Bá Đạo Tổng Tài Tìm Lại Phu Nhân

Chương 119



Lúc Hạ Thiên đang nói chuyện với Hạ Tư Duệ bỗng nhiên cảm giác được Trình Thâm động vào mình, vừa định hỏi anh làm cái gì, chỉ thấy Trình Thâm vén sợi tóc trước trán cô ra sau tai. Giọng điệu ôn nhu: "Tóc em bị rối."

Những người khác ở bên cạnh vẫn luôn chú ý động tĩnh của hai người, nhìn thấy động tác dịu dàng cùng nghe được ngữ khí mềm mại, nhất thời cảm giác bong bóng phấn hồng đập vào mặt. Không ít người cảm thấy nếu như trước đó chưa từng thấy nộ dạng lạnh lùng, nghiêm khắc của anh thì có đánh chết họ cũng không ngờ, Trình Thâm sau khi gặp phải tình yêu lại biến thành bộ dạng này.

Dịu dàng như nước!

Hạ Nhiên nghe nói như vậy gật gật đầu, tiếp tục cùng Hạ Tư Duệ nói chuyện.

Ngược lại Hạ Tư Duệ nhìn Trình Thâm một chút, trực tiếp cảm thán: "Hạ Nhiên, Trình tổng đối với cô quá tốt đi. Một người đàn ông tuyệt vời như vậy, cô phải trân trọng a, bằng không, nhân viên nữ trong công ty sẽ không bỏ qua cho cô."

Trong công ty có tám phần nhân viên nữ đều thích Trình Thâm. Tuy rằng bọn họ không có tiếng nói đối với chuyện Hạ Nhiên và Trình Thâm ở cùng một chỗ, nhưng nếu có một ngày để cho bọn họ biết, Hạ Nhiên có lỗi với Trình Thâm, Hạ Nhiên sẽ gặp phải phiền phức lớn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
=====================================

Hạ Nhiên nghe đến đó gật gật đầu, nhìn về phía Trình Thâm tầm mắt nhiều hơn một chút ý vị. Cô nâng cằm, nhìn về phía Trình Thâm hỏi: "Anh có biết rất nhiều cô gái trong công ty đều thích anh không?”

"Vậy em có yêu anh không?"

Trình Thâm hỏi ngược lại, anh dùng bút nhẹ nhàng gõ văn kiện trong tay: "Anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của em, người khác không liên quan đến anh.”

"Thật vô tình, nếu để cho những cô gái thích anh biết, không biết sẽ khóc thành bộ dạng gì." Hạ Nhiên chậc chậc một tiếng, sau đó cười nói: "Nhưng em thích sự vô tình của anh đối với người phụ nữ khác.”

Hạ Tư Duệ vốn có ý tốt nhắc nhở Hạ Nhiên nhìn thấy một màn này nhất thời ngây người, cô ấy im lặng, sau đó bất đắc dĩ nói: "Hạ Nhiên, cô có biết bộ dạng của cô đang rất gợi đòn không?"

Những người khác nghe nói như vậy đều đồng ý gật đầu. Rõ ràng đều tới làm việc, vì sao bọn họ lại bị người ta cưỡng ép nhét thức ăn cho chó? Hơn nữa Hạ Nhiên còn tìm một người chồng đẹp trai đối với cô tốt như vậy.

Hạ Nhiên có chút vô lại nở nụ cười, không còn trầm tĩnh như thường ngày.

Hạ Nhiên như vậy thì thôi, hết lần này tới lần khác Trình Thâm không kém hơn cô. Dọc theo đường đi không ngừng cùng cô nói chuyện phiếm, đến cuối cùng ngay cả tài liệu cũng không đọc. Thật vất vả đợi đến khi hai người nói chuyện mệt mỏi, Trình Thâm giúp Hạ Nhiên lấy chăn, dịu dàng nói: "Mệt thì ngủ một lát, anh ở bên cạnh em.”

Trước kia khi Hạ Nhiên ngồi một mình trên máy bay rất ít khi ngủ, lúc này bên cạnh có Trình Thâm, cô ngược lại để Trình Thâm đắp chăn lên người, sau đó lại mang theo bịt mắt cho cô.

Hạ Nhiên dựa vào ghế, nói với Trình Thâm: "Khi sắp tới anh gọi em dậy.”

Sau khi nghe Trình Thâm đáp lại, lúc này mới an tâm ngủ thiếp đi. Mà Trình Thâm nhân khoảng trống này bắt đầu làm việc.

Chờ đến lúc xuống máy bay, Hạ Nhiên bị đánh thức, vẫn là một bộ dạng mơ màng. Trình Thâm trực tiếp đặt đầu cô lên vai mình, bởi vì sợ cô bị cảm lạnh, lúc ra khỏi máy bay lại dùng áo khoác của mình quấn lấy cả người cô.

"Cuối cũng cũng trở về. Năm năm nay, thời gian của em đều ở trong thành thị Châu Âu, đồ ăn nơi đó cũng sắp phát chán rồi."

Hạ Nhiên vừa nói những lời này, vừa cau mày vô cùng đáng yêu: "Em vẫn thích thức ăn ở Hải Thành hơn. Anh không biết đâu, quá trình thích nghi quả thật rất gian nan."

Hơn nữa lúc trước cô mang thai đặc biệt kén ăn, lại bởi vì tiền không đủ, làm việc gì cũng phải cân nhắc, coi việc tiết kiệm làm tiền đề.

Trình Thâm đau lòng hôn lên trán cô, nói: "Em thật ngốc. Nếu em thích đồ ăn ở Hải Thành, vậy gọi đầu bếp mỗi ngày đều nấu cho em ăn."

Tuy rằng là đồ ăn mang đi, nhưng Trình Thâm lại yêu cầu nhà hàng rất cao, tuyệt đối sẽ không mất vệ sinh.

  

Sau khi Hạ Nhiên nghe xong, oán giận nhìn anh: "Tuy em là phu nhân tổng giám đốc, nhưng tất cả mọi người đều làm việc cùng nhau, em cũng không thể quá khác biệt. Hơn nữa, cơm căng tin nấu em cũng rất thích."

Nghe đến đây Trình Thâm khẽ cười một tiếng, cưng chiều nói: "Được, em muốn thế nào, anh cũng nghe lời em.”

Phượng Cửu xuống máy bay đứng bên cạnh, trực tiếp bị hai người làm cho đỏ mặt. Phượng Cửu che mặt mình, nhìn Hạ Nhiên nói: "Chị, chị cùng bọn em trở về công ty, hay là đi cùng Trình tổng?"

Tuy rằng bọn họ vừa mới từ Châu Âu trở về, nhưng hiện tại không phải là thời gian tan tầm, về công ty cũng là chuyện đương nhiên.

Nghĩ tới đây, Hạ Nhiên vừa định tạm biệt Trình Thâm, anh lại trực tiếp thông báo: "Tất cả đều không cần trở về công ty. Từ giờ sẽ có hai ngày nghỉ, điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ."

Các nhân viên nghe xong, tất cả đều phát ra tiếng reo hò.

Nhìn những người khác đều rời đi, Hạ Nhiên liền đi theo Trình Thâm về phía một chiếc xe. Đợi đến khi cô mở cửa xe, nhìn thấy Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi đang ngoan ngoãn chờ.

Nhìn thấy mẹ, Hạ Mộng Hi nhào về phía cô: "Mẹ! Con nhớ mẹ rất nhiều, lần này mẹ lại đi lâu như vậy?"

Nhìn thấy hốc mắt Hạ Mộng Hi đỏ lên, trái tim Hạ Nhiên nhất thời mềm nhũn: "Được rồi được rồi, không phải mẹ trở về rồi sao. Tiểu Hi mấy ngày nay ở trường có ngoan không?”

Hạ Mộng Hi lắc đầu nguây nguẩy: "Không có a! Tiểu Hi rất nhớ mẹ. Mặc dù mỗi ngày cùng mẹ gọi video, con vẫn có thể nhìn thấy, nhưng nhìn thấy và gặp không giống nhau.”

Hạ Cẩm Ngôn nghe được lời này của em gái liền cười nhạo một tiếng: "Em nhớ mẹ là thật, nhưng gây họa cũng là thật."

Hạ Mộng Hi chớp chớp mắt, quay đầu trừng Hạ Cẩm Ngôn một cái, sau đó ôm mẹ khóc lóc: "Mẹ, anh trai khi dễ con."

Hạ Nhiên dỗ dành cô bé, lúc này mới nhìn Hạ Cẩm Ngôn nói: "Gần đây con thế nào? Mẹ thấy con sống rất thoải mái, nhớ mẹ không?"

Hạ Nhiên còn tưởng với tính cách không được tự nhiên của Hạ Cẩm Ngôn, cho dù là thật sự nhớ cũng sẽ không nói cho cô biết. Ai ngờ Hạ Cẩm Ngôn sảng khoái nói: "Nhớ.”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của ba người khác trên xe, cậu thẳng thắn nói: "Biểu cảm gì vậy? Chẳng lẽ con không thể nhớ mẹ ruột của mình sao?”

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Hạ Cẩm Ngôn, Hạ Nhiên nhịn không được vươn tay xoa nắn mặt con trai, dưới ánh mắt khinh bỉ của Hạ Cẩm Ngôn hôn cậu bé: "Con trai ngoan, sao con có thể đáng yêu như vậy chứ!"

"Mẹ, hai chữ đáng yêu này không dùng để hình dung con trai." Hạ Cẩm Ngôn nhắc nhở.

Một nhà bốn người bọn họ cứ như vậy náo loạn trở về biệt thự.

"Bởi vì Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi đều là anh mang về, cho nên Trình gia có rất nhiều người không biết sự tồn tại của hai đứa. Bà nội muốn vì tổ chức một bữa tiệc, đại biểu xác nhận thân phận của hai đứa trẻ, cũng để chúng chính thức lấy thân phận này đối mặt với tất cả gia tộc khác."

Tuy rằng hộ khẩu Hạ Mộng Hi và Hạ Cẩm Ngôn đã vào Trình gia, nhưng hiện tại người biết không nhiều lắm, không thể phủ nhận sau này sẽ có người ở sau lưng truyền lời đồn nhảm. Sớm công khai thân phận, không chỉ tốt cho hai đứa trẻ, mà còn nói lên Trình gia đang làm chỗ dựa cho ba mẹ con.

"Nếu chuyện này là bà nội an bài, vậy đến lúc đó em mang theo hai đứa đi tham gia là được rồi."

Hạ Nhiên cũng không có dị nghị gì. Dù sao chuyện này đối với cô mà nói cũng coi như là chuyện tốt. Tuy đây xem như là đem ba người đều đẩy đến đầu sóng ngọn gió, nhưng những chuyện này họ sớm muộn gì cũng phải trải qua. Hơn nữa cho dù không công khai thân phận, các thế gia khác đối với ba người cũng khó bảo đảm không có tâm tư gì khác, chi bằng trực tiếp công khai đi.

Có lẽ bởi vì lần này cô rời đi quá lâu, hai đứa trẻ đều đặc biệt dính lấy cô. Nhìn Hạ Nhiên bị cặp song sinh dính chặt, Trình Thâm quả thực muốn cướp cô lại.

Lúc đó, Trình Thâm nhìn con cá hôm nay không tệ, vừa mới gắp một miếng, đang chuẩn bị bỏ vào bát của cô: "Đây là con cá em thích ăn nhất, anh..."

cố ý để đầu bếp làm, em có muốn nếm thử không?

Lời của anh còn chưa nói hết, chỉ nghe Hạ Mộng Hi giơ tay lên làm nũng với Hạ Nhiên:

"Mẹ, con muốn mẹ cho con ăn. Mẹ cho con ăn được không?”

Hạ Cẩm Ngôn sau khi nghe nói như vậy, còn ở bên cạnh phụ họa: "Mấy ngày nay Tiểu Hi nhớ mẹ, khẩu vị không tốt lắm. Mẹ thỏa mãn yêu cầu của em ấy đi.”

Yêu cầu này cũng không phải quá phận. Sau khi Hạ Nhiên nghe nói như vậy, không chút do dự, trực tiếp từ bên cạnh Trình Thâm ngồi xuống đối diện.

Cô đặt Hạ Mộng Hi lên đùi, bộ dạng muốn cho cô bé ăn cơm, sau đó ngẩng đầu nhìn Trình Thâm, nghi hoặc nói: "Ừ? Anh đang nói về cái gì vậy?"

Trình Thâm sững người, không nói tiếp nữa.

Dù sao cùng con trai con gái ghen tuông loại chuyện này, thật sự là quá ấu trĩ. Không nói biểu hiện ra ngoài, hơi chút ở ngoài miệng chua xót, anh cũng cảm thấy quá rớt giá.

"Mẹ, con muốn ăn món kia, mẹ giúp con gắp đi."

"Mẹ cũng gắp cho con đi. Nhìn mẹ chỉ cho Tiểu Hi ăn trong lòng con chua xót."

Trái tim tôi cũng chua xót.

Trình Thâm tàng hình nhìn ba người, cuối cùng không thể nhịn được nữa nói với Hạ Nhiên: "A Nhiên, ba người ăn nhanh đi, không đồ ăn nguội rồi kìa.”

Đáng tiếc một câu nhắc nhở yếu ớt này, cũng không có tác dụng quá lớn.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến giờ ngủ, Trình Thâm đang định ru Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi đi ngủ, sau đó cùng Hạ Nhiên thân cận.

Thay đồ ngủ xong, Hạ Mộng Hi đứng trước mặt Hạ Nhiên, vươn tay kéo cô lại: "Mẹ, tối nay con đi ngủ, muốn nghe mẹ kể nghe chuyện, không muốn anh trai dỗ con nữa. Được không mẹ?”

Hạ Nhiên lại không do dự đáp ứng.