Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 64: Lễ vật khủng bố



Cuối tuần, cả hai trở về dinh dự của Lục gia ở thành phố C.

Không như lần trước, mà lần này Sầm Yên đích thân tới sân bay để đón người. Vừa nhìn thấy Mộ Ngữ Nhiễm, bà lập tức tiến đến cầm lấy tay cô, nở một nụ cười tươi tắn:

"Con có mệt lắm không?"

"Dạ, con không sao."

"Ầy, đi đường nhớ chú ý trước sau, đừng làm kinh động đến đứa bé đấy."

Trước đó, Lục Dĩ Hàng đã gọi điện về nhà để thông báo chuyện hôn sự, cũng tiện thể nói luôn chuyện Mộ Ngữ Nhiễm mang thai. Trưởng bối nghe tin, tất nhiên là rất vui vẻ, chỉ riêng Lục Kiến Đình là vẫn còn để ý gia thế của cô con dâu họ Mộ này.

"... Vâng." Cô nhẹ giọng trả lời, cảm thấy lời nói của mẹ chồng có chút quen thuộc, hình như đã từng được nghe ở đâu đó rồi.

"Còn con nữa!" Sầm Yên chuyển ánh mắt lên người Lục Dĩ Hàng:

"Đừng chỉ có mỗi nắm tay con bé, phải khoác tay lên vai nó rồi ôm chặt vào chứ!"

"Mẹ thật là..." Anh cực kỳ đau đầu, dắt cô bước nhanh lên phía trước.

Sầm Yên ở đằng sau gào lên: "Đi chậm thôi!"

Mộ Ngữ Nhiễm ngước lên nhìn anh, vẻ mặt khó xử: "Mẹ anh..."

"Kệ đi."

"Tiểu Nhiễm à, cháu nội mẹ còn đang ở trong bụng con đấy, đi từ từ thôi chứ!"

Về đến Lục gia, Lãnh tổng quản ở bên ngoài cửa mỉm cười chào đón bọn họ. Phía sau ông, hai hàng người giúp việc đứng ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, khi hai người đi qua liền lập tức cúi đầu xuống, đồng loạt chào:

"Thiếu gia, thiếu phu nhân!"

Lục Dĩ Hàng không nói gì mà trực tiếp lướt qua, còn Mộ Ngữ Nhiễm có chút xấu hổ, vẫn là cúi đầu đáp lại:

"Xin chào, mọi người vất vả rồi."

Phòng khách của ngôi biệt thự này rộng tương đương với căn hộ ở Trác Vân Uyển, được bố trí rất nhiều đồ gốm sứ và tranh phác họa cổ xưa.

Cô với Sầm Yên ngồi nói chuyện, chủ yếu là tâm sự về cái thai trong bụng. Còn Lục Dĩ Hàng thì đã đi tìm bố, cũng không biết là sẽ nói chuyện gì.

Nửa giờ sau, bữa trưa đã được bày biện xong.

Mộ Ngữ Nhiễm ngồi xuống ghế, thi thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Lục Kiến Đình. Ông hôm nay mặc áo len thấp cổ màu xám, có đeo kính, mặt mày tươi tỉnh hơn lần trước một chút.

Không thấy ông làm khó mình, cô thở nhẹ, tâm trạng nặng nề liền được tháo gỡ bớt một phần.

"Tiểu Nhiễm à, con ăn nhiều một chút, mẹ đã dặn trước đầu bếp nấu mấy món tẩm bổ rồi."

"Vâng..." Lúc này cô mới để ý, trên bàn ăn đa số đều là những món bổ dưỡng dành cho người mang thai.

Mộ Ngữ Nhiễm cúi đầu, trong lòng có chút không thoải mái. Cô biết Sầm Yên là đang nghĩ cho cô, nhưng Lục Kiến Đình sẽ cảm thấy thế nào chứ?

Cô vốn là một người nhút nhát, đối mặt với vị trưởng bối uy thế kia, cô chính là kiểu vừa kính trọng, vừa sợ sệt. Cũng không biết sao lần trước, cô lại có thể nói ra mấy lời kia với ông ta.

"Ăn đi." Lục Kiến Đình đột ngột mở miệng, giọng điệu lãnh đạm:

"Kêu đầu bếp làm bao nhiêu món cho cô, còn không ăn được thì để ai ăn?"

Bên dưới gầm bàn, Sầm Yên nhấc chân đá vào đầu gối ông, sau đó liếc mắt lườm một cái, không nói gì.

"Dạ vâng, con biết rồi ạ."

Lục Dĩ Hàng ngẩng đầu nhìn Sầm Yên, hỏi một câu:

"Mẹ đã chọn được ngày chưa vậy?"

"Mẹ chọn xong rồi." Bà gắp thức ăn vào chén Mộ Ngữ Nhiễm, mỉm cười trả lời:

"Vào ngày hai mươi bảy âm lịch, cưới xong liền cùng nhau đón tết cho ấm cúng."

"Mẹ." Anh đặt chén đũa xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc:

"Con không có ý định sẽ tổ chức lễ cưới ở đây và trở về Lục gia đâu."

"Con nói gì cơ?" Sầm Yên bị sốc, tâm trạng bỗng trùng xuống hẳn.

'Cạch!'

Sắc mặt Lục Kiến Đình có chút khó chịu, nhìn anh chằm chằm:

"Không về đây? Hai đứa định sống riêng ở thành phố A luôn phải không?"

"Thỉnh thoảng bọn con sẽ về thăm hai người."

Sầm Yên: "A Hàng, con đã suy nghĩ kĩ chưa?"

"Rồi ạ. Công việc của bọn con đều ở thành phố A, huống hồ bây giờ Nhiễm Nhiễm cũng không tiện di chuyển giữa hai thành phố được. Bọn con đã quyết định sẽ tổ chức ở bên đó, khách sạn con cũng đã đặt rồi."

"Tết nguyên tiêu cũng không trở về được, bây giờ còn định tết nguyên đán không trở về luôn sao? A Hàng, bố mẹ đều muốn được ở cùng các con, cùng đón một năm mới vui vẻ, ấm áp đấy!"

"Mẹ à, đến lúc đó bọn con sẽ trở về."

"Thật không thể hiểu nổi, thanh niên các con bây giờ đang nghĩ cái gì nữa!" Lục Kiến Đình tức giận đứng dậy, nhấc chân rời khỏi phòng ăn.

Mộ Ngữ Nhiễm từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm mặt, không dám hé răng nửa lời. Nghe cuộc nói chuyện giữa ba người bọn họ, cô căn bản vẫn là ăn không vào, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ hai vị trưởng bối này sẽ lập tức nổi trận lôi đình.

"Nhưng tiểu Nhiễm cần phải có người chăm sóc, con có thể cho mẹ sang bên đó ở cùng được không?"

"Như thế không được, bố sẽ không đồng ý đâu."

"Đúng đấy ạ." Cô mỉm cười, nâng mắt nhìn Sầm Yên:

"Con có thể tự chăm sóc bản thân, mẹ không cần lo lắng gì đâu ạ."

Lục Dĩ Hàng: "Mẹ yên tâm đi, nếu là vì muốn chăm sóc Nhiễm Nhiễm, con trai mẹ cũng làm rất tốt đấy. Còn nếu mẹ muốn đến thăm cô ấy, thì đến lúc nào mà chẳng được, bọn con đều sẽ chào đón mẹ."

"Được rồi, được rồi, mẹ nghe các con vậy!" Bà dơ tay thoả hiệp, trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ để Mộ Ngữ Nhiễm tự chăm lo cho bản thân:

"Nếu cần thiết thì thuê người giúp việc đi, không thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ lập tức bay qua đó, được chứ?"

"Được rồi, biết rồi."

Buổi chiều, Lục Dĩ Hàng dẫn cô đi dạo quanh biệt thự Lục gia. Vốn dĩ định sẽ đưa cô ra ngoài chơi, nhưng lại bị Sầm Yên cản lại, nói cái gì mà 'mấy tháng đầu không được phép đi lung tung hay hoạt động mạnh'.

"Dĩ Hàng."

"Hử?"

"Trưa nay anh tìm bố nói chuyện gì vậy?"

Anh nắm chặt tay Mộ Ngữ Nhiễm đút vào túi áo khoác, nghiêng đầu mỉm cười với cô:

"Em thử đoán xem?"

Cô nhíu mày: "Em không đoán được."

"Đồ ngốc." Anh véo nhẹ má cô:

"Tất nhiên là bàn chuyện lễ vật cưới hỏi rồi, không lẽ, em định cứ như vậy mà gả cho anh hả?"

"Em không có người thân nào cả, thì cần lễ vật làm gì chứ!"

Lục Dĩ Hàng bật cười, xoa xoa đầu cô: "Nhiễm Nhiễm, em là người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt."

Cô xứng đáng được nhận những gì mà cô cần nhận, xứng đáng được giống với những cô gái khác, được ăn hỏi, cưới gả đàng hoàng.

Anh nhớ lại cảnh tượng trưa nay khi gặp Lục Kiến Đình. Ông ngồi nghiêm nghị trong phòng sách, khi nghe đến chuyện anh chuyển nhượng hai mươi lăm phần trăm cổ phần trong công ty cho Mộ Ngữ Nhiễm, ông đã vô cùng tức giận, vẻ mặt nhăn nhó cực kỳ khó coi:

"Con có bị làm sao không hả? Hai mươi lăm phần trăm cổ phần, con nghĩ nó ít lắm phải không? Cô ta còn chưa bước chân vào cửa Lục gia đâu, con làm như vậy có khác gì tự dâng mỡ vào miệng mèo chứ! Lục Dĩ Hàng, con mất trí rồi!"

"Bố, trước sau gì Nhiễm Nhiễm cũng là người của Lục gia, con hy vọng bố đừng làm khó cô ấy nữa, hãy tôn trọng và coi cô ấy như người trong nhà."

"Bây giờ bố có không chấp nhận cô ta đi nữa thì cũng đâu giải quyết được vấn đề gì, thai cũng có luôn rồi!"

Anh kéo khoé môi, gật nhẹ đầu: "Vậy, cảm ơn bố đã tác thành cho hai bọn con."

Lục Kiến Đình trợn mắt lên, hai tay siết chặt: "Nhưng bố vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện cổ phần! Con nói xem, lễ vật gì mà khủng bố như vậy? Nói ra không sợ các cổ đông trong công ty bàn tán, dị nghị hay sao?"

"Bố yên tâm, con tự biết thu xếp chuyện này. Huống hồ, số cổ phần đó là của con, con chuyển cho vợ của mình thì có gì sai chứ? Bọn họ còn dám bàn tán sao?" Có điên không?

Ông ôm lấy trán, cực kỳ bất lực: "Làm gì thì làm, đừng có khiến công ty phá sản là được."

"Vâng, con biết rồi."