Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 38: Thanh Vũ, tôi hơi mệt.



Lâm Thanh Vũ đi tới cửa phòng ngủ, cửa khép hờ.

Hôm nay về Lâm phủ, y không mang theo Hoan Đồng, bây giờ Hoan Đồng đang ngồi chồm hổm bên cạnh xe lăn của Lục Vãn Thừa, đắp thảm lên hai chân của hắn. Hoan Đồng theo y nhiều năm, cũng coi như có kiến thức rộng rãi. Cậu chàng thấy Lục Vãn Thừa có tinh thần lạ thường, cũng không hớn hở như Hoa Lộ, chỉ là miễn cưỡng vui cười nói chuyện với Lục Vãn Thừa.

“Tối nay tiểu Hầu gia muốn ăn gì, ta cho phòng bếp chuẩn bị sẵn.”

Lục Vãn Thừa suy nghĩ: “Muốn ăn bánh hoa quế.”

Hoan Đồng khàn giọng: “Được.”

“Mấy giờ rồi.” Lục Vãn Thừa nhìn về phía tủ quần áo, hỏi.

Lâm Thanh Vũ nhìn theo hắn, nhưng không thấy có gì đặc biệt.

Hoan Đồng đáp: “Cuối giờ thân.” (3-5h pm)

“Sao thiếu gia của cậu còn chưa về.”

“Sắp rồi, thiếu gia nói sẽ về dùng bữa tối.”

Lục Vãn Thừa vẫn luôn nhìn về phía đó, có hơi lo lắng: “Phải nhanh lên chút chứ.”

Lâm Thanh Vũ lui ra ngoài.

Trong viện, Hoa Lộ vẫn đang ngân nga hát, làn điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển dễ nghe. Nàng xoay người thì thấy Lâm Thanh Vũ đang đứng ở cửa, ngạc nhiên hỏi: “Thiếu quân, sao ngài không vào.”

Lâm Thanh Vũ lấy lại tinh thần: “Hoa Lộ, cho ta mượn gương của ngươi dùng một lát.”

Đời này Lâm Thanh Vũ chỉ điểm trang một lần, là vào ngày gả cho Lục Vãn Thừa. Vì nam tử không ưa trang điểm đậm, nên y cực kỳ phản cảm, lúc xuất giá hỉ nương chỉ vẽ mày, bôi son, vẽ hoa trên mi tâm cho y.

Lục Vãn Thừa không quan tâm y có vẽ mày tô son hay không, vì dường như hắn chỉ muốn nhìn dáng vẻ y mặc đồ cưới, vẽ hoa.

Lâm Thanh Vũ nhìn mình trong gương đồng, chợt phát hiện mấy ngày này có vẻ y cũng gầy đi không ít. Y cầm bút, nhìn gương vẽ lại đóa hoa lên giữa mày giống ngày đó. Đó chỉ là một bông hoa đơn giản đối xứng, chỉ cần vài ba nét đã đủ thay đổi khí chất của một người. Y như thể không còn là chính mình, mà là một thê tử dùng dung mạo lấy lòng phu quân.

Hóa ra, kẻ sĩ cũng có thể điểm trang vì tri kỷ.

Tiếp đó, y cởi bỏ thường phục trên người, mặc từng lớp quần áo phức tạp của đồ cưới vào, thắt đai lưng bằng ngọc, cuối cùng còn phủ thêm một chiếc khăn quàng vai. Ngọc quan buộc tóc cũng được tháo xuống, tóc đen như thác đổ, y cầm cài cưới, suy nghĩ, rồi lại thả trở về.

Đủ rồi. Dù sao thì y cũng chỉ là tặng quà cho hắn, chứ không phải thành thân.

“Thiếu gia?” Giọng Hoan Đồng từ bên ngoài truyền đến, “Thiếu gia ngài về rồi sao?”

Lâm Thanh Vũ còn chưa lên tiếng, Hoan Đồng đã xông vào, lúc nhìn thấy y thì sửng sốt.

Lâm Thanh Vũ đứng dậy, đồ cưới rơi xuống chấm đất; y không buộc cài tóc, chỉ để tóc dài buông xõa tự nhiên rơi trên áo, khi cúi đầu, tóc sẽ che khuất một nửa dung nhan.

Hoan Đồng chưa bao giờ thấy thiếu gia nhà mình thế này, đẹp không gì sánh được, mỗi một động tác đều là phong tình. Cậu chàng sững sờ một lúc, cho đến khi Lâm Thanh Vũ đi đến trước mặt cậu, cậu mới thảng thốt: “Thiếu gia, sao ngươi lại…”

Lâm Thanh Vũ hỏi: “Tiểu Hầu gia ở đâu?”

“Tiểu Hầu gia tưởng là thiếu gia còn chưa về, nên nói ra sân chờ.” Hoan Đồng nhớ mình đến đây để làm gì, giọng mang giọng mũi, “Thiếu gia, tiểu Hầu gia hắn, hắn…”

“Ta biết.” Lâm Thanh Vũ cực kỳ bình tĩnh, ngươi cho người chuẩn bị bữa tối. Đêm nay, không cần các ngươi hầu hạ bên cạnh.”

Đồ cưới, hay còn gọi là giá y, mặc lên người nặng nề bất tiện, không cẩn thận là có thể dẫm lên vạt áo. Vì để có thể nhanh chóng đến gặp Lục Vãn Thừa, y không thể không nhấc vạt áo lên giống như nữ tử, đi qua hành lang yên tĩnh, bước nhanh vào trong viện —

Lục Vãn Thừa mặc xiêm y màu đỏ, khoác áo lông chồn trắng tuyết, ngồi trên xe lăn, giống như hồng mai trong tuyết, mãnh liệt đập vào mắt y.

Hôm nay tinh thần của Lục Vãn Thừa sáng láng, mặt và môi cũng có màu, hai mắt long lanh, như mang theo khí phách thiếu niên, tựa như trở lại mùa xuân ấm áp năm nay. Khi đó Lục Vãn Thừa không cần ngồi trên xe lăn, thậm chí còn không biết tự lượng sức mà bế y.

Nếu như… nếu như xiêm y kia không quá rộng với Lục Vãn Thừa, nếu như hai chân hắn còn tri giác, thì có lẽ y cũng sẽ cảm thấy, Lục Vãn Thừa thật sự đã khỏe hơn.

Lục Vãn Thừa an vị ở nơi đó, chầm chậm chờ quân đến.

Lâm Thanh Vũ hé môi: “Vãn Thừa.”

Lục Vãn Thừa phản ứng có hơi chậm, đầu tiên là giật mình, sau mới từ từ quay lại, nhìn y, mỉm cười: “Anh về rồi.”

Nhìn hắn không có gì khác so với lúc thường.

Lồng ngực của Lâm Thanh Vũ như bị một thứ gì đó va đập mạnh.

Đã nhiều lần Lục Vãn Thừa nói muốn nhìn y mặc giá y, vẽ hoa. Nhưng sao đến lúc y mặc rồi, vẽ rồi, hắn lại không có chút phản ứng nào đặc biệt?

Y giơ tay, muốn chạm vào mắt Lục Vãn Thừa. Đầu ngón tay y gần như đã chạm vào lông mi của hắn, nhưng Lục Vãn Thừa vẫn mở to hai mắt, nhìn y không chớp mắt. Khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười rất đẹp: “Hôm nay anh về nhà có ăn bánh hoa quế mẹ vợ tự tay làm cho anh không? À đúng rồi, răng cửa của Thanh Hạc đã mọc lại chưa.”

Lâm Thanh Vũ cứng tay không động, từ từ hạ xuống: “Ăn rồi, cũng mọc lại rồi.”

Sao y lại quên. Toàn thân Lục Vãn Thừa đều là độc, xuất hiện tình huống thế này cũng là bình thường. Sao y có thể quên.

“Tôi cho Hoan Đồng chuẩn bị chút bánh hoa quế,” Lục Vãn Thừa nói, “Anh lại ăn với tôi nhé?”

Lâm Thanh Vũ gật đầu, nghe thấy Lục Vãn Thừa lại lên tiếng gọi “Thanh Vũ”, y mở miệng nói: “Được rồi. Bên ngoài trời lạnh, ta đẩy ngươi vào.”

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa vào phòng. Dựa theo quy củ của cao môn đại hộ, dùng bữa phải dùng trong phòng. Trước kia Lục Vãn Thừa là lười, muốn người ta mang thức ăn đến trước mặt hắn. Sau này, Lục Vãn Thừa dần bệnh nặng hơn, dù cho có đưa thức ăn đến giường, hắn cũng không ăn được bao nhiêu.

Hoan Đồng cho nhà bếp chuẩn bị cả bàn đồ ăn, hai mắt đỏ hoe, dọn đồ ăn lên xong đang muốn lui thì Lục Vãn Thừa gọi cậu hỏi: “Có rượu không?”

Lâm Thanh Vũ không cho phép người bệnh trong tay mình uống rượu. Hai người thành thân đã lâu, nhưng chưa từng uống rượu. Lâm Thanh Vũ nói: “Thân thể của ngươi, không nên uống rượu.”

Lục Vãn Thừa: “Nhưng, tôi đã mười tám rồi.”

“Chuyện này và…” Lâm Thanh Vũ hít sâu một hơi, dùng giọng điệu bình thường, “Chuyện này không liên quan gì đến chuyện ngươi mấy tuổi.”

“Sao lại không liên quan chứ. Mười tám có nghĩa là có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Vất vả lắm mới đến mười tám tuổi, sao có thể không uống đã…” Lục Vãn Thừa dừng lại, cười nói, “Thầy lang Lâm cho tôi uống một ly đi.”

Lâm Thanh Vũ ổn định hơi thở, dặn dò Hoan Đồng: “Đi lấy rượu đến đi.”

Hoan Đồng lên rượu cho hai người, thấp giọng: “Hai vị thiếu gia không còn dặn chuyện gì thì ta lui xuống trước.” Cậu sợ mình ở lại, sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.

Lục Vãn Thừa nói: “Cậu đi rồi, ai hầu hạ tôi ăn cơm đây?”

Hoan Đồng không biết làm sao nhìn Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ nói: “Ta hầu hạ.”

Lục Vãn Thừa ngẩn ra, kinh ngạc: “Tốt thế ư?”

Lâm Thanh Vũ múc một chén canh cho Lục Vãn Thừa, đưa đến miệng hắn: “Há miệng.”

Lục Vãn Thừa ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận uống từng hớp canh trong tay y, bày vẻ thỏa mãn: “Thêm miếng nữa.”

Lục Vãn Thừa chỉ ăn mấy miếng đã đòi uống rượu. Rượu đã được làm ấm trước, Hoan Đồng cố ý mang rượu hoa lê dịu nhẹ cho họ. Rượu vào miệng không có vi cay, mùi rượu còn lưu lại rất lâu, Lục Vãn Thừa nhấp một hơi, khen ngợi: “Rượu ngon.”

Rõ ràng khi hắn uống thuốc, hắn còn không cảm nhận được thuốc đắng.

Lâm Thanh Vũ quay đầu, không đành lòng nhìn nữa. Y nghe Lục Vãn Thừa hỏi y: “Thanh Vũ, loại rượu hợp cẩn khi chúng ta thành thân là rượu này hả?” Không chờ Lâm Thanh Vũ trả lời, hắn đã nói tiếp, “Đừng bảo rượu hợp cẩn anh uống cùng con gà trống kia chứ.”

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt: “Ta… không nhớ.”

Lục Vãn Thừa nhân tiện nói: “Vậy thì xem như anh uống với tôi.”

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lại rồi mở mắt ra. Màn đêm ngoài cửa sổ đã ngày càng dày, không biết tuyết rơi từ lúc nào, rì rào rơi xuống, tuyết trắng vầng trăng.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.

Trong lòng Lâm Thanh Vũ có chút vui, y vẫn nhớ Lục Vãn Thừa từng nói, muốn nhìn y bung dù đứng trong tuyết, hai má được xiêm y nhuộm hồng. “Vãn Thừa, tuyết rơi rồi, ngươi có muốn đi…”, chữ ‘xem’ kẹt lại không cổ họng, nói không thành lời.

“Tuyết rơi?” Lục Vãn Thừa như thể không cảm nhận được sự kỳ lạ của Lâm Thanh Vũ, giọng điệu nhẹ nhàng, “Vậy tôi may rồi. Đi nào, đi thưởng tuyết.”

Trước đó Lâm Thanh Vũ đã dặn dò, hạ nhân đều ở trong phòng của mình. Không ai thấy y mặc giá y, cầm dù, xõa tung thác tóc đứng trong tuyết.

Không ai… nhìn thấy.

Lục Vãn Thừa vươn tay, để bông tuyết mềm mại rơi vào lòng bàn tay mình. Rời khỏi ánh nến trong phòng, sắc mặt hắn nhanh chóng mờ đi, môi mất màu máu, chỉ có mỗi đôi mắt là sáng trong. Giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi tuyệt vọng nở tung, thì nhanh chóng héo úa.

… Quá ngắn ngủi, ngắn đến mức làm người ta sợ hãi.

Lâm Thanh Vũ không biết phải làm sao để giữ cho hắn nở lâu hơn, y chỉ biết nắm lấy bàn tay hơi lạnh cả hắn. “Có lạnh không?”

Lục Vãn Thừa lắc đầu, chợt hỏi y: “Thanh Vũ, anh vẫn thích con gái à?”

Hầu kết Lâm Thanh Vũ trượt lên xuống: “Đấy là tự nhiên.”

Lục Vãn Thừa gật đầu, cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Lục Vãn Thừa lại nhìn tuyết một hồi, tầm mắt nửa mở nửa khép: “Thanh Vũ, tôi hơi mệt.”

Trong lòng Lâm Thanh Vũ trống rỗng, khẽ nói: “Mệt, thì ngủ đi.”

Ngủ đi, là giải thoát, sẽ không còn nỗi khổ đau bệnh tật độc phát.

Nhưng Lục Vãn Thừa không nghe y nói, vẫn cố chấp mở to hai mắt như cũ, ngượng ngùng cười: “Xin lỗi Thanh Vũ, hình như… tôi không chịu nỗi nữa rồi. Nhưng tôi đã rất cố gắng, anh đừng giận nha.”

“Không đâu,” Lâm Thanh Vũ quỳ xuống nền tuyết trắng, một tay cầm dù, một tay ôm mặt Lục Vãn Thừa, giọng nhẹ như nước, “Sẽ không giận.”

Có lẽ Lục Vãn Thừa đã nhìn ra chuyện Đông cung không như họ mong muốn. Đúng rồi, Lục Vãn Thừa thông minh là thế, hắn biết tất cả mọi chuyện, sao có thể không nhìn ra được.

Lục Vãn Thừa mỉm cười dưới tán ô, nói cho y một truyện cười cuối cùng: “Ngày Tiêu Tranh chết thảm, cúng bái tổ tiên thì đừng quên nói với phu nhé.”

Lâm Thanh Vũ nghe vậy, không khỏi nở nụ cười nhẹ.

Lục Vãn Thừa như cảm giác được y đang cười, vẫn luôn nhìn y, nhìn y, cho đến khi không chịu được nữa, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt: “Vậy, tôi ngủ trước đây. Anh nhớ phải kêu tôi dậy.”

Lâm Thanh Vũ đáp ứng với hắn: “Được.”

Tuyết rơi ngày càng lớn.

Cho dù tay của Lâm Thanh Vũ có ấm áp thế nào, thì người kia, vẫn lạnh dần từng chút chút trong lòng y, lạnh đến thấu xương.

Gió tuyết đêm trăng, sắc lạnh soi bóng, vạn vật im lìm.

Y mặc giá y, vẽ hoa điền, giống như lần đầu y và Lục Vãn Thừa gặp gỡ.