Ba Điều Ước

Chương 4



Tôi bị Chẩm Nguy đưa lên giường.

Vì uống quá nhiều, tôi cứ thế mà thiếp đi, trong lúc mơ màng, tôi có cảm giác mình đang bị sốt, đầu như muốn nứt ra.

Quả nhiên tật xấu uống rượu là bị sốt mãi không sửa được, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại, cơn đau đầu vẫn không hề giảm bớt.

Trong lúc yết hầu khô rát, đầu đau đến mức không thở nổi, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, tôi thầm nghĩ coi như là bệnh cũ vậy, sáng mai dậy là khỏi.

Đột nhiên có người hỏi: "Tiểu quỷ đáng yêu, em thích túi màu gì?"

Tôi theo bản năng trả lời: "Màu tím."

"Được."

Đầu lập tức không còn đau nữa, tôi lập chìm sâu vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, tôi bị một tiếng "ping" đánh thức.

Mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc sô pha mềm mại.

"Đây là đâu?"

Tôi dụi mắt, cảm thấy cơ thể bỗng trở nên nhẹ đi rất nhiều.

Chết tiệt, sao tôi không đi đứng được vậy?

"Này này này, tiểu quỷ đáng yêu, em đừng chạy lung tung như thế chứ!"

Một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện, cả mái tóc cũng một màu trắng.

"Anh là ai?"

"Tôi là Bạch Quỷ."

Bạch Quỷ?

"Anh... Chắc anh không phải là Bạch Vô Thường đấy chứ?"

"Vấn đề này thì..." Bạch Quỷ gãi đầu, "Đúng là tôi, có điều tôi đổi tên rồi, Bạch Vô Thường chỉ là tên cũ."

Tôi nghe nói Hắc Bạch Vô Thường vô cùng hung ác, sự việc chắc chắn không hề đơn giản.

"Sao anh lại bắt tôi?"

Dám ở dưới mí mắt Chẩm Nguy đưa người đi, đối phương chắc chắn không đơn giản, tôi phải cẩn thận.

"Tiểu quỷ, em xinh như vậy, bắt em về đương nhiên để làm phu nhân của tôi rồi."

???

Bạch Quỷ nói xong liền nắm lấy tay tôi, tôi lập tức đẩy anh ta ra khiến anh ta sửng sốt.

"Dựa vào đâu hả? Hơn nữa tôi còn chưa chết!"

"Haizz, đó chỉ là việc nhỏ, muốn chết không phải rất đơn giản à!"

Tôi đúng là muốn chết, nhưng tôi không muốn chết như vậy, nếu chết ở đây, tiểu quỷ nhỏ bé như tôi còn chưa kịp bỏ chạy đã bị anh ta ăn vào bụng mất.

"Tôi... Tôi vẫn chưa muốn chết... Tôi..."

"Em nhìn em đi, em bây giờ đã sắp linh hồn xuất khiếu rồi."

"Cái gì?"

Tôi nói mà, sao cơ thể mình lại nhẹ như vậy, đi đừng cũng không vững!

Tôi thử nhảy một cái, toàn thân lập tức lơ lửng giữa không trung.

"Anh dám kéo linh hồn của tôi ra khỏi thân xác, anh muốn chết hả!" Tôi tức giận xoay người đá vào đầu Bạch Quỷ, "Bạch Vô Thường dù gì cũng là quan tốt, anh lấy việc công làm việc tư, địa phủ sao lại có người như anh hả?"

"Tôi làm vậy thì sao? Hắc Quỷ đã có vợ rồi, một tiểu quỷ như em làm phu nhân của tôi, tôi bảo đảm em có thể ăn sung mặc sướng cả đời."

Bạch Quỷ này thế mà còn mạnh miệng, thậm chí còn lôi tôi từ trên trời xuống, xấu xa muốn ôm tôi.

"Em vẫn chưa khống chế được linh hồn của mình, không nên chạy nhảy lung tung đâu."

"Cút! Chẳng lẽ anh không biết dưa hái xanh không ngọt sao?"

"Tôi đâu có dùng vũ lực, tôi hỏi ý kiến em rồi mà!" Bạch Quỷ bĩu môi, trông có vẻ uất ức.

???

Người cảm thấy uất ức không nên là tôi à?

"Anh nói thử xem, anh hỏi tôi khi nào!"

"Lúc tôi hỏi em thích túi màu gì, em thích màu tím đấy!"

Tôi: "..."

"Đây, em xem, túi khóa hồn màu tím." Bạch Quỷ lấy ra một chiếc túi nhỏ màu tím đáng yêu.

Bây giờ tôi không khỏi hoài nghi đầu óc của Bạch Quỷ này không được bình thường.

"Bạch Quỷ, Bạch Thần à, anh có biết tôi là người của Chẩm Nguy không, Chẩm Nguy là ai, là thần Đọa Lạc đấy, anh không sợ anh ta tới tìm anh hả?"

"Hứ, một tiểu quỷ như em, em tưởng mình là ai?"

Nói thế cũng đúng, nhưng tôi không thể tự hạ giá mình được.

"Tôi chẳng là ai cả, nhưng nếu Chẩm Nguy đã tìm đến tôi, anh ta chắc chắn sẽ không để ai dễ dàng mang tôi đi."

Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện địa vị của cái tên Bạch Quỷ này không cao bằng Chẩm Nguy, như vậy anh ta mới có thể sợ Chẩm Nguy một chút.

"Vậy để tôi đi thương lượng với cậu ta. Em xem, tôi đã vì em mà hạ địa vị của mình, từ nay về sau em phải đi theo tôi đấy."

Bị Bạch Quỷ tỏ ra trẻ con nhìn, tôi bỗng cảm thấy mình như một tra nữ.

"Tôi... Tôi đói... Anh không thể bỏ đói tôi trước khi gặp Chẩm Nguy được."

"Thôi, tôi đi nấu cơm cho em."

Lúc Chẩm Nguy tới, tôi đang ăn một tô mì lớn.

Tôi vừa ăn vừa nói: "Chẩm Nguy, phải công nhận Bạch Quỷ này nấu ăn ngon thật đấy..."

Còn chưa dứt lời, tôi đã bị một nguồn lực kéo đi, cằm vừa đập vào ngực Chẩm Nguy, anh liền vòng tay qua vai tôi.

"A! Chẩm Nguy, anh đụng trúng tôi..."

Nhưng tôi vừa ngẩng đầu, đập vào mắt lại là ánh mắt tức giận của anh.

Trời ạ, sự quyến rũ này lại va vào tim tôi.

"Bạch Quỷ, cậu to gan lắm!"

Giọng nói bình tĩnh và kiêu ngạo của anh lập tức cho tôi thêm tự tin: "Đúng vậy, anh to gan lắm!"

Sinh vật đơn bào như Bạch Quỷ không hiểu tại sao tôi mới vừa khen mình nấu ăn ngon đột nhiên đổi chiến tiến.

"Thần Đọa Lạc, tôi muốn thương lượng đàng hoàng với cậu, tôi nhìn trúng tiểu quỷ này, cậu nhường cô ấy cho tôi đi."

Tôi có cảm giác bả vai mình bị nắm chặt.

"Cô ấy là của tôi."

Giọng nói vừa lạnh lùng vừa giận dữ vô tình khiến trái tôi rung động.

"Cậu... Cậu không thể phá uyên ương, bản thân tiểu quỷ này đã đồng ý rồi."

Trời ạ, câu phá uyên ương sao có thể dùng trong trường hợp này chứ.

"Em đồng ý?" Chẩm Nguy cúi đầu hỏi tôi.

Nhìn anh tức giận, tôi không khỏi run rẩy: "Tôi... Tôi..."

Tôi sợ hãi nên mới lắp bắp, nhưng trong mắt anh, tôi đang chọt dạ.

"Tôi hỏi cô ấy thích túi màu gì..."

Bạch Quỷ vẫn còn lảm nhảm, Chẩm Nguy đã giơ tay đánh anh ta bay xa ba trượng.

Tôi mở to hai mắt, chưa kịp hoàn hồn thì toàn thân đã được nâng lên.

Trong phòng tối om, tôi muốn đứng dậy nhưng lại trực tiếp bị đẩy xuống.

Qua một hồi điên loan đảo phượng, tôi bối rối đến mức có cảm giác sắp nhổ đống mì vừa ăn ra.

"Trả thù, chắc chắn là trả thù..."

Anh thấy tôi khen Bạch Quỷ nấu ăn ngon, anh ghen tị...

Tôi không biết lẩn quẩn trong suy nghĩ của mình bao lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Khi được buông ra, tôi yết ớt kéo lấy cạp quần Chẩm Nguy, anh liền duỗi tay đỡ tôi dậy.

"Con người anh không thể dịu dàng chút hả, Bạch Quỷ còn biết hỏi tôi thích túi màu gì, anh..."

Nói tới đây, thấy Chẩm Nguy trừng mắt, tôi vội ngậm miệng lại.

Tôi nhìn cơ thể mình còn nằm trên giường nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

"Chẩm Nguy, tôi..."

Còn chưa nói xong, tôi lại thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ, lo lắng đến mức hỏi: "Chắc tôi sẽ không bốc hơi đúng không?"

Chẩm Nguy nắm lấy gáy tôi như bế con mèo con, xoay người lại, tôi liền được đưa vào trong cơ thể.

"A, nóng!" Tôi bị thân nhiệt của mình dọa sợ, giãy giụa muốn ngồi dậy, kết quả lại ngã xuống.

Tôi chợt ghen tị với bản thân khi còn nhỏ, cơ thể không nặng như vậy.

Cơn đau đầu quen thuộc dần xâm chiếm, linh hồn như bị thiêu rụi.

"Chẩm Nguy, tôi sốt rồi."

Vừa lên tiếng, tôi không khỏi kinh ngạc, bởi vì câu "tôi sốt rồi" tôi chưa từng nói với ai, càng miễn bàn đến sự nũng nịu cất giấu bên trong.

Chẩm Nguy đưa tay sờ trán tôi, trước khi anh trả lời, tôi đã nói: "Anh cứ mặc kệ tôi, tôi ngủ một giấc là được.

"Xin lỗi."

Tôi ngây ra.

"Tôi kéo em vào đây, còn để Bạch Quỷ đưa em đi, đều là lỗi của tôi."

Tôi không biết nên nói gì cho phải: "Không sao, không thể trách anh."

"Ừ." Anh nhẹ giọng, "Em ngủ đi, tôi giúp em hạ thân nhiệt."

"Được."

Đầu đau không chịu nổi, tôi dứt khoát nhắm mắt lại.

Chẩm Nguy đắp khăn mát lên trán tôi, cảm giác mát lạnh giúp tôi thư giãn không ít.

Đến khi anh dùng miệng đút nước, cổ họng tôi đã không còn đau rát như ban đầu, cơ thể đang thả lỏng thì lại đột nhiên bị anh đút thuốc đắng.

Tôi vội ngậm miệng lại: "Có thể không uống thuốc được không, đắng quá!"

"Không được."

Giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại không cho phép sự kháng cự.

Tôi vẫn tỏ ra quật cường: "Lúc bị bệnh tôi chưa bao giờ uống thuốc."

"Uống thuốc xong sẽ cho kẹo."

Nghe vậy, chóp mũi tôi liền cay cay: "Câu này chỉ có mẹ nói thôi."

Chẩm Nguy dừng lại: "Xin lỗi."

Nhưng tôi lại cảm thấy anh đang cười nhạo mình kiêu ngạo, vì thế liền kìm nước mắt lại: "Không phải chỉ là uống thuốc thôi sao, tôi không sợ!"

Tôi lập tức uống sạch một hơi, đắng đến nhíu mày, nhưng vẫn cố chấp nói: "Thuốc này cũng..."

Còn chưa nói xong, Chẩm Nguy đã đút tôi một viên kẹo.

"Cũng khá ngọt đấy."

Nghe thế, Chẩm Nguy liền bật cười.