Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 67: Kết hôn thì đừng cưới người nhỏ hơn mình



Sau khi Lâm Thanh Vũ tái hôn, Hoan Đồng và Hoa Lộ cũng đi theo đến phủ tướng quân, hai người đối với Cố Phù Châu đều ôm tâm trạng cực kỳ xoắn xuýt.

Hoan Đồng vẫn còn đỡ, dù sao cậu chàng cũng là người của Lâm Thanh Vũ. Cho dù Lâm Thanh Vũ muốn làm gì, cậu cũng giơ hai tay hai chân tán thành. Tuy rằng trong lòng cũng thấy thương Lục tiểu Hầu gia, nhưng Đại tướng quân thật sự quá anh dũng. Hôm qua cậu chàng còn chứng kiến cảnh, không biết Đại tướng quân chọc giận thiếu gia chuyện gì, Đại tướng quân phải đến giáo trường biểu diễn đập đá trên ngực để dỗ dành thiếu gia vui. Nếu đổi thành tiểu Hầu gia, liệu hắn có làm được không? Chưa nói đến chuyện để nguyên một tảng đá, chỉ đặt một cục gạch lên người tiểu Hầu gia thôi, chưa tới nửa canh giờ sau, chắc chắn những người khác sẽ xong đời trước.

Người hướng lên cao, nước chảy xuống thấp. Thiếu gia nhà cậu muốn tái giá thì phải gả cho một người ngon hơn, đây cũng chẳng phải thói xấu gì.

Hoa Lộ thì không cần nói, nàng là tỳ nữ thân cận nhất của Lục Vãn Thừa. Lục Vãn Thừa còn sống, đối xử với nàng như em gái. Vốn nàng nguyện ý đi theo Lâm Thanh Vũ, một phần là vì kính yêu Lâm Thanh Vũ, nhưng phần nhiều vẫn là vì Lục tiểu Hầu gia. Nàng biết người tiểu Hầu gia để ý nhất, quan tâm nhất là Lâm Thanh Vũ, cho nên nàng muốn ở cạnh Lâm Thanh Vũ, chăm sóc y thay tiểu Hầu gia.

Nhưng mà, hình như Lâm Thanh Vũ đã hoàn toàn quên mất tiểu Hầu gia. Y và Đại tướng quân vừa mới tân hôn, suốt ngày dính chặt với nhau, còn chuyển giường tầng do tiểu Hầu gia thiết kế vào phòng cưới. Tiểu Hầu gia dưới suối vàng có biết, không biết sẽ buồn thế nào. Nàng sùng bái Đại tướng quân là thật, nhưng nếu muốn nàng chọn, nàng nhất định sẽ đứng về phía tiểu Hầu gia.

Hoa Lộ không phải người có lòng dạ sâu xa gì, tâm tư đều viết hết lên mặt, ánh mắt nhìn Cố Phù Châu cũng mang theo vài phần u oán. Cố Phù Châu đoán được nàng đang nghĩ gì, thế là lại rục rịch muốn làm mấy trò xấu xa.

Năm mới gần đến, trời càng ngày càng lạnh, tuy trời chưa có tuyết nhưng gió lạnh quất vào mặt vẫn đau như dao cắt. Không biết Cố Phù Châu lại trúng gió gì, ở trong phòng ấm áp không ở, một hai phải kéo Lâm Thanh Vũ ra ngoài sân dùng bữa tối.

Cố Phù Châu sai người dọn một cái bếp lò ra ngoài, dưới bếp lò có đốt than, bên trên để một tảng đá lớn đã rửa sạch. Chờ khi tảng đá nóng lên, Cố Phù Châu phết một lớp dầu lên đó rồi để những lát thịt đã được cắt gọn lên nướng. Dầu nóng chảy dọc theo kết cấu của thịt nướng, phát ra tiếng vang xèo xèo, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Lâm Thanh Vũ nhìn thấy cũng lấy làm lạ, đây là lần đầu tiên y thấy cách ăn này. Cố Phù Châu nướng vài miếng thịt cừu trước, sau khi chín thì bỏ vào chén cho Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, ăn thử đi."

Lâm Thanh Vũ cắn một miếng nhỏ, thận trọng nói: "Chỉ có thể nói, mùi rất nặng."

"Ăn thịt dê chẳng phải là ăn cái mùi của nó hay sao." Cố Phù Châu gắp một miếng mỡ và nạc bụng, "Thử miếng này đi, há miệng."

Lâm Thanh Vũ hơi do dự rồi cũng mở miệng, cho phép Cố Phù Châu đút thức ăn cho mình. Cố Phù Châu liếc thấy Hoa Lộ bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt ai oán, cao giọng hỏi: "Thanh Vũ, em và chồng trước đã ăn thịt nướng với nhau chưa?"

Lâm Thanh Vũ: "..." Tên này lại mắc bệnh gì vậy.

Cố Phù Châu vuốt cằm, nói: "Bản tướng quân nghe nói, sức khỏe của Lục tiểu Hầu gia không tốt, đi đâu cũng phải ngồi xe lăn, cũng không ăn được mấy thứ dầu mỡ này. Trước kia em ở cùng với hắn, chắc không có gì vui đâu nhỉ."

"Tướng quân nói đúng." Lâm Thanh Vũ lành lạnh, "Chỉ có thể nói may mà Lục tiểu Hầu gia chết sớm."

Hoa Lộ trừng mắt, nhìn Lâm Thanh Vũ với vẻ không tin được - Sao, sao thiếu gia có thể nói được những lời này!

Cố Phù Châu lại nói: "Vậy em thích Lục tiểu Hầu gia, hay là thích bản tướng quân hơn?"

Lâm Thanh Vũ trợn tròn mắt: "Huynh đang nhạt lắm phải không?"

Dáng vẻ đại mỹ nhân trợn mắt cũng làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Cố Phù Châu cười tủm tỉm: "Em nói thật là được, bản tướng quân sẽ không ghen tuông với một người đã chết."

Lâm Thanh Vũ thấy Hoa Lộ sắp khóc tới nơi, nói: "Vậy thì ta thích Lục tiểu Hầu gia hơn."

Hoa Lộ cảm động: "Thiếu gia..."

Cố Phù Châu bày vẻ mặt kinh ngạc lẫn thất vọng, nhưng tay vẫn không quên đút Lâm Thanh Vũ ăn: "Sao vậy được chứ? Chẳng lẽ bản tướng quân có chỗ nào không làm vừa ý phu nhân hay sao."

Lâm Thanh Vũ cong môi cười: "Lục tiểu Hầu gia trẻ tuổi hơn tướng quân, cũng đẹp hơn tướng quân. Ta thích người trẻ đẹp, có gì sai không?"

Cố Phù Châu: "..."

Lâm Thanh Vũ thấy Cố Phù Châu gắp cho mình miếng thịt bò vẫn còn đỏ: "Miếng này còn chưa chín."

Cố Phù Châu nói với y: "Thịt bò chín ba phần ăn mới ngon."

Lâm Thanh Vũ ghét bỏ ném miếng thịt 'chín ba phần' qua chén Cố Phù Châu: "Huynh đem thịt phơi luôn dưới nắng một ngày là được, chín một phần càng ngon hơn."

Một câu 'thích người trẻ đẹp' của Lâm Thanh Vũ làm cho Cố Phù Châu mất ngủ cả đêm. Lâm Thanh Vũ ngủ ở giường dưới, thỉnh thoảng nghe được động tĩnh trở mình của hắn, làm y không cách nào yên giấc được. "Không phải huynh vừa đặt đầu xuống gối là ngủ hay sao." Lâm Thanh Vũ hỏi, "Hôm nay bị gì vậy."

Cố Phù Châu lật người xuống giường, ngồi bên cạnh Lâm Thanh Vũ, lo lắng hỏi: "Thanh Vũ, em thích thân thể của Lục Vãn Thừa hơn hở?"

Hóa ra là vì chuyện này.

Lục Vãn Thừa và Cố Phù Châu đều là mỹ nam hạng nhất, chỉ là hình thức thì khác nhau một trời một vực. Lục Vãn Thừa cao quý, Cố Phù Châu hào hùng, bất kể là ai y cũng thấy rất thuận mắt. Nhưng nếu được phép chọn, y vẫn thích thân thể hiện giờ của Cố Phù Châu hơn. Khỏe mạnh, không bệnh không tật, đây là điều quan trọng hơn tất cả.

Lâm Thanh Vũ có thể thấy Cố Phù Châu thật sự để ý vấn đề này, y không chế nhạo hắn nữa, thành thật nói: "Nói về bề ngoài, Lục Vãn Thừa và Cố Phù Châu mỗi người một vẻ; Nói về bên trong, hai người đều là huynh. Chỉ cần là huynh, với ta mà nói cũng không có gì khác nhau."

Cố Phù Châu chậm rãi nở nụ cười. Trời đêm lộng gió, hắn chỉ mặc mỗi áo ngủ, không khỏi có chút hơi lạnh. Cố Phù Châu luồn tay mình vào trong chăn của Lâm Thanh Vũ, ghé vào mép giường nói: "Em nói ngọt thế, nếu lần này ta đi vào thân xác của một người quái dị, chắc chắn em sẽ không cho ta thò tay vào trong chăn em đâu."

Lâm Thanh Vũ không cách nào phủ nhận: "Thật vậy, ta còn chặt tay huynh." Dù y không đến mức trông mặt mà bắt hình dong, nhưng phu quân là cái thể loại phải thấy nhau mỗi ngày, xấu quá cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình.

Tay của Cố Phù Châu bắt đầu táy máy, nhưng táy máy cũng biết đúng mực, nhiều lắm là trộm bóp eo của Lâm Thanh Vũ một tí, bóp sướng tay lắm, một chút thịt thừa cũng không có. "Tác giả của "Không hiểu được người" đã chứng nhận, em là người đẹp nhất trong sách, không một ai có được vẻ ngoài làm em phải kinh diễm."

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Có người có vẻ ngoài, làm cho ta kinh diễm."

"Thật á." Cố Phù Châu nghi ngờ hỏi, "Ai vậy."

Lâm Thanh Vũ nhìn hắn: "Thật."

Cố Phù Châu khó chịu: "Tên đó trông ra sao?"

"... Quên rồi." Mộng vừa tỉnh, y cũng quên, duy chỉ nhớ mãi cảm giác kinh diễm ấy.

"Đã làm em kinh diễm, vậy sao em còn quên? Trí nhớ em tốt vậy mà."

"Không biết." Nhớ đến giấc mơ kia, Lâm Thanh Vũ lại bày cho Cố Phù Châu vẻ mặt bực bội. Tay của Cố Phù Châu bị y quăng ra khỏi chăn: "Biến đi ngủ đi."

Vào ngày thứ ba sau khi kết hôn, hai người trở về Lâm phủ. Lễ vật lại mặt là do Viên Dần giúp đỡ chuẩn bị, ông được Cố Phù Châu bày mưu bày kế cho, chuẩn bị lễ vật còn nhiều gấp đôi so với lần đầu tiên Lâm Thanh Vũ về nhà. Nhà kho của Lâm phủ bị chất đầy tràn ra, đến mức họ phải để trống vài căn phòng chỉ để cất lễ vật.

Cố Phù Châu và Lâm Thanh Vũ kính trà cho cha mẹ. Sau đó, Cố Phù Châu lấy quà đã chuẩn bị cho Lâm Thanh Hạc - một thanh kiếm hắn dùng chưa bao lâu, vừa đúng với tuổi của Lâm Thanh Hạc. Lâm Thanh Hạc nhận quà, ngoan ngoãn nói: "Đa tạ Đại tướng quân."

Lâm Thanh Hạc được cha mẹ huynh trưởng dạy dỗ rất tốt, rất có phong phạm tiểu công tử thế gia trước mặt người ngoài, còn trước mặt người nhà lại rất biết nũng nịu. Lúc Cố Phù Châu còn là Lục Vãn Thừa, cũng là một trong những đối tượng để thằng cu nhõng nhẽo. Bây giờ thấy Lâm Thanh Hạc khách sáo với mình, hắn không khỏi nói: "Thanh Hạc, lúc trước đệ gọi Lục tiểu Hầu gia thế nào?"

Nhớ đến Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Hạc mím môi, có chút buồn buồn mà nói: "Đệ gọi ảnh là 'Vãn Thừa ca ca'."

"Vậy giờ đệ cũng gọi ta thế đi."

Lâm Thanh Hạc trộm nhìn anh mình, thấy anh gật đầu mới nói: "Dạ, chú Cố."

Mặt của Cố Phù Châu, nứt toác.

Lâm mẫu vội nói: "Thanh Hạc, không được gọi bậy. Con kêu như vậy rối loạn bối phận hết."

Lâm Thanh Vũ hả hê khi ai kia gặp họa: "Tướng quân lớn hơn Thanh Hạc hơn hai mươi tuổi, để nhóc gọi 'ca ca' thì đúng là làm khó."

Từ Lâm phủ trở về, Cố Phù Châu cứ hậm hực. Không phải vì bị kêu chú mà hậm hức, mà là thời gian nghỉ ba ngày kết hôn hết rồi, ngày mai hắn lại phải dậy sớm vào triều.

Trong phủ tướng quân có một người còn hậm hực hơn cả Cố Phù Châu, đó là Viên Dần. Viên Dần tìm Lâm Thanh Vũ, cười khổ nói: "Ngày mai chuyện gọi tướng quân rời giường, xin nhờ phu nhân."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh: "Yên tâm."

Viên Dần vẫn không yên lòng, nói thêm mấy câu: "Phu nhân vừa gả tới chỉ sợ là không biết, từ khi tướng quân từ Ung Lương trở về, giống như là mắc chứng thích ngủ, buổi sáng gọi sao cũng không chịu dậy. Xin phu nhân gọi tướng quân trước nửa canh giờ, cho tướng quân chút thời gian tỉnh ngủ."

Lâm Thanh Vũ cười đến có thâm ý: "Chuyện kêu hắn rời giường này, có lẽ ta còn có kinh nghiệm hơn ông."

Viên Dần sửng sốt nhưng không dám hỏi nhiều, cười lành nói: "Vậy làm phiền phu nhân."

Giờ tảo triều của Đại Du là giờ mẹo (5h-7h am), canh năm mỗi ngày các quan viên đã phải thức dậy. Đến giờ, Lâm Thanh Vũ rửa mặc thay đồ xong, dùng đại pháp véo mũi gọi ai kia: "Tướng quân, nên dậy vào triều."

Cố Phù Châu khổ sở ôm chăn: "Ta không muốn đi. Thanh Vũ, ta không muốn vào triều."

"Huynh nói với ta thì có tác dụng gì."

Cố Phù Châu nhắm mắt: "Ta quyết định rồi, ta phải xin nghỉ - Hoặc là, ta cởi giáp về quê luôn cho xong."

Lâm Thanh Vũ không để ý tới hắn, xốc chăn lên một cách nhanh chuẩn độc, sau đó gọi hạ nhân, hầu hạ Cố Phù Châu rửa mặt.

Cố Phù Châu phải rời giường nên sắc mặt u ám khủng khiếp, với gương mặt bây giờ của hắn, làm mặt lạnh phải nói là có sức uy hiếp cực kỳ, làm cho không ai dám tới gần. Lâm Thanh Vũ cho tỳ nữ hầu hạ hắn mặc quần áo lui ra, tự mình sửa sang quan phục cho hắn.

Cố Phù Châu cúi đầu nhìn Lâm Thanh Vũ đang nghiêm túc buộc đai lưng cho mình, cơn gắt ngủ cũng tan hơn phân nửa, hỏi: "Thanh Vũ, em đưa ta vào triều không?"

Lâm Thanh Vũ nhướng mắt liếc nhìn hắn: "Huynh bao nhiêu tuổi rồi, vào triều còn muốn có người đưa đón?"

Cố Phù Châu không cảm thấy xấu hổ chút nào: "Ta nghe Ngô Chiến nói, mỗi lần hắn rời phủ, phu nhân nhà hắn sẽ tiễn hắn. Khi về phủ được dùng canh tự tay phu nhân nấu - thật sự là làm người ta ghen tị phát hờn. Nhưng mà, ta cũng không muốn để em nấu canh. Dù sao tay của thầy lang Lâm cũng là dùng để làm chuyện lớn."

Cố Phù Châu lải nha lải nhải. Lâm Thanh Vũ cầm mũ quan, ráng với người lên, mới nhận ra mình không với được đến đầu của Cố Phù Châu: "Cúi đầu xuống."

Cố Phù Châu nghe lời để Lâm Thanh Vũ đội mũ quan cho hắn.

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu lại lần nữa: "Ta đưa tướng quân vào triều."

Cố Phù Châu ngẩn người rồi cười nói: "Ta đùa thôi, bên ngoài lạnh lắm, em ở trong nhà chờ ta về là được."

"Đừng nói nhảm nữa." Lâm Thanh Vũ khoác áo lông chồn trắng tuyết, "Đi thôi."

Cố Phù Châu vẫn còn cười, đi theo sau Lâm Thanh Vũ, "Thanh Vũ, em có biết ba chữ 'đừng nói nhảm', ở quê ta nói thế nào không?"

"Nói thế nào."

"'Đừng bíp bíp'."

"Nhớ rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Nhưng mà, chẳng phải huynh không thích ta nói theo phương ngữ mẹ đẻ của huynh sao."

Cố Phù Châu thở dài: "Ầy, em học cũng học rồi, không thì học nhiều thêm chút cũng không sao. Nếu ngày nào đó em đến quê hương ta, thì có thể giao lưu với đồng hương của ta mà không bị rào cản."

Lâm Thanh Vũ chỉ đưa người đến cổng phủ tướng quân. Y nhìn Cố Phù Châu ngồi xe ngựa rời đi, nói với Hoa Lộ đứng sau lưng mình: "Hoa Lộ, ngươi đã hiểu chưa."

Hoa Lộ không hiểu gì, mờ mịt lắc đầu: "Thiếu gia, ta phải hiểu gì á?"

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Sau này lấy chồng thì đừng lấy quỷ lười nhỏ tuổi hơn mình. Không thì ngươi phải bất chấp giá rét mùa đông, tiễn hắn đi thượng triều vào buổi sáng."

Hoa Lộ hiểu, nhưng cũng không hiểu - Ở đâu lòi ra quỷ lười nhỏ hơn thiếu gia vậy?