Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 101: Một Kiếm Kinh Thiên



“Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo, muốn vì hồng nhan mà xả giận đó à. Ha ha…” Một nam tử trung niên trên mặt có một vết sẹo dài ngang qua trán đối với Nhất Vô Niệm cười lạnh nói.

Gã vừa nói xong liền có một tên thiếu niên rất trẻ tuổi tiến lên nói khẽ, “Lâm ca, hay là chúng ta rút lui đi. Ta thấy gã phía trước cũng không dễ chọc đâu, mỹ nữ cũng đã chạy rồi giờ có kiếm chuyện với hắn cũng đâu giải quyết được gì.”

“Bốp!” Một cái tát giáng trời vang lên trên mặt thiếu niên, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của y đã in lên một dấu bàn tay. Và thủ phạm gây ra việc này không ngoài ai khác chính là nam tử trung niên được gọi – Lâm ca.

“Lâm Quân, ai cho ngươi động thủ với người của ta.” Một lão giả tức giận chất vấn nam tử mặt sẹo.

“Đi, chúng ta không xen vào chuyện này.” Lão giả mang theo mấy người của mình cất tiếng bước chân rời đi.

Nhìn mấy người này định chia đội rời đi, mấy tên tiểu đệ khác lập tức tiến tới chỗ Lâm Quân lo lắng hỏi: “Lão đại, bọn chúng… vậy chúng ta có đánh tiếp không?”

“Hừ, coi như tiểu tử ngươi may mắn. Đi, chúng ta đi!” Lâm Quân lộ ra vẻ mặt hung ác nói với Nhất Vô Niệm chuẩn bị cùng đám người lão giả kia rời đi.

Bất quá, bọn họ muốn rời đi ở đây còn có người không đồng ý.

“Ta để các ngươi rời đi rồi.”

Âm thanh bình tĩnh của Nhất Vô Niệm truyền vào tai mỗi người có mặt tại đây, đám người hơi khựng lại, bất quá để cho mấy người khác kinh ngạc chính là đám Lâm Quân lại mở đầu chạy trước, cơ hồ gã không ngừng lại chút nào trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nâng cao tốc độ đến kinh người.

Lão giả thầm mắng một câu, sau đó không nói hai lời cắm đầu bỏ chạy đối với lời nói của Nhất Vô Niệm cơ bản không quan tâm. Lão cho rằng, ở đây nhiều người như vậy chắc hẳn không có cơ hội bắt được mình, cho nên bỏ mặc đám người đằng sau tế ra pháp bảo phi hành bỏ chạy.

“Một kiếm!”

Cơ hồ trong giây phút hai người lão giả cùng Lâm Quân bỏ mặc lời hắn nói mà bỏ chạy, Nhất Vô Niệm cũng mở miệng nói một câu khác, đồng thời trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm. Lúc này, Nhất Vô Niệm động tác vô cùng chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, sương mù màu trắng lượn lờ quanh người, tản ra một cỗ khí tức khiến cho tâm thần đám người ở đây chấn động.

“Vô Cấu Kiếm Ý!”

Ở trong lòng niệm một câu, Nhất Vô Niệm nhẹ nhàng cầm trường kiếm bổ xuống một kiếm. Một đường kiếm mờ mịt ẩn hiện bên trong hư không, ngang qua phía chân trời, bên trong bao phủ mấy chục thân ảnh, có cả hai người lão giả cùng Lâm Quân mở đường trốn chạy trước đó.

Nơi đây trở nên tĩnh lặng mờ mịt, yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả một âm thanh ba động cũng không có, chỉ có một đường kiếm hư vô mờ mịt trong phút chốc đang dần dần hiện ra.

Thời gian như ngưng lại.

Yên tĩnh trước giông bão.

“Ầm!”

Một âm thanh đột ngột không báo trước bạo tạc xuất hiện, cả một dải đường như bị lật tung cả mặt đất lên, bên trong âm thanh kinh thiên như vậy loáng thoáng một chút tạp âm thảm thiết vang vọng trong hư không, bất quá rất nhanh liền im bặt.

Sau một vài phút, nơi đây lại trở như ban đầu không có âm thanh, nhưng lại khác biệt hơn trước đó chính là phía trước mặt của Nhất Vô Niệm xuất hiện một rãnh hố thật sâu trải dài đến tận chân trời. Mà chủ nhân của vết kiếm này vẫn đang giữ nguyên tư thế chém xuống, qua một vài giây Nhất Vô Niệm mới thu hồi động tác duỗi thẳng người nhìn thoáng qua phía trước.

Nhìn mặt ngoài có vẻ rất bình tĩnh thế nhưng trong lòng loạn thành một đoàn, một kiếm vừa rồi rút gần tám thành chân nguyên trong cơ thể của hắn. Bất quá điều đáng suy ngẫm lúc này chính là hắn không hiểu nỗi hành vi của bản thân vừa rồi. Bình thường mà nói, hắn chắc chắn không làm ra hành động lỗ mãng như vậy, nhìn thành kiếm còn đang cầm chặt trong tay Nhất Vô Niệm thở dài một hơi.

Hắn trực tiếp ngồi xuống đả tọa, từ nhẫn trữ vật cầm ra mấy bình đan dược bổ sung chân nguyên. Vừa rồi mặc dù không để hắn bị thương chút nào, nhưng chân nguyên gần như cạn kiệt hắn cần phải nhanh chóng bổ sung.



Nửa giờ trôi qua, Nhất Vô Niệm mở mắt ra. Không phải hắn đã hoàn toàn bổ sung chân nguyên mà do hắn cảm nhận được âm thanh ba động ngự kiếm truyền tới, hơn nữa còn có cả tiếng nói chuyện khác nữa. Không để hắn đợi lâu, cách hắn không tới mười mét xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, nhìn thấy bóng hình này khóe miệng của hắn thoáng qua một chút ý cười, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.

“Thả ta ra, a… á mau buông cái đuôi của bản đại gia.”

Chỉ thấy Bắc Tiểu Mộng một tay cầm cái đuôi của con rùa giơ ở trước mặt, mặc kệ nó có cố gắng giãy dụa cỡ nào cũng không thể tránh thoát được. Bắc Tiểu Mộng mỉm cười đắc ý, nhìn con rùa không ngừng giãy dụa, tứ chi cựa quậy như đang bơi, cái đầu nhỏ thì không ngừng lắc lư trông rất buồn cười.

Xách cái đuôi con rùa đi đến bên cạnh Nhất Vô Niệm, chưa kịp nói gì đã trợn mắt nhìn hình ảnh trước mắt, chỉ thấy trước mắt nàng không xa có một vết cắt sâu hoắm. Hơn nữa, từ vết cắt này nàng còn cảm nhận nhiều điều khác. Bắc Tiểu Mộng hơi ngạc nhiên nói:

“Kiếm ý, hơn nữa còn rất mạnh mẽ!”

Nói xong nàng quay qua phía Nhất Vô Niệm quan sát hắn một lượt, dường như muốn xem thấu bản thân hắn. Bị một nữ tử nhìn chằm chằm làm Nhất Vô Niệm có chút không quen, cho dù người đó có là… đi nữa. Bất quá nhìn dáng vẻ của nàng nếu như hắn không cho một câu trả lời hợp lý chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, cũng may hắn đã suy nghĩ ra lý do lấp liếm việc này.

Nhất Vô Niệm gật đầu đống ý với lời Bắc Tiểu Mộng nói, hắn còn bổ sung: “Đúng vậy, lúc nãy bản thân ta chứng kiến một kiếm này cũng không khỏi kinh hãi.”

“Hả? Kiếm này không phải do ngươi đánh ra à?” Bắc Tiểu Mộng ngạc nhiên nhìn sang hắn bất ngờ hỏi.

Nhất Vô Niệm cười khổ, “Với tư chất của ta, ngươi cho rằng có thể lĩnh ngộ ra được một kiếm này sao? Vừa nãy có một vị tiền bối khổ tu ở gần đây ra tay trượng nghĩa trợ giúp ta, quả thật làm cho ta mở rộng tầm mắt.”

Nghe lời hắn nói, Bắc Tiểu Mộng chỉ “Ồ” một tiếng. Sau đó, nàng thu hồi ánh mắt không nhìn về phía vết kiếm kia nữa mà nhìn qua con rùa, con rùa đáng thương đang bị nàng cầm cái đuôi treo ngược lên nay lại bị nàng lắc lắc mấy cái.

“A… bà cô của ta ơi. Nhẹ, nhẹ cái tay, đứt cái đuôi của ta mất.” Con rùa bị động tác của Bắc Tiểu Mộng hoảng sợ, nó vội vàng lên tiếng van nài.

“Hừ, không nói nhiều mau trả đồ vật lại cho ta nếu không… đừng trách ta cho ngươi trở thành một con rùa cụt đuôi.” Bắc Tiểu Mộng cười lạnh lên tiếng uy hiếm.

Tưởng chừng con rùa sẽ chịu thỏa hiệp nhưng sau một hồi đắn đo, nó chậm chạp nói ra hai từ: “Không trả!”

Sắc mặt Bắc Tiểu Mộng trầm xuống, nàng cầm ra một sợi dây mỏng như tơ màu trắng buộc vào cái đuôi của nó, sau đó treo nó lên một cành cây để nó cách mặt đất gần một mét. Tiếp theo nàng từ nhẫn trữ vật cầm ra ba hòn đá to chừng nắm tay để xuống mặt đất, sau cùng một cái hồ lô màu đen xuất hiện ở trong tay nàng.

Bắc Tiểu Mộng cười lạnh, nhìn qua con rùa đang lải nhải nói: “Ngươi biết bên trong đây cất giữ đồ vật gì không, ta dám chắc ngươi sẽ không muốn biết đâu. Ta đếm tới ba, nếu ngươi không đêm đồ vật trả lại đừng trách ta không khách khí.”

“3”

“Ngươi hết cơ hội!” Bắc Tiểu Mộng cười hì hì nói một câu.

“Tiểu bì nương, ngươi chơi xấu. Ta trả, ta trả là được chứ gì!” Con rùa đột nhiên biến sắc, nó liên tục muốn duỗi người cong lên tránh khỏi đồ vật bên dưới, thế nhưng với cái mai rùa như tòa núi bất động thế kia dù nó có cố gắng thế nào cũng không tránh né được.

Một chiếc nhẫn hoàn kim chói lóa từ miệng của nó bay ra ngoài rơi chính xác vào trong tay của Bắc Tiểu Mộng, thần thức mới quét một cái lập tức sắc mặt tối sầm, nàng tức giận nói: “Mân Linh Tửu thiếu ba vò, ngươi tính sao đây.”