Bá Đạo Tổng Tài Tìm Lại Phu Nhân

Chương 2: Chồng cũ



Theo một số luồng tin đáng tin, người mẫu nổi tiếng Nhiếp Tư Diệu sẽ trở về Trung Quốc vào hôm nay. Có rất nhiều người nghi ngờ rằng cô ấy sẽ hoàn thành lễ đính hôn với Trình Thâm - người điều hành tập đoàn Philka trong thời gian sắp tới."

Giọng nói ngọt ngào của nữ phóng viên phát ra từ TV.

Hạ Nhiên xem một lúc, sau đó tắt TV nhàm chán, nhặt khăn bịt mắt lên và chuẩn bị nghỉ ngơi. Cậu bé khoảng bốn, năm tuổi ngồi bên cạnh cô vặn ly nước trái cây trong tay, khóe mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt "Con hiểu rồi. Mẹ, mẹ có cảm thấy thế không? Rất kém cỏi?"

Cậu bé trông khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt rõ ràng còn non nớt, nhưng giọng điệu lại giống như một ông cụ non hiểu rõ sự đời.

Hạ Nhiên mất cảnh giác gật đầu rồi lại lắc, cô chỉ không muốn nhìn thấy loại tin tức này thôi. Với lại tại sao cô lại cảm thấy kém cỏi chứ?

Vài giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Hải Thành. Hạ Nhiên đẩy vali đi ra, theo sau là hai con búp bê dễ thương.

Cậu bé mặc áo len xanh lạnh lùng xách chiếc ba lô nhỏ, khẽ mím môi, khuôn mặt mập mạp không chút biểu cảm, hai tay đút túi quần, trông rất xa cách. Cô bé bên cạnh mặc một chiếc váy búp bê màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt lấp lánh tò mò nhìn xung quanh.

Những đứa trẻ có ngoại hình tinh xảo như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, thỉnh thoảng họ khẽ thở dài, gen của hai đứa trẻ này thật tốt, giống như búp bê barbie vậy.

Khi nhìn thấy Hạ Nhiên đi theo phía sau, những người qua đường đều hít một hơi thật sâu, chân thành cảm nhận được tầm quan trọng của di truyền.

“Mẹ, lát nữa chúng ta ăn kem nhé?” Hạ Mộng Hi vọt tới trước, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với mẹ, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn “Mẹ, đã lâu con không ăn kem rồi!”

Hạ Nhiên nghe những lời này cười khúc khích, cưng chiều nói: "Được rồi, chúng ta sẽ đi ăn kem."

“Yeah! Mẹ tuyệt vời nhất!” Hạ Mộng Hi lập tức vỗ tay hoan hô.

"Hạ Mộng Hi, em quên mất lần trước bị đau răng vì ăn kem rồi à? Cẩn thận lần này mặt lại sưng lên đấy. Haizz, xem ra bài học từ lần trước vẫn không nhớ."

"Không có a. Hơn nữa ăn kem cũng không có đau răng!" Hạ Mộng Hi phồng má, tức giận trừng mắt nhìn anh trai.

Hạ Cẩm Ngôn nhếch môi, có chút hả hê nói: "Muốn ăn kem như vậy liền ăn đi, lúc răng đau mặt lại sưng lên nhớ cho anh chụp vài tấm ảnh, để người khác nhìn xem em xấu thế nào ha."

"Anh trai xấu. Anh trai tồi!"

Về miệng lưỡi độc địa, Mộng Hi quả thật không thể sánh bằng anh trai mình, vì vậy cô bé giơ nắm đấm đuổi theo đánh anh.

"Anh vô lại, đừng chạy, hôm nay em phải đánh anh một trận!"

"Tại sao anh phải đứng lại? Anh ngốc như em sao?" Hạ Cẩm Ngôn khịt mũi, ném ba lô trên lưng chạy đi. Em gái giận dữ đuổi theo sau.

Hai anh em nhà này hôm nào mà chả có những cảnh như vậy, Hạ Nhiên cũng không lạ gì, nhưng đây là sân bay, người qua lại rất nhiều, dễ xảy ra nguy hiểm.

Cô khẽ cau mày trách mắng: "Hai đứa làm loạn đủ chưa? Còn tái phạm, trở về sẽ viết bản tự kiểm điểm!"

Nghe thấy "bản kiểm điểm", cô bé sợ tới mức vội vàng dừng lại, nhưng ngay trước mặt cô bé, có mấy người đang đi về phía này. Mộng Hi không cẩn thận, cơ thể nhỏ bé trực tiếp va vào chân của người đàn ông. Cô bé rên rỉ đau đớn, ngã về phía sau.

“Mộng Hi!” Tình huống đột ngột khiến Hạ Nhiên sợ đến tái mặt, cô bỏ vali lập tức chạy tới.

Vào thời khắc mấu chốt này, người đàn ông thẳng eo khom người xuống, vươn hai tay, vững vàng đỡ lấy lưng của Tiểu Hi, hai người trực tiếp ngã xuống đất.

Hạ Nhiên chạy tới, vội vàng nhìn con gái từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi:

"Mộng Hi, con sao rồi?"

“Mẹ, con không sao.” Hạ Mộng Hi lắc đầu, dùng ngón tay út non nớt chỉ vào người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói: “Là chú đã đỡ con, cho nên con mới không có ngã xuống."

"Vậy thì tốt, không sao là tốt rồi. Mẹ vừa rồi còn sợ muốn chết." Hạ Nhiên vỗ vỗ ngực, tim vẫn đập dồn dập.

Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Cảm..."

Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ "Cảm ơn", ánh mắt đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm mà lãnh đạm của người đàn ông, nhất thời toàn bộ thanh âm của cô đều nghẹn ngào, căn bản không nói nên lời. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, kinh ngạc đến nói lắp.

"Trình, Trình Thâm?"

Người đàn ông đứng trước mặt anh ta cao hơn 1,88m, khắp người anh ta tỏa ra một luồng khí lạnh lùng và gò bó. Đôi môi mỏng của anh ta khẽ mím lại, trông rất kiêu ngạo. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc cùng khuôn mặt tái nhợt của Hạ Nhiên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh lại siết chặt lại, nhìn chằm chằm vào cô trong khoảng mười giây. Chính vào lúc cô tưởng anh không muốn nói chuyện với mình, đang đinh rời đi thì nghe thấy giọng nói từ tính vàng lên.

"Hạ Nhiên, đã lâu không gặp."

Nghe giọng nói trầm ấm như mọi khi của anh, nhịp tim của Hạ Nhiên càng thêm loạn, ngón tay hơi lạnh nắm chặt cổ áo. Bởi vì động tác không tự nhiên này, Trình Thâm liếc mắt liền chú ý tới chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên ngón tay cô, khóe môi cô cong lên vài phần, giọng điệu lãnh đạm mà sắc bén.

“Kết hôn rồi sao? Trở thành vợ của người khác?"

Hạ Nhiên bối rối, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô trong đôi mắt đen của anh, xấu hổ như một chú hề.

“Tôi...” Đôi mắt cô ấy lóe lên, cơ thể mảnh khảnh của cô càng run rẩy hơn.

“Chú có ý gì hả?” Hạ Cẩm Ngôn nhanh chóng đứng trước mặt Hạ Nhiên, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Trình Thâm, giống như một con dã thú nhỏ hung ác. “Nếu chú dám bắt nạt mẹ cháu, cháu sẽ cho chú biết tay đó."

"Ngôn Ngôn, không được vô lễ." "Mẹ?"

Trình Thâm liếc nhìn người phụ nữ đang cắn môi không nói gì, sau đó nhìn xuống hai đứa trẻ bốn, năm tuổi dưới chân, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nụ cười trên mặt anh xen lẫn sự lạnh lùng, đôi chân dài trong chiếc quần tây tiến lên một bước, lướt qua Hạ Nhiên. Khi kề vai sát với cô, Trình Thâm dừng lại, giọng nói lãnh đạm của anh vang lên bên tai cô.

"Hạ Nhiên, lá gan cô đúng là không nhỏ."

Sự lạnh lùng trong giọng nói dường như xâm nhập vào xương tủy, khiến cô toàn thân run lên, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng lộ rõ.

Khi người đàn ông đi xa, áp lực vô hình quanh người anh ta cũng biến mất, trái tim căng thẳng của Hạ Nhiên cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Cô quay lại nhìn người đàn ông được mấy vệ sĩ vây quanh, trong lòng cảm thấy chua xót.

"Mau, mau tới! Nhiếp Tư Diệu sắp tới rồi!"

"Đợi đã, đó không phải là Trình Thâm sao? Trời ạ, anh ta đặc biệt tới đây để đón Nhiếp Tư Diệu sao? Xem ra tin tức đính hôn của bọn họ quả nhiên là thật. Phát tài, phát tài rồi!"

Theo tiếng kêu của những người khác, lực chú ý của Hạ Nhiên không khỏi bị hấp dẫn, cô ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Sảnh của sân bay đã được bao quanh bởi những đám đông đến sau khi biết tin, rất nhiều người hâm mộ không ngừng hô vang cái tên "Tư Diệu" rất nhiệt tình.

Khi một số vệ sĩ đẩy qua đám đông, Hạ Nhiên cuối cùng cũng nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu - người được bảo vệ nghiêm ngặt. Đối phương mặc một chiếc váy ngắn trễ vai màu bạc, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ được trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ mọng cong lên duyên dáng, cử chỉ và điệu bộ đều tràn đầy phong thái quý tộc. Cô vẫy tay với những người hâm mộ xung quanh mình, cánh tay trắng nõn tự nhiên giữ cánh tay vạm vỡ của người đàn ông, cơ thể yêu kiều dựa vào người anh.

Cùng lúc đó, Trình Thâm cũng vòng tay qua eo cô ấy. Họ cư xử thân mật, như những cặp đôi đang yêu nhau. Cảnh tượng này khiến trái tim Hạ Nhiên đau nhói, ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Cứ tưởng mắt không thấy, tim sẽ không đau, nhưng nỗi chua xót càng trào dâng mãnh liệt.