Ba Điều Ước

Chương 7



Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi thật sự phải giật mình.

Việc đáng sợ hơn gặp Pháp Hải chính là đi học.

Cố tình bây giờ đang là lúc lên lớp, tôi còn đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Chẩm Nguy ngồi ngay cạnh tôi, không biết anh thay đồ lúc nào, trên người hiện mặc chiếc áo len màu trắng nhìn rất giống học sinh.

Tôi trừng mắt: "Sao anh lại đưa tôi đến đây?"

Chẩm Nguy chớp chớp đôi mắt đen láy: "À xin lỗi, trượt tay."

"Trượt tay cái con quỷ!"

"Ừ không đúng, là viết nhầm."

Chẩm Nguy nghiêm túc sửa lại cách dùng chữ.

Hay lắm!

Nếu không phải nể mặt anh là thần, tôi sớm đã cho anh một trận rồi.

"Bây giờ tôi sẽ chọn một người ngẫu nhiên để đặt câu hỏi."

Trên màn hình hiển thị danh sách tên học sinh của giáo viên.

Tại sao phòng học lại tiên tiến như vậy chứ?

Tôi nhìn cuốn sách trong tay mình: "Toán cao cấp? Đây là đại học?"

"Đúng." Chẩm Nguy thản nhiên trả lời.

Nghe vậy, cơn giận của tôi càng tăng lên: "Anh bắt một người mới thi đại học xong đi học toán cao cấp, mấy bài này sao tôi làm được?"

"Chỉ giống toán thời trung học thôi."

"..."

Nói thì nghe hay lắm, nhưng rõ ràng là anh đang xem thường tôi đấy!

Tôi đá anh một cái: "Nhỡ giảng viên mà hỏi tôi, anh phải bày tôi làm đấy!"

"Đừng lo, nhiều người như vậy, không hỏi em đâu."

Tôi vẫn nôn nóng: "Anh tự nhìn lại anh đi, là một vị thần sao có thể cư xử vậy hả?"

"Em quên rồi sao?" Chẩm Nguy kề sát tai tôi, "Tôi là thần Đọa Lạc."

Tôi mím môi, tai nóng bừng, tim đập thình thịch.

"Bạch Tùy? Bạch Tùy là em nào?"

Tôi còn đang trong trạng thái lâng lâng, trong phòng bỗng có tiếng xao động nhỏ, Chẩm Nguy đá lại chân tôi.

"Dạ, là em."

Tôi đứng dậy.

"Bạn Bạch Tùy, em thử nêu cách giải bài toán này của mình đi."

Giảng viên rất nhẹ nhàng, nhưng tôi thì lại hết sức bất an.

"Dạ..."

Tôi đột nhiên quên mất những cách ngày xưa mình dùng để đối phó với câu hỏi của giáo viên.

Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ đành nói: "Em không biết."

Có khoảnh khắc trong ánh mắt giảng viên lộ sự kinh ngạc, tôi tưởng cô ấy sẽ nổi trận lôi đình, ngờ đâu cô ấy chỉ cười cười: "Không sao, không biết làm thì ngồi nghe là được."

Sau đó cô nhìn về phía Chẩm Nguy: "Dù yêu đương thì trong lớp học cũng không được châu đầu ghé tai nhau đâu."

Mọi người cười vang.

Chẩm Nguy đang cúi đầu, bất ngờ bị gọi tên, chưa kịp giấu đi khóe miệng hơi cong lên khi xem náo nhiệt, chỉ có thể xấu hổ gật đầu: "Vâng thưa cô."

Mặt tôi nóng hổi, ngồi xuống, cố tình nói: "Đây là kết cục của việc xem trò vui đấy!"

"Tôi cũng đâu ngờ mình bị nhắc tên đâu."

"Khi nãy sao anh không nhắc bài tôi, để tôi xấu hổ như vậy, nếu tôi trả lời được, anh đã không bị điểm danh rồi."

Lần này Chẩm Nguy không trả lời.

Tôi thắc mắc: "Sao anh im lặng thế hả?"

"Khụ." Chẩm Nguy mất tự nhiên, "Tôi cũng không biết làm."

"Cái gì? Anh không phải là thần sao?"

"Ai nói thần thì cái gì cũng biết làm hả!"

Tôi thấy anh ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen, những cử chỉ nhỏ của anh trông thật sự rất giống một học sinh bối rối khi bị đặt câu hỏi.

Chẳng giống thần tiên gì cả, tôi thầm nghĩ.

"Nói cho em nghe một bí mật." Chẩm Nguy hơi cúi đầu, "Tôi vốn là một học tra."

"Hả? Thế lãnh đạo dưới địa phủ sao không dạy dỗ lại anh vậy?"

"Nói gì vậy, lúc tôi làm thần công trạng luôn đứng đâu, chẳng qua thời đi học học hành không tốt lắm tôi."

Lượng thông tin có hơi lớn, tôi nhất thời sửng sốt. Lúc làm thần? Chẳng lẽ còn có lúc không làm thần hả?

Tôi không khỏi nghi ngờ.