Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 103: Vận Mệnh Sư Đồ



Nam Vực, Âm Tuyết Sơn Mạch.

Bên trong một tòa động phủ, có hai thân ảnh đang đứng đối diện nhau, mặt đối mặt.

“Vấn Thiên Phàm!”

Một trong hai người, lão giả đang đả tọa bỗng nhiên mở mắt ra mở miệng nói chuyện, âm thanh hết sức bình tĩnh, giống như một vị lão sư đang chỉ điểm đích danh học trò của mình.

Phía đối diện lão giả chính là một thiếu niên, tướng mạo soái khí ngút trời, mặc một bộ trường bào màu đen viền đỏ làm cho người ta khi nhìn vào lập tức có ấn tượng. Đây là một nam tử kiệt ngạo, lãng tử phong trần, mỗi một động tác đều rất tùy ý. Chưa hết, một khi nhìn kỹ liền phát hiện trên người nam tử ẩn hiện một cỗ khí tức nguy hiểm.

Nghe được âm thanh của lão giả, nam tử không có trả lời mà bình tĩnh đứng lặng yên ở đó, giống như một bức tượng.

Lão giả cũng không vì thế mà tức giận, lão vẫn bình tĩnh nhìn đối phương, qua một vài giây tiếp tục mở miệng nói chuyện: “Bản tọa truyền Thôn Tượng Sinh Quyết cho ngươi, đặt nhiều hy vọng vào ngươi, muốn ngươi có đủ sức bảo vệ bản thân trên con đường tu chân hiểm ác, mà không phải lấy ân báo oán, khi sư diệt tổ.”

Dừng lại một chút, lão chỉ tay vào trán nam tử giận dữ nói: “Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, bây giờ đã trở thành như thế nào rồi. Người không ra người, ma không ra ma!”

Càng nói, lão giả liền có chút mất bình tĩnh, không nhịn được mà chỉ tay quát mắng.

Đối diện, nam tử vẫn yên tĩnh như cũ dường như đối với hắn, mỗi một lời, một câu của lão giả không hề liên quan tới hắn. Hắn chẳng qua chỉ là một người đứng xem mà thôi, không hề có ý định lên tiếng, một pho tượng ngàn thu.

Đợi vài phút trôi qua, bỗng nhiên Vấn Thiên Phàm nở nụ cười dần dần âm thanh càng cất to hơn.

Tiếng cười càng lúc càng quỷ dị, làm cho người nghe xuất hiện một cảm giác ớn lạnh.

Bất quá, hiện tại ở bên trong này chỉ có hai người đó là hắn cùng lão giả. Mà lão giả cũng không vì hắn cười quỷ dị mà vẻ mặt xuất hiện biến hóa.

“Lão đầu, ngươi chẳng lẽ vẫn cho rằng, bây giờ bản thân mình vẫn có thể giống như trước kia hay sao? Có thể đứng trước mặt ta lên tiếng dạy bảo. Ha ha...”

Vấn Thiên Phàm cười lạnh, giang hai tay ra tiếp tục nói: “Thời đại đã khác rồi. Tuế nguyệt không buông tha bất kỳ một ai và ngươi cũng vậy. Ngươi đã già, đại nạn của ngươi đã tới. Chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng mình vẫn như trước đây phong quang vô tận, đáng tiếc cái tên Tước Mệnh tôn giả sắp tan biến mãi mãi. Và ta, ta chính là người sẽ kết thúc cuộc đời của ngươi tại đây.”

“Là ai tiết lộ cho ngươi biết ta đang trọng thương? Ngũ trưởng lão, Thất trưởng lão hay chính là Đại trưởng lão?’ Tước Mệnh tôn giả lạnh nhạt hỏi.

Vấn Thiên Phàm khinh thường, nói: “Đám phế vật đó có thể giúp ích được gì cơ chứ.”

Ngữ khí của hắn âm u, bất quá cũng không che lấp được cảm xúc đắc ý của mình.

“Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết chân tướng, chuyện Tuyết Sinh Liên chính là do ta cố ý để lộ ra, mục đích chính là dẫn dụ ngươi ra ngoài.”

Nói tới đây, đột nhiên hắn ngửa đầu cười thật to, “Ha ha, ngươi không ngờ phải không? Mọi việc đều đã được ta trù tính, bao gồm cả tung tích của Đạm Đài Mộng Cơ.”

“Cái gì? Tin tức của Mộng Cơ cũng là do ngươi thả ra.” Tước Mệnh tôn giả âm trầm hỏi.

“Không sai, mọi chuyện chính là do một tay ta sắp đặt!”

“Nếu như ta không xuất hiện thì sao?” Tước Mệnh tôn giả hỏi ngược lại một câu.

Vấn Thiên Phàm cười trừ, từ chối cho ý kiến.

Không nhận được câu trả lời của đối phương Tước Mệnh tôn giả hơi híp híp mắt, khẽ cười nói: “Ngươi dường như rất tự tin có thể giết chết được ta, bất quá một ngày làm sư tôn cả đời đều không thay đổi. Ngày hôm nay, để ta dạy cho ngươi biết một đạo lý, không phải cứ tự tin liền sẽ đạt được kết quả như mong muốn.

Bàn tay của ta đã nhuốm vô số huyết tinh, cũng không ngại nhiều hơn một chút. Nghịch đồ chế đi!”

“Vù vù”

Vừa dứt lời, thân hình của Tước Mệnh tôn giả liền biến mất.

Bất quá, dù như vậy sắc mặt Vấn Thiên Phàm cũng không biến hóa, hắn đảo mắt xung quanh lên tiếng: “Sư tôn, ngài vẫn còn chưa chịu buông tay chịu chết sao, ít nhất như vậy ta sẽ nể tình không làm ngài chịu nhiều đau đớn.”

Cảm nhận một chút không gian ba động, hắn tiếp tục nói: “Ngài chẳng lẽ đều đã quên rồi sao, chính ngài đã từng nhắc nhở ta một việc... tuyệt đối không phục dụng Linh Nguyên Đan sao? Mỗi một lần ngài phục dụng, mặc dù có thể áp chế được ma khí bộc phát thế nhưng tác dụng phụ chính là trong vòng nửa tháng thực lực sẽ giảm còn một phần năm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian đó không thể tiếp tục phục dụng Linh Nguyên Đan nếu không...

Nhẹ thì trọng thương phản phệ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma?”

Mặc dù đang nói chuyện nhưng hắn vẫn luôn tập trung tinh thần ở mức tối đa.

Đột ngột một cánh tay xuất hiện ở bên phải Vấn Thiên Phàm, theo đó cả thân hình của Tước Mệnh tôn giả xuất hiện. Một chưởng mang theo một đạo hư ảnh đồ án phía sau gào thét đánh tới Vấn Thiên Phàm, uy lực vô cùng kinh khủng. Vấn Thiên Phàm cũng không đơn giản, ngay khi lão giả xuất thủ hắn liền phản xạ, cấp tốc đánh ra một quyền ngăn cản thế tấn công của lão.

“Huỳnh...”

Một âm thanh rung chuyển vang lên, chưởng pháp của Tước Mệnh tôn giả có vẻ mạnh hơn một phần, sau một hồi va chạm với quyền pháp của đối phương liền đột phá đánh vào người Vấn Thiên Phàm. Vấn Thiên Phàm bởi vì chưa chuẩn bị đủ liền bị trúng trực diện chưởng pháp của Tước Mệnh tôn giả bay ngược ra phía sau.

Đã chiếm được tiên cơ, Tước Mệnh tôn giả tiếp tục lao tới muốn kiềm hãm Vấn Thiên Phàm.

Nhưng đáng tiếc, ngay sau khi bị Tước Mệnh tôn giả đánh trúng hắn liền nhanh chóng phản ứng lại, một tay duỗi ra phía sau tạo ra phản lực nhằm triệt tiêu lực đẩy. Hai tay của hắn đánh ra một thuật pháp, một chữ Ma (么) xuất hiện ở trước mặt Vấn Thiên Phàm, chú pháp rất nhanh hoàn thành hắn không chút do dự đánh về hướng của Tước Mệnh tôn giả.

“Hừ, để ta xem thuật pháp ta dạy ngươi rốt cuộc có thể phát huy bao nhiêu lực lượng!” Tước Mệnh tôn giả bình tĩnh nói ra một câu, đồng thời hai tay cũng đánh ra thuật pháp, miệng niệm chú ngữ, rất nhanh trong tay lão xuất hiện một hư ảnh chú pháp, chữ diệt ( 搣) trong tay lão thành sau mà đến trước.

Hai chữ một vàng, một đen tỏa ra quang mang va chạm vào nhau tạo thành một vụ nổ chấn động.

Tước Mệnh tôn giả không chút xi nhê, về phần Vấn Thiên Phàm hơi lùi lại về sau mấy chục bước mới dừng lại. Sắc mặt Vấn Thiên Phàm có chút khó tin, nhưng rất nhanh thay bằng một nụ cười nhạt, “Sư tôn, ngài quả nhiên không để cho ta phải thất vọng. Thế nhưng mà, ta không còn là Vấn Thiên Phàm khi xưa nữa rồi, không còn là một tên đồ đệ ngây thơ của ngài như trước nữa.”

Hắn mở miệng nói, âm thanh mang theo một cỗ âm dương quái khí.

“Ngài cho rằng, ta đến đây mà không có chuẩn bị gì sao? Ha ha, ngài hãy thử cảm nhận bên trong đây một chút đi.”

Tước Mệnh tôn giả nghe hắn nói vậy không khỏi nhíu mày, lão hơi hơi cảm giác một chút, không dò xét thì thôi, vừa dò xét vẻ mặt liền có chút giật mình. Lão híp mắt nhìn qua đối diện, không nhịn được mà cười nói: “Xem ra từ ngày đo ngươi rời đi, ở bên ngoài đã học được rất nhiều!”

Vấn Thiên Phàm cười nhạt, đáp: “Nhờ phúc của ngài cả thôi. Đã từng có một câu nói thế này: Tức nước thì vỡ bờ, bị sư tôn của mình dồn vào chân tường thì còn gì tuyệt vọng hơn được nữa.”

Nói xong, hắn tu liễm nụ cười dùng ánh mắt lạnh giá nhìn về Tước Mệnh tôn giả phía đối diện.