Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 19: Sao lúc ấy không tự mình bái đường cùng ta



Thường Ương trở thành khách quen của Nam An Hầu phủ. Cứ cách ba ngày cậu sẽ đến Thanh Đại các bắt mạch cho Lục Kiều Tùng một lần, sau đó thì qua Lam Phong các ngồi chơi, thỉnh thoảng còn mang ít quà cho Lâm Thanh Vũ.

Thường Ương rất vui khi được gặp sư huynh thường xuyên. Chỉ là mỗi lần gặp thì đều có một Lục tiểu Hầu gia bên cạnh sư huynh. Dáng vẻ của Lục tiểu Hầu gia trông như thể rất hợp tính với cậu, mỗi lần thấy cậu trông còn vui hơn sư huynh, như thể hắn mới là sư huynh của cậu. Đừng nói đến chuyện nói với sư huynh về kế hoạch, chỉ riêng mỗi cơ hội ở một mình với sư huynh thôi cậu còn không có.

Ngày hôm đó, Thường Ương vẫn đến Nam An Hầu phủ như thường lệ, còn cố ý đến cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất kinh thành xếp hàng cả nửa canh giờ để mua hai hộp bánh hoa quế sư huynh thích nhất. Cậu mang theo bánh, vừa bước chân vào Lam Phong các đã nghe thấy tiếng gà gáy lẫn với tiếng cười của Lục Vãn Thừa: “Tiểu sư đệ lại tới đấy à. Cậu nói xem cậu đến là được rồi còn mang theo quà cáp làm gì, mau qua đây mau qua đây.”

Thường Ương còn chưa thấy rõ cảnh tượng trong viện, đã có một cái bóng đủ màu bay ngang qua mặt. Khi cậu tỉnh người lại, thì có một cọng lông gà từ trên không bay xuống, vừa hay đáp ngay trên đầu cậu. Lông gà cắm vào trong tóc, trông như đứa con hiếu tử bán mình táng cha ven đường.

Thường Ương lại đờ ra lần nữa: “Tiểu Hầu gia đang…”

Lục Vãn Thừa cong miệng cười: “Chọi gà.”

Lúc này Thường Ương mới thấy rõ thứ vừa bay qua mặt mình là một con gà trống đã trụi hết nửa lông. Một lần bay này hẳn là lần kiêng cường cuối cùng của nó, bay xong thì ngã bẹp trên đất nằm thoi thóp. Mà kẻ khởi xướng — là một con gà trống khác, đang giơ cao chân, dũng mãnh oai vệ đứng bên cạnh Lục Vãn Thừa, run đầu gà.

Nhìn lông gà đầy đất, Thường Ương không khỏi đau lòng xót xa: Trời xanh không có mắt, sư huynh nhà cậu như thần như tiên, sao lại gả cho một thiếu gia ăn chơi chỉ có bề ngoài thế này.

Lục Vãn Thừa không đáng tin càng làm cậu củng cố thêm quyết tâm muốn cứu sư huynh ra khỏi nước lửa: “Xin chào tiểu Hầu gia. Sư huynh của ta đâu?”

“Y chê ta ồn nên ra ngoài giải sầu rồi. Chắc giờ cũng sắp về.” Lục Vãn Thừa nhìn ra cửa, “Hử? Vừa nhắc tào tháo tào tháo đã đến.”

Lâm Thanh Vũ mang Hoan Đồng ra vườn chôn vài hũ dược liệu xuống dưới gốc cây, quay về thấy cảnh tượng náo nhiệt trong Lam Phong các thì không khỏi nhức đầu.

Trách y phối thuốc cho Lục Vãn Thừa quá tốt, hơn nữa thời tiết cũng ngày một ấm hơn, để cho Lục Vãn Thừa có sức ‘tìm hoan mua vui’ trong nhà, làm cho Lam Phong các chướng khí mù mịt, gà bay chó chạy.

Lục Vãn Thừa đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Vũ, cười nói: “Thanh Vũ về thật đúng lúc, tiểu sư đệ nhà chúng ta đến rồi.”

Thường Ương: “… Sư huynh.”

Lâm Thanh Vũ nhìn đầu Thường Ương: “Ngươi cắm lông gà trong tóc để làm chi.”

Lục Vãn Thừa quay qua một bên, không nể tình: “Phụt.”

Thường Ương xấu hổ vô cùng, vội vàng gỡ lông gà trên tóc xuống, ngượng ngùng nói: “Sư huynh, ta mua cho ngươi hai hộp bánh hoa quế, chút ngươi thử nhé.”

Lâm Thanh Vũ gật đầu: “Cảm ơn.”

“Thanh Vũ, anh về trễ.” Lục Vãn Thừa cúi người ôm con gà trống bự vừa lập nhiều chiến công, “Không được thưởng thức bé bự của tôi chiến đấu anh dũng.”

“Ta không muốn thưởng thức.” Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, “Nếu ngươi chơi chán rồi thì gọi người dọn sạch viện đi, gì mà bừa bộn không chịu thấu, không sợ bị người ta trông thấy rồi cười.” Lâm Thanh Vũ liếc nhìn con gà trong lồng Lục Vãn Thừa, chuyển cuộc trò chuyện, “Nhưng mà… con gà này, trông hơi quen.”

Lục Vãn Thừa: “Hử? Anh biết nó à?”

“Hình như là biết.” Lâm Thanh Vũ suy nghĩ, “Có vẻ hôm đại hôn, nó thay ngươi bái đường với ta.”

Lục Vãn Thừa khiếp sợ: “Anh còn nhớ luôn hả?”

“Ta đã thấy thì không quên.”

“…” Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn con gà trống trong lòng mình, vẻ mặt khá phức tạp. Thường Ương cũng nhìn theo sang đây, trong mắt có vài phần… hâm mộ?

Lục Vãn Thừa đưa gà trống cho Hoan Đồng rồi dặn: “Cậu đi hỏi xem đây có phải con gà bái đường với Thanh Vũ không.”

Giống như Thường Ương dự đoán, hôm nay vẫn là cảnh ba người tụ tập cùng nhau, cậu hoàn toàn không tìm được cơ hội riêng để nói chuyện với Lâm Thanh Vũ. Nhưng đối với Lâm Thanh Vũ mà nói, cậu là nam tử bên ngoài, không tiện ở lâu, hàn huyên không được hai câu đã phải cáo từ.

Thời gian gấp rút, cậu lại không thể nói với sư huynh kế hoạch của mình, chỉ đành lùi lại xin trò chuyện về những điều thú vị trong chuyến du lịch của họ với sư phụ. Tỷ như chèo thuyền du ngoạn trên vùng sông nước Giang Nam; hay đi giữa vùng nông thôn trên đất Thục, nếm thử các món ăn nhẹ của nhà nông bản địa. Có một mùa đông, họ lâm thời cứu một thợ săn bị thường làm trễ giờ lên đường, buộc phải ở miếu hoang một đêm. Mùa đông khắc nghiệt, gió bắc buốt giá, họ và sư phụ, với một sư huynh và gã sai vặt vây quanh đống lửa sưởi ấm, sư phụ thấy thương nên cởi áo ngoài che che chở cho họ.

Thường Ương vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Lục Vãn Thừa. Bất kể cậu có kể gì, Lục Vãn Thừa luôn trông rất quan tâm, còn cổ vũ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Thật à?”

“Ài, con người mà.”

“Ài, đây là cuộc sống.”



Lâm Thanh Vũ chịu không nổi nữa phải ngắt lời Thường Ương: “Bệnh của Lục Kiều Tùng thế nào rồi.”

Thường Ương nói: “Bệnh của Lục tam thiếu gia đã gần như khỏi hẳn. Nhưng Lục nhị tiểu thư bảo muốn điều trị tốt cơ thể của gã, nên bảo ta cứ cách ba ngày đến đây một lần thỉnh mạch bình an cho tam thiếu gia như thường.”

Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa nhìn nhau ngầm hiểu: “Trời sắp muộn rồi, sư đệ sớm về đi thôi.”

Thường Ương có phần không cam lòng: “Vậy ngày khác ta lại đến thăm sư huynh.”

Sau khi Thường Ương đi, Lâm Thanh Vũ nói: “Lục Niệm Đào biết quan hệ của ta với Thường Ương mà vẫn mời cậu ta chẩn trị cho Lục Kiều Tùng, trong đó hẳn là có trá.”

Lục Vãn Thừa mở hộp bánh Thường Ương mang tới: “Chắc cô ta muốn lợi dụng sư đệ của anh để làm gì đó.”

Lâm Thanh Vũ suy tư những hành động Lục Niệm Đào có thể làm, thì thấy người nào đó tự tay pha trà, không khỏi nheo mắt nói: “Sư đệ ta mang bánh cho ta, ngươi còn ăn đến vui vẻ.”

“Đừng keo kiệt vậy mà Thanh Vũ,” Lục Vãn Thừa cắn miếng bánh uống miếng trà, khóe môi ung dung nở nụ cười, “Ngày trước mấy thứ trai gái tặng cho tôi, tôi đều chia cho các anh em. Anh em với nhau chính là có phúc cùng hưởng.”

Lâm Thanh Vũ nói: “Trai gái nào?”

Lục Vãn Thừa nhíu mày: “Sao thế, anh được phép có đồng môn thì không cho phép tôi có bạn học hả?”

Lâm Thanh Vũ nói thẳng: “Từ nhỏ ngươi đã được nuôi ở sâu trong nhà, đọc sách viết chữ đều do tiên sinh đến nhà dạy, ngươi lấy đâu ra bạn học? Cho dù có, thì lấy đâu ra bạn nữ?”

Lục Vãn Thừa thu nụ cười lại, sau khi im lặng mới chậm rãi nói: “Có vẻ như thầy lang Lâm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi.”

“Ta chưa hỏi gì cả.” Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Ta cũng không yêu cầu tiểu Hầu gia phải nói với ta.”

Lục Vãn Thừa chống tay lên má, giọng điệu khó phân biệt thật giả: “Anh có thể hỏi, nói không chừng tôi sẽ trả lời thật.”

Lâm Thanh Vũ dừng một chút mới nói: “Thôi, không có hứng thú.”

Thay vì dồn ép hỏi được đáp án, y càng hi vọng Lục Vãn Thừa chủ động nói ra hơn. Nếu không thì dù y có hỏi, cũng chưa chắc Lục Vãn Thừa sẽ nói đúng sự thật.

Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ một hồi rồi cười dời đề tài: “Thanh Vũ, đêm nay cùng nhau ăn cơm đi? Tôi kêu nhà bếp hầm con gà trống kia rồi.”

Lâm Thanh Vũ thuận theo bậc thang đi xuống, thuận miệng hỏi: “Con nào.”

“Con bái đường với anh.”

Lâm Thanh Vũ thấy lạ: “Người ta làm gì đắc tội ngươi rồi.”

Lục Vãn Thừa chớp mắt: “Nhìn nó khó ưa.”

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: “Giết gà dọa khỉ. Ngươi có giỏi như thế sao lúc ấy không tự mình bái đường cùng ta.”

Lục Vãn Thừa: “… Trách tôi?”

Ba ngày sau, Thường Ương theo lệ đến thỉnh mạch cho Lục Kiều Tùng. Lục Kiều Tùng cực kỳ không kiên nhẫn, liên tục thúc giục cũng coi như thôi, thỉnh mạch xong ngay cả kết quả cũng không hỏi đã vội vàng đuổi đi.

Lục Niệm Đào áy náy: “Tam đệ đang có việc gấp muốn làm. Thường đại phu, thất lễ rồi.”

Thường Ương đáp: “Nhị tiểu thư khách khí. Thân thể của tam thiếu gia đã không còn gì đáng ngại, có thể làm việc nghỉ ngơi như thường.”

Lục Niệm Đào mỉm cười gật đầu: “Vất vả cho Thường đại phu. Nếu đã thế, sau này sẽ không làm phiền Thường đại phu mỗi ba ngày đến đây một chuyến nữa.”

Thường Ương ngẩn người, thất vọng nói: “Thế à, vậy thì ta cáo từ.”

Sau khi Thường Ương rời đi, Lục Niệm Đào gọi thị nữ tâm phúc đến dặn dò: “Ngươi đi theo Thường đại phu, đừng để hắn phát hiện. Có gì bất thường thì báo ngay.”

Nam An Hầu phủ nhà cao cửa rộng mỗi lần vào là mỗi lần khó. Thường Ương biết, có lẽ hôm nay là cơ hội cuối cùng của mình, một khi đã lỡ thì không biết phải đợi đến bao giờ. Thường Ương cân nhắc nhiều lần rồi quyết định, viết một mẫu giấy bằng bút giấy mang theo bên mình. Cậu đang lo lắng không biết phải đưa tờ này thế nào cho Lâm Thanh Vũ, thì nhìn thấy Hoan Đồng đi ra từ hướng vườn với hai hũ thuốc trong tay, không chút do dự ngăn người lại.

Khi Lâm Thanh Vũ đi du lịch vẫn mang theo Hoan Đồng, cho nên Hoan Đồng cũng khá quen thuộc với Thường Ương. Hoan Đồng nhận giấy của cậu nói: “Thường Ương công tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đồ đến tay.”

Thường Ương căn dặn: “Phải kín đấy, việc này không thể để người khác biết được, nhất là tiểu Hầu gia.”

Hoan Đồng do dự đáp: “Chuyện này… được rồi.”

Lúc Hoan Đồng trở lại Lam Phong các thì Lâm Thanh Vũ đang ngồi đánh cờ với Lục Vãn Thừa bên cửa sổ. Lục Vãn Thừa đã thua ba ván liên tiếp, bị Lâm Thanh Vũ ghét bỏ, gà còn đánh giỏi hơn hắn. Lục Vãn Thừa hạ một quân cờ: “Hồi nhỏ tôi chỉ học có một chút thôi à, chơi được thế này là giỏi lắm rồi.”

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: “Ngươi thật khiêm tốn.”

Trong chốc lát hai người không kết thúc được, Thường Ương bên kia lại giục gấp. Hoan Đồng ghé vào tai Lâm Thanh Vũ thì thầm: “Thiếu gia, ta nói với ngươi chút chuyện.”

Lâm Thanh Vũ nhíu mày tránh ra: “Có chuyện cứ nói thẳng là được.”

Hoan Đồng nhìn Lục Vãn Thừa khó xử: “Nhưng…”

“Nói đi.” Y và Lục Vãn Thừa sớm đã cột chung một thuyền, chuyện ở Nam An Hầu phủ không có gì là không thể nói trước mặt hắn.

Thiếu gia đã nói thế thì Hoan Đồng cũng lên tiếng: “Thường công tử nhờ ta gửi một thứ cho thiếu gia, còn nói không thể để tiểu Hầu gia phát hiện!”

Lâm Thanh Vũ: “…”

Lục Vãn Thừa ném quân cờ lên bàn, chậm rãi nói: “Hay, tôi hơi giận rồi.”

Vờ vịt trước mặt hắn thì hắn còn có thể xem như cậu ta đang tấu hài, nhưng lén giở trò mà còn không có tinh thần kính nghiệp thì thật quá đáng.

Lâm Thanh Vũ hỏi: “Thứ gì.”

Hoan Đồng lấy một tờ giấy, mở ra trước mặt Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa, trên đó viết bốn chữ: “Gặp ở hậu viện.”

“Trăng treo lên ngọn liễu bày, hoàng hôn người hẹn lúc ngày nắng phai*.” Lục Vãn Thừa âm dương quái khí ngâm một câu thơ, “Thầy lang Lâm của chúng ta có nhận lời hẹn của tiểu sư đệ không đây? Thật hiếu kỳ, thật chờ mong.” (Sinh tra tử – Nguyên Tịch, dịch Tô Trọng Nhàn, thivien)

Lâm Thanh Vũ đoán được đại khái mục đích Thường Ương hẹn gặp mình, đơn giản là muốn dẫn y rời khỏi Hầu phủ. Y trầm ngâm: “Mỗi lời ăn tiếng nói của sư đệ trong phủ, hẳn là bị bọn người Lục Niệm Đào nắm trong lòng bàn tay. Ta nghĩ, ta biết ý đồ của Lục Niệm Đào rồi.”

“Anh mới biết?” Lục Vãn Thừa ha một tiếng rồi cười, “Tình cảm của tiểu sư đệ đối với anh thì người mù cũng nhìn ra được, đừng trách người ta muốn lợi dụng điểm ấy để gây sự.”

Lâm Thanh Vũ không vui: “Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng không.”

Lục Vãn Thừa cao giọng: “Không, mẹ nó sắp bị người ta lật nốc tới nơi rồi, tôi còn phải nói chuyện đàng hoàng?”

“Không phải chúng ta là anh em kết nghĩa kim lan, chia ăn sẻ uống hay sao? Sao lại nói chuyện lật nốc nhà ở đây?”

Lục Vãn Thừa bị chặn họng không nói nên lời, sau khi tỉnh lại thì giật mình thấy Lâm Thanh Vũ nói có lý — Đúng nhỉ, anh em tốt thì lấy đâu ra chuyện hắn lên tiếng?

Chỉ cần coi vợ thành anh em, thì đời này sừng cũng chẳng mọc được trên đầu hắn.

Lục Vãn Thừa nằm lại trên ghế, lười biếng nói: “Anh nói đúng, xem như tôi chưa nói gì.”

Lâm Thanh Vũ cười nhạo, nói với Hoan Đồng: “Ngươi đi trả lời Thường Ương, bảo cậu ấy rời Hầu phủ, đừng tới nữa.”

“Đợi đã.” Hai mắt Lục Vãn Thừa thâm thúy, như thể đang nổi lên ý xấu gì đó. Chỉ thấy hắn chợt cong môi cười xấu xa: “Người anh em, tôi thấy hay là anh đi gặp sư đệ của anh đi.”

Lâm Thanh Vũ nhướng mày: “Xin chỉ giáo.”

Không lâu sau, Hoan Đồng và Hoa Lộ một trước một sau rời khỏi Lam Phong các, một người đi tìm Thường Ương chờ đã lâu, một người đi đến Miên Nguyệt các của Phan di nương.

Hoan Đồng đi tìm Thường Ương, nói thiếu gia đã xem thư của cậu, ban ngày trong Hầu phủ nhiều người nhiều mắt, không tiện gặp mặt, làm phiền cậu ở trong phủ chờ thêm một canh giờ, khi sắc trời tối hai người lại gặp nhau.

Thường Ương đương nhiên không dị nghị. Hoan Đồng dẫn cậu chàng đi vào thiên viện không người ở: “Xin Thường công tử chờ ở đây, khi đến lúc thiếu gia sẽ qua gặp.”

Chờ một lần chờ từ chạng vạng đến trời tối. Trong lúc đó Hoan Đồng còn đưa cậu chàng một bữa cơm.

Hạ chí vừa qua không lâu, thời tiết càng ngày càng nóng. Sau khi vào đêm cái nóng dần dần tản bớt, thỉnh thoảng còn hơi mát mẻ. Giờ phút này nếu có giai nhân bên cạnh, ra vườn ngắm sen dưới trăng, nghe tiếng ếch nhái, thì mới coi là xứng với cảnh đẹp này.

Đáng tiếc, tối nay hai vị ‘giai nhân’ trong Lam Phong các không định nhàn nhã thoải mái như thế.

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa ra khỏi Lam Phong các rồi giao xe lăn cho Hoa Lộ: “Ta đi đây.”

Lục Vãn Thừa gật đầu: “Đi đi.”

Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ rời đi, nhìn bóng lưng lạnh lùng dưới ánh trăng, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Hắn đem chút khó chịu này này đổ cho ham muốn độc chiếm của đàn ông, chỉ cần kiểm soát được là ổn. Giống như khi còn bé món đồ chơi xinh đẹp mình thích nhất bị người khác mượn mất, hắn sẽ nghĩ ngợi lung tung, sợ món đồ chơi đó sẽ bị người ta làm bẩn.

… Khoan đã, tiểu sư đệ không có đầu óc sẽ không nhất thời xúc động, tỏ tình âu yếm, sau đó diễn cảnh kabedon đè hôn đó chứ.

Đệt.

Lục Vãn Thừa suy nghĩ miên man thì nghe Hoa Lộ hỏi: “Đại thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Chuyện chính quan trọng, Lục Vãn Thừa trấn tĩnh tâm trí: “Hậu viện.”

Lâm Thanh Vũ tận dụng ánh trăng, đi qua hậu viện đến nơi Thường Ương đang chờ. Gõ cửa nhẹ ba lần, cửa được mở ra từ bên trong.

Thường Ương không giấu được vẻ hưng phấn: “Sư huynh!”

Lâm Thanh Vũ thấp giọng nói: “Có gì vào trong rồi nói.”

Trong phòng đốt một ngọn đèn hạ nhân hay dùng, chỉ chiếu sáng được một khu vực nhỏ xung quanh. Thường Ương nhìn thẳng vào người trước mắt. Dưới ánh nến mờ ảo, trong mắt sư huynh chập chờn ánh lửa, nhìn lâu quả là làm hơi thở người ta phải nóng rực lên.

Cậu chàng còn chưa nhìn đủ, Lâm Thanh Vũ đã đi thẳng vào chủ đề: “Nói đi.”

Thường Ương nhìn đôi môi đỏ khép mở kia, sau khi hoảng hốt thì lên tinh thần: “Sư huynh, ngươi đi theo ta đi!”

Quả nhiên.

Lâm Thanh Vũ thở dài, bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, miễn là rời khỏi Hầu phủ, rời khỏi kinh thành!” Ánh mắt Thường Ương lập lòe khát vọng, “Chúng ta có thể cùng nhau đi tìm sư phụ, rồi quy ẩn núi rừng với ông ấy, được không?”

Lâm Thanh Vũ ấn mày: “Hôn sự của ta và Lục Vãn Thừa là do Thánh thượng ban cho. Nếu ta đi, Lâm phủ phải làm sao.”

“Ta đã suy xét vấn đề này rồi.” Thường Ương nói, “Sư huynh, ngươi còn nhớ sư phụ vẫn luôn phối thuốc giả chết không?”

Cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng có chút quan tâm. Lúc y đi theo sư phụ du lịch, từng ngẫu nhiên gặp một thiếu phụ từ Đông Nam. Sau khi cứu người thì thiếu phụ khóc lóc kể lể tao ngộ của ban thân. Nàng bị ông cha bài bạc bán cho quyền quý địa phương làm thiếp, ngày ngày bị đánh đập lăng mạ, còn tuyên bố nếu như nàng bỏ chạy thì sẽ lấy tính mạng người nhà nàng để gán nợ. Thiếu phụ cùng đường mạt lộ, chỉ có thể tìm đến cái chết.

Kể từ đó, sư phụ y lên ý tưởng về thuốc giả chết.

Lâm Thanh Vũ hỏi: “Sư phụ đã thành công rồi ư?”

Thường Ương gật đầu liên tục: “Đúng, sư phụ lấy cho nó một cái tên, tên là ‘thuốc vãn sinh’. Ông ấy còn truyền phương thuốc cho ta. Đáng tiếc kỹ năng của ta không tốt, mặc dù có phương thuốc cũng không thành thuốc được, nhưng ta biết sư huynh nhất định có thể.”

“Nên, ngươi muốn ta giả chết để thoát thân?”

“Đúng, chỉ cần thế nhân cho là sư huynh đã chết, thì chắc chắn sẽ không tìm Lâm phủ để gây phiền phức.”

“Ý kiến hay.” Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt, “Nhưng, một người chết thì có ý nghĩa gì.”

Thường Ương không nghĩ ngợi đã nói: “Chỉ cần sư huynh có được tự do, là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, vậy còn chưa đủ hay sao?”

“Điều mình muốn… À.” Lâm Thanh Vũ mỉm cười, như đang cười nhạo Thường Ương ngây thơ, “Không phải ngươi nói ngươi hiểu ta sao, ngay cả chuyện ta muốn làm là gì ngươi cũng không biết? Ta không muốn làm đại phu bình thường, ta đã làm là phải làm tốt nhất. Ta nhất định phải duyệt hết tàng thư trong thiên hạ, nhất định phải có được dược liệu quý giá vô tận. Mà những thứ này, chỉ có Thái y thự mới có thể cho ta. Ta không ngại vinh hoa phú quý, không chê quyền thế gia thân, mà ta cũng thích nhìn dáng vẻ người khác quỳ trước mặt ta nơm nớp lo sợ. Ngươi hiểu không?”

Thường Ương ngây ngốc nhìn Lâm Thanh Vũ, như thể đang nhìn một người xa lạ.

“Ngươi chẳng biết gì còn luôn miệng muốn mang ta đi, vậy cũng quá buồn cười rồi.” Lâm Thanh Vũ đứng dậy, “Ta sẽ để Hoan Đồng đưa ngươi rời phủ.”

Mọi thứ vượt xa dự đoán của Thường Ương. Trong mắt cậu, sư huynh là một người có đức tính tốt đẹp, là một quân tử có tấm lòng rộng mở, phú quý quyền thế đặt trên người y quả thật không hợp, không hài hòa, trong một chốc cậu quả thật không thể chấp nhận được. Nhưng khi thấy sư huynh sắp đẩy cửa rời đi, cậu vẫn không kìm được nói ra suy nghĩ của mình: “Vậy những thứ sư huynh muốn, Lục tiểu Hầu gia có thể cho ngươi ư?”

Lâm Thanh Vũ dừng bước.

“Lục tiểu Hầu gia không sống được bao lâu nữa, bây giờ chỉ tới đâu hay tới đó, ăn rồi chờ chết, có khác gì thiếu gia bất cần đời ăn chơi đâu? Đức hạnh như thế, há có thể…”

Lâm Thanh Vũ lạnh giọng cắt ngang: “Vậy ngươi muốn hắn làm thế nào.”

Thường Ương ngạc nhiên: “… Sư huynh?”

“Ngươi cũng biết Lục Vãn Thừa thân mắc bệnh nan y, chỉ còn một hơi để gắng gượng. Ngươi thấy hắn không đàng hoàng nói cười cùng ngươi, nhưng ngươi có biết một ngày hắn uống bao nhiêu thuốc, cắm bao nhiêu châm không. Hắn đi hai bước đã thở phì phò, chỉ hơi cảm lạnh đã hôn mê nằm đó, thậm chí có khi còn không tỉnh lại được; khi hắn ho, suốt đêm còn không được ngon giấc, còn vì lo ta bị thức giấc mà gắng nhịn — Một người như vậy, ngươi còn muốn hắn làm cái gì nữa? Đi thi khoa cử, hay là tòng quân phục vụ đất nước? Hắn chỉ còn lại nửa năm, thì sao không thể sống như một thiếu gia ăn chơi không cần bận lòng gì trong nửa năm cuối?”

Lâm Thanh Vũ rất ít khi nhiều lời với người khác. Y sao lại không biết Lục Vãn Thừa lười biếng, ăn chơi, không đàng hoàng, y cũng không thích thái độ không nghiêm túc với mọi chuyện của Lục Vãn Thừa, thậm chí còn chẳng ít lần chế nhạo trước mặt hắn. Nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể coi thường Lục Vãn Thừa.

Sau một hồi im lặng, Thường Ương nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, có phải… ngươi thích hắn rồi không?”

Lâm Thanh Vũ đáp không do dự: “Ta không thích nam phong, hắn cũng thế. Quan hệ của ta với hắn, nếu phải nói…” Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng cười, “Hẳn là tri kỷ bị nhân duyên ràng buộc cùng nhau thôi.”

“Không thích nam phong.” Thường Ương cười khổ, “Ta biết rồi, là ta… làm sư huynh phiền lòng.”

Lâm Thanh Vũ còn muốn nói ngươi chưa đủ để làm ta phiền lòng, nhưng thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của Thường Ương thì y rút lời lại.

Thường Ương hít sâu một hơi, lấy một đơn thuốc từ trong hòm thuốc ra, miễn cưỡng cười nói: “Đây là đơn phối của thuốc vãn sinh, sư huynh lấy cất đi. Ta… Ta đi đây.”

Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Hoan Đồng, tiễn khách.”

Thường Ương ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng nơi chân trời rồi chợt thở dài. Cậu vì sư huynh mới ngàn dặm xa xôi vào kinh thành, bây giờ người trước mắt không còn là người trong lòng nữa, có lẽ cậu nên rời đi.

Không, hẳn là xưa nay sư huynh chưa từng là như cậu tưởng, chỉ do cậu đơn phương áp đặt ý nghĩ của mình lên người sư huynh. Sư huynh nói không sai, cậu thế này, không khỏi quá buồn cười.

Thường Ương đang buồn bã thì nghe Hoan Đồng nói: “Thường công tử đừng buồn quá, thiếu gia nhà ta là ai chứ, y chắc chắn sẽ không để bản thân bị vây ở Nam An Hầu phủ quỷ quái này đâu.”

Thường Ương cười tự giễu: “Là ta tự cao tự đại.”

Hoan Đồng vỗ vai Thường Ương nói: “Đi thôi Thường công tử, chậm chút nữa là không tới kịp.”

Thường Ương hỏi: “Chuyện gì mà không tới kịp?”

Hoan Đồng cười: “Tiểu Hầu gia biết đêm nay Thường công tử sẽ buồn, nên cố ý mời ngài đi xem kịch vui.”

Đêm dần sâu hơn, một đám mây đen lặng lẽ chắn trăng sáng, đèn trong phủ cũng vụt tắt từng cái một. Trong hậu viện cây cối rậm rạp, trừ khi thắp đèn lồng, bằng không ngay cả đường dưới chân cũng khó thấy.

Lục Kiều Tùng dẫn theo Khâu ma ma núp đằng sau một cái cây, nhìn chằm chằm vào hai bóng người bên cạnh ao, hỏi: “Ngươi chắc đó là bọn họ không?”

Khâu ma ma thưa: “Không sai đâu ạ. Hôm nay Thường đại phu mặc quần áo màu này, thiếu quân mặc quần áo màu trắng.”

Lục Kiều Tùng cắn răng: “Đi! Đừng để cho họ chạy mất!”

Khâu ma ma nhảy phắt ra ngay lập tức. Bà ta còn đứng chưa vững đã lớn giọng hét, gào đến độ một nửa Hầu phủ cũng nghe thấy: “Ha, đây không phải là thiếu quân hay sao. Đêm hôm khuya khoắt, thiếu quân không hầu bên giường tiểu Hầu gia mà lẻn ngắm trăng cùng ai ở đây đây!”

Tiếng gào này đến bất chợt, nam tử áo trắng bị giật nảy cả mình, chân không vững suýt nữa rơi xuống nước, cũng may được nam tử áo xanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lại mới ổn định được thân thể.

Nam tử áo xanh nghiêm nghị quát lên: “Ai đang xàm ngôn bên đó!”

Khâu ma ma nghe giọng thì mềm chân.

Sao lại là giọng của Hầu gia? Khâu ma ma lảo đảo muốn chạy về, ngờ đâu Hoa Lộ từ đâu bay đến cản lại. Hoa Lộ nói lớn: “Sao Khâu ma ma đi vội vậy?” Rồi nàng nhìn về phía gốc cây, “Ấy, tam thiếu gia cũng ở đây ạ. Đại thiếu gia đang ngắm trăng với lão gia bên kia, ngài không đi qua sao.”

Lục Kiều Tùng bị buộc không trốn được, thầm mắng trong lòng không thôi.

Giọng Hoa Lộ không có lực xuyên thấu như Khâu ma ma, nhưng cũng đủ để Nam An Hầu nghe thấy. Hôm nay ông đến Miên Nguyệt các nghỉ ngơi như thường lệ, đang chờ Phan thị hầu hạ đổi thường phục. Phan thị lại thấy ánh trăng bên ngoài sáng rỡ, rồi nói sen trong hồ đang nở rất vui, hỏi ông có muốn đi dạo bên hồ để thưởng trăng không.

Nam An Hầu cũng là người đọc sách, không đành lòng cô phụ ánh trăng nên đã dẫn Phan thị đến hậu viện, tình chờ gặp được trưởng tử cũng đang ở đây thưởng trăng. Hai cha con khó có được cơ hội nói với nhau vài câu, Phan thị chu đáo mượn cớ chuẩn bị thức ăn để dành thời gian cho hai người.

Lục Vãn Thừa chủ động đề cập đến Hoàng hậu. Hoàng hậu vẫn luôn thương nhớ đưa con duy nhất của em gái, thường thường hay cho thái giám đến phủ chào hỏi, cũng hay ban thưởng thuốc bổ. Nam An Hầu nói chờ sức khỏe hắn tốt hơn thì đích thân vào cung tạ ơn.

Hai người đang trò chuyện thì chợt nghe tiếng hét, dọa cho Lục Vãn Thừa suýt chút nữa rơi xuống nước. Nam An Hầu biết trưởng tử của mình mỏng manh yếu đuối, không thể sợ hãi, hơi bất cẩn là bệnh không dậy nổi. Giờ phút này thấy sắc mặt Lục Vãn Thừa tái nhợt không chút máu, tất nhiên là ông giận tím mặt: “Ai đang nói đó, lại đây cho ta!”

Lục Kiều Tùng và Khâu ma ma được Hoa Lộ ‘mời’ đến trước mặt Nam An Hầu. Nam An Hầu lạnh nhạt: “Đêm hôm khuya khoắt chủ tớ hai người các ngươi hô to gọi nhỏ ở hậu viện là đang muốn làm gì?”

Lục Kiều Tùng căng da đầu: “Nhi tử cũng đến ngắm trăng ạ.”

Lục Vãn Thừa yếu ớt cười: “Tam đệ ngắm trăng không mang theo ca cơ con hát nuôi trong viện mà lại dẫn theo Khâu ma ma, thật là có nhã hứng.”

Lục Kiều Tùng tự biết đuối lý, chỉ có thể chịu đựng không nói.

Nam An Hầu nhìn Khâu ma ma: “Vừa rồi ngươi kêu la gì đó.”

Khâu ma ma vội nói: “Thưa Hầu gia, nô tỳ đến đây ngắm trăng cùng Tam thiếu gia, từ xa nhìn thấy hai người bên hồ, cho là thiếu quân và Thường đại phu. Cái này không trách nô tỳ được ạ, trên dưới trong phủ đều biết, thiếu quân và Thường đại phu là sư huynh đệ đồng môn, thường hay gặp nhau, quan hệ rất thân mật. Nên lúc này nô tỳ mới hiểu lầm.”

Nam An Hầu trầm giọng nói: “Có chuyện này sao?”

“Phụ thân, Thường đại phu đến Lam Phong các không phải là gặp Thanh Vũ, mà là đến gặp ta.” Lục Vãn Thừa nhàn nhạt nói, “Ta và Thường đại phu mới quen đã thân, trò chuyện rất vui vẻ. Là ta bảo cậu ấy thường đến Lam Phong các, nói chuyện với ta cho đỡ buồn.”

Hoa Lộ phụ họa: “Đúng ạ, Thường đại phu đến Lam Phong các đều là nói chuyện với thiếu gia, có khi thiếu quân còn không ở đấy.”

Sắc mặt Nam An Hầu hòa hoãn lại: “Rốt cuộc thì Thường đại phu này là ai.”

Lục Vãn Thừa bình tĩnh nói: “Là đại phu xem thận yếu cho tam đệ.”

“Thận…” Nam An Hầu chỉ mũi Lục Kiều Tùng, tức giận, “Ngươi nói rõ cho ta coi!”

Ông chỉ biết Lục Kiều Tùng bị bệnh, nhưng không biết là bệnh gì. Lục Kiều Tùng là người có tiền án, nói hai chữ ‘thận yếu’ ra, dù là ai thì cũng nghĩ đến chuyện kia.

Lục Kiều Tùng đỏ rần cả mặt, nhưng đang trước mặt Nam An Hầu lại không thể phát tác: “Phụ thân hiểu lầm ạ, ta chỉ ngẫu nhiên bị cảm lạnh…”

Đương nhiên Nam An Hầu không tin. Nhưng chuyện đồi phong bại tục thế này, ông cũng không tiện khó dễ trước mặt hạ nhân. “Ngươi theo ta đến thư phòng.” Dứt lời, phẩy tay áo tức giận bỏ đi mất.

“Phụ thân…!” Trước khi Lục Kiều Tùng đến đây, Lục Niệm Đào đã từng dặn đi dặn lại, dù cho đối phương có nói gì thì gã cũng phải sống chết nắm lấy quan hệ của Lâm Thanh Vũ và Thường Ương, cho dù là giả thì cũng phải chế cho người ta nghi ngờ. Nhưng gã không ngờ được rằng Lục Vãn Thừa lại chĩa dùi vào người gã.

Dù cho gã không trốn được thì Lục Vãn Thừa cũng đừng mong vui vẻ.

Lục Kiều Tùng lảo đảo đi đến trước mặt Lục Vãn Thừa, cười gằn: “Đại tẩu lớn lên xinh đẹp thế kia, người ái mộ y đâu chỉ một hai. Đại ca chịu được lần này thì nhịn được lần sau à? Dù cho đại ca có độ lượng rộng rãi, sợ là cũng không chịu được người của mình bị nhiều người ngấp nghé vậy đâu nhỉ?”

“Tam đệ cũng biết y là người của ta. Nếu là của ta, thì mong các vị…” Lục Vãn Thừa cười, ánh mắt lần lượt đảo qua đám người, như có như không liếc nhìn về hướng Thường Ương, thoáng chốc giọng điệu thay đổi, như ẩn chứa lưỡi dao nguy hiểm, “Đừng động vào, đừng chạm vào, đừng nghĩ tới.”

Tác giả:

Ỉn đẹp trai: Người anh em, lần sau bái đường tôi nhất định sẽ bái cùng anh.