ cậu bé không thể nói ra tên của người đó được nữa.

Đường Thi bước tới, ôm Đường Duy vào lòng: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Bạc Dạ rời bỏ họ, rời bỏ tất cả mọi người.

Hôm đó, Tô Kỳ đã cùng Đường Thi nói chuyện để giải tỏa cảm xúc sau đó liền rời đi. Trên đường trở về Bạch Thành, anh ta chợt nghĩ đến Bạc Nhan.

Bạc Dạ không còn nữa, vậy bây giờ Bạc Nhan đang nằm trong tay của ai chứ?

Người đàn ông này khẽ cau mày, gọi cho thuộc hạ: “Alo? Là tôi đây. Hãy điều tra xem bây giờ An Mật đang làm gì.”

Ba ngày sau, Bạc Dạ quay lại.

Vốn dĩ hai ngày trước họ đã có thể quay lại, nhưng khi ba mẹ của người bạn tốt Giang Lăng nghe nói muốn bọn họ dùng máy bay riêng để đưa một người đã chết trở về, họ sống chết không chịu, nói rằng đó là một việc xui xẻo.

Thật ra cũng không thể nào trách người ta được, họ vốn dĩ không quen biết gì cả, căn bản không có tư cách để đòi hỏi gì thêm cả.

Giang Lăng và Diệp Kinh Đường đã liên lạc với tất cả các sân bay, nhưng các sân bay đều nghe theo ý kiến của các hành khách khác, họ không muốn đi cùng chuyến bay với một người đã chết.

Giang Lăng chưa từng nghĩ rằng kiếp này, Bạc Dạ một kiếp này từng làm mưa làm gió, cuối cùng lại bị thương nặng mà chết ở nước ngoài, vậy mà cũng không có ai sẵn lòng tiếp nhận anh.

Anh ta ở châu Úc tức đến nỗi đỏ cả mắt, sau đó liều lĩnh lên mạng một tấm thiệp mời. Có một gia đình người nước ngoài nói rằng họ sẽ dùng máy bay tư nhân để đưa họ về Bạch Thành.

Ngay đêm hôm đó, Giang Lăng đã vội vã chạy sang, xém chút nữa là quỳ xuống trước mặt họ, vừa khóc vừa bắt tay với họ và nói bằng tiếng Anh: “Cảm ơn mọi người đã giúp người bạn tốt của tôi được trở về quê hương của anh ấy.”

“Không cần cảm ơn, ông trời phù hộ cho các bạn…” Anh chàng ngoại quốc đó cũng đồng cảm với cảnh ngộ của bọn họ, đứng một bên thể hiện sự đau buồn: “Bạn của cậu khi còn sống chắc hẳn là một người đàn ông rất ưu tú.”

Giang Lăng quay đầu lau nước mắt, sau khi thu xếp xong mọi thủ tục, anh ta đưa Bạc Dạ trở về nước, khi đáp xuống sân bay, Bạc Lương dìu vợ của mình đứng ở đó, Đường Thi thì đứng ở phía trước, cùng đợi với Diệp Kinh Đường và Tô Kỳ, khi Bạc Dạ được đưa xuống, cô vừa nhìn một chút liền quay đầu đi chỗ khác.

Dùng cách này để lựa chọn kết liễu cuộc đời của chính mình, đúng là quá tàn nhẫn…

Sau đó, Sầm Tuệ Thu vừa khóc vừa la hét, cầu xin con trai của mình tỉnh lại, Diệp Kinh Đường đứng một bên kiềm chế bà ấy lại: “Cô à, cô bình tĩnh một chút, anh Dạ cũng không muốn hai cô chú xảy ra chuyện đâu..”

“Nó đã không còn nữa, cô sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!”

Sầm Tuệ Thu bị Tô Kỳ và Diệp Kinh Đường kéo xuống, sau đó thi thể của Bạc Dạ được trả lại và ngày hôm sau được đốt thành tro để chôn. Vào ngày chôn cất, Sầm Tuệ Thu lại khóc và ngất đi, nước mắt của bà không ngừng rơi xuống.

Đám tang được họ tổ chức một cách sơ sài, thậm chí công ty còn không biết chuyện Bạc Dạ đã gặp tai nạn, nếu việc này lan ra thì có thể sẽ rối tung lên một thời gian, nhà họ Bạc có thể sẽ sụp đổ kể từ đó.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi,

Đường Thi bàng hoàng trở về nhà, cô cảm thấy đám

tang này được tổ chức lâu như một thế kỷ vậy. Khi cô mở mắt ra lần nữa đã là sáng sớm hôm sau, lúc đó cô mới phát hiện mình mệt đến nỗi không ý thức được mà ngủ say ngay trên ghế sô pha, cô liếc nhìn chiếc chăn bông trên người, nghĩ rằng nửa đêm Đường Duy đã đi ra ngoài để giúp mình đắp chăn.

Cô lặng lẽ đi đến xem phòng của Đường Duy, phát hiện cậu bé vẫn chưa ngủ, đang ngồi gõ máy tính, ổ USB cắm vào máy chủ, cậu bé nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn Đường Thi.

Khuôn mặt giống Bạc Dạ của cậu bé đã trở thành niềm an ủi duy nhất của nhà họ Bạc.

Đường Thi hỏi: “Sao con vẫn chưa ngủ?”

“Trước khi chết, Bạc Dạ đã đưa cho con một chiếc USB.”

Đường Duy cũng không giấu giếm gì: “Đó là một số trình tự mà ba đã tạo ra khi học về mật mã, cùng với một số đề cương của bài giảng, tất cả đều nằm ở trong này.”

Đường Duy xoay ghế từ phía trước máy tính đến đối mặt với Đường Thi: “Đây là thứ duy nhất mà ba để lại cho con.”

Tất cả những món quà khác đều bị đốt hết rồi, không còn lại gì cả.

Đường Thi nghe xong hai mắt đỏ lên: “Vậy con cũng không được đi ngủ muộn chứ, con vẫn còn nhỏ.”

“Mẹ, mẹ có còn nhớ lúc đầu mẹ đã nói gì với con không?” Đường Duy ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của mẹ cậu: “Nếu nhà họ Bạc xảy ra chuyện, chúng ta có quay về đó giúp đỡ hay không?”

Đường Thi sững sờ, chỉ đứng nghe từng câu từng chữ mà Đường Duy nói: “Bây giờ cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Bạc Thị đúng là Bạc Dạ, nhưng đồng thời cũng đang tồn tại vô số những cổ đông lớn nhỏ khác. Nếu Bạc Dạ xảy ra chuyện gì, họ chắc chắn sẽ muốn trở thành người nắm giữ số cổ phiếu đó, tranh thủ thời cơ đẩy nhà họ Bạc xuống và nuốt chửng nhà họ Bạc trong tức khắc”. Trong lòng Đường Thi khẽ rùng mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, nhưng Đường Duy lại nghĩ đến rồi

Rốt cuộc trong cái đầu nhỏ bé của cậu bé có bao nhiêu suy nghĩ chín chắn mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi chứ, thậm chí cậu bé còn nghĩ đến chuyện tương lai xa như vậy?

“Cho nên tình hình của Tập đoàn Bạc Thị cũng đang vô cùng bấp bênh. Lúc đầu chú Diệp Kinh Đường lựa chọn phong tỏa tin tức là đúng. Ít nhất thì cũng phải từng bước ổn định lại, bây giờ ông nội nói với công ty rằng Bạc Dạ đã đi nước ngoài để nghiên cứu thêm, nhưng nếu Bạc Dạ cứ đi mãi không trở lại thì sao?”

Đường Duy dừng lại, sau đó nói tiếp: “Công ty nhất định sẽ nghi ngờ.”

Đường Thi nắm chặt tay. Đúng vậy, nếu như lâu ngày không nhìn thấy Bạc Dạ, chắc hẳn ai ai trong công ty cũng phải hoang mang, dao động lên xuống. Ngoài ra, những cổ đông cấp cao đó chắc chắn sẽ có ý muốn làm loạn.

“Ông nội đến tuổi này rồi mà quay về ngồi vào vị trí của Bạc Dạ cũng không hợp lý. Vì vậy, bây giờ ngoài việc lo tang lễ cho hai thế hệ một lớn một nhỏ của nhà họ Bạc ra, còn có một việc cấp bách nữa chính là tương lai của Tập đoàn Bạc Thị.”

Đường Duy không rề cử động mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đường Thi, ánh mắt đó vừa lạnh lùng vừa đen tối, kỳ lạ là nó giống với đôi mắt của Bạc Dạ vào ban đêm vậy: “Giống như nhà họ Bạc lúc đầu vậy, kết quả cuối cùng là bị người khác nuốt chửng.”