Nghĩ rằng có thể Lục Nghiên Tịch vì mình nên mới ở bên Tư Bác Văn một lần nữa, trong lòng Hoắc Vũ Khải chợt cảm thấy khó chịu.
Anh ta nắm chặt lòng bàn tay, lập tức nói:
“Nghiên Tịch, có phải vì Tư Bác Văn ép buộc em nên em mới như thế này không?”
“Có phải em làm tất cả vì Hoắc Thị không?”
Hoắc Vũ Khải mím chặt môi dưới: “Nghiên Tịch, nếu là như thế, vậy anh thà để Hoắc Thị bị chèn ép, anh cũng muốn em quay về.”
Bảo anh ta trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch vì anh ta mà ở bên Tư Bác Văn như trước, đối với Hoắc Vũ Khải, sao anh ta có thể chấp nhận được điều này chứ.
Có hơi khiến người khác cảm thấy tàn nhẫn.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh cũng có chút không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Cô lắc đầu thẳng thừng phủ nhận:
“Vũ Khải, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Em ở bên Tư Bác Văn một lần nữa không phải vì điều này.”
“Đương nhiên anh ấy cũng chiếm một phần nguyên nhân, nhưng không thể chi phối hoàn toàn quyết định của em.”
Nghe thấy lời này Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải liếc nhìn cô một cách bán tín bán nghi:
“Vậy sao?”
“Nghiên Tịch, em sẽ không vì không muốn khiến anh mang gánh nặng trong lòng nên mới nói dối như thế chứ?”
Hoắc Vũ Khải vẫn hơi không dám tin lời Lục Nghiên Tịch nói.
Chính vì quá hiểu người phụ nữ trước mắt nên mới càng biết rõ cô sẽ làm ra những chuyện như thế nào.
Nhìn điệu bộ này của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch không khỏi phì cười:
“Vũ Khải, em nói thật đó.”
“Em ở bên Tư Bác Văn thêm một lần nữa là vì trong tim em vẫn chưa quên được anh ấy.”
Lục Nghiên Tịch nhìn Hoắc Vũ Khải, nói thẳng.
Chính vì đã trải qua rất nhiều chuyện nên giờ đây mới khiến Lục Nghiên Tịch càng hiểu rõ tình cảm của bản thân cô là thế nào.
Người cô yêu, từ đầu tới cuối đều là Tư Bác Văn, căn bản chưa từng thay đổi.
Nghe thấy lời nói của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải không nói ra được trong cảm giác lòng mình là cảm giác gì.
Anh ta chớp mắt, không khỏi có chút buồn lòng: “Vậy sao?”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm, Vũ Khải, xin lỗi.”
Tất cả những việc mà Hoắc Vũ Khải làm với cô bao nhiêu lâu nay, Lục Nghiên Tịch không phải là không đặt vào trong mắt, nhưng muốn quên đi một người đâu phải là một chuyện dễ dàng chứ.
Mắt Hoắc Vũ Khải tối sầm lại: “Em nói với anh ta rồi à?”
Tuy Hoắc Vũ Khải không nói rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Lục Nghiên Tịch sao có thể không hiểu chứ.
Trong lòng cô nặng trĩu, gật đầu: “Ừm, Bác Văn đã biết hết rồi…”
Lục Nghiên Tịch còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, cả người bị nắm chặt.
Ngước mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn:
“Anh, sao anh lại qua đây?”
Chẳng phải cô đã bảo người đàn ông này đứng ở bên cạnh đợi cô là được rồi sao?
Tư Bác Văn vô cùng lạnh lùng, nhướng mày: “Không yên tâm.”
Rõ ràng là ghen nhưng vẫn còn nói mấy lời hùng hồn như thế này, e là cũng chỉ có một mình Tư Bác Văn.
Bảo anh trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch và Hoắc Vũ Khải cười nói với nhau, đây tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra.
Anh không hào phóng như thế, có thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra.
Tư Bác Văn đứng bên cạnh, che chắn cho Lục Nghiên Tịch trong vô thức, không để Hoắc Vũ Khải nhìn:
“Bây giờ tôi đã biết tình trạng thể chất của Nghiên Tịch rồi, và tôi cũng hiểu rõ mọi thứ liên quan tới cô ấy hơn bất kì ai.”