Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 105: Tu Chân Đại Lộ



Huyền Đan Tông – Thủy Tiên Cốc.

Nhất Vô Niệm đang nằm trên bãi cỏ xanh thẳm, hai tay đan chéo vào nhau gối ở sau đầu, miệng còn ngậm một cây cỏ dại, ánh mắt đang nhìn ngắm bầu trời. Trên hư không bầu trời trong xanh, có không ít những con tiên hạc đang nô đùa lượn qua lượn lại, nhưng dường như trong ánh mắt của Nhất Vô Niệm không có chúng nó tồn tại.

“Người cũng đã đi rồi, tiểu tử ngươi cũng không cần phải đa sầu, đa cảm như vậy.”

Bất chợt một âm thanh vang lên bên tai Nhất Vô Niệm.

Một con rùa đang bò từ từ tới chỗ của hắn, chỉ cách một mét liền lên tiếng. Điều đáng nói, nó còn đang không ngừng hưởng thụ hương vị của vò rượu. Không sai, đây chính là vò Mân Linh Tửu mà Bắc Tiểu Mộng đã đưa cho nó.

Thấy lời mình nói mà đối phương không để ý, Nam Phương Trường Sinh cũng không có sinh khí, chợt nó nhớ tới điều gì bèn hướng qua Nhất Vô Niệm nói tiếp:

“À, phải rồi. Nha đầu Cơ Nguyệt kia vừa mới đến tìm ngươi, nghe nói nàng có chút việc phải ra khỏi tông môn cho nên tới chào hỏi ngươi một tiếng.”

Nói tới đây nó thở dài, “Một cô nương tốt bụng, hiểu chuyện như thế vậy mà tiểu tử ngươi lại không biết quý trọng. Ta phân tích cho ngươi hiểu, cô nàng kia không phải người như tiểu tử ngươi có thể nhúng chàm đâu.”

Không biết có phải bởi vì lời của Nam Phương Trường Sinh làm Nhất Vô Niệm nhột, hay đơn thuần chỉ là hắn cảm thấy quá phiền, bất quá Nhất Vô Niệm cũng không có bất động nữa. Hắn vươn tay định cầm vò Mân Linh Tửu trong tay của Nam Phương Trường Sinh, bất quá không để hắn chạm vào đối phương đã há miệng thu vào trong không gian trữ đồ của mình.

Nam Phương Trường Sinh mở miệng nói, âm thanh có chút không vui: “Vò này là vò cuối rồi, ngươi không thể chiếm tiện nghi của ta.”

“Phi! Con rùa chết dẫm, ngươi chỉ là một con rùa sao lời vậy, còn chiếm tiện nghi. Có tin hay không ta hầm ngươi.” Nhất Vô Niệm quay đầu sang, trừng ánh mắt với nó, thấp giọng uy hiếp.

Nam Phương Trường Sinh cũng không dám chọc hắn nữa, nó từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra một vài món đồ, rất nhanh trên thảm cỏ xuất hiện một chiếc khăn chải hình vuông cũng phải cỡ gần một mét. Sau đó, điều đáng bất ngờ hơn, trên một chi trước của nó có đeo một chiếc nhẫn.

Không sai, đây chính là một chiếc nhẫn trữ vật hàng thật giá thật, do chính nó không biết lụm được của ai “”.

Lần lượt từng món ăn nóng hổi được bày bẽ trên đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của Nhất Vô Niệm nó giải thích: “Đây chính là đồ ăn do tiểu nha đầu kia nhờ ta gửi cho ngươi đây, và tất nhiên ta cũng có phần.”

Nhất Vô Niệm nhìn vẻ mặt tham ăn của Nam Phương Trường Sinh thì không khỏi lắc đầu, trong lòng không khỏi cảm thán, ngay cả một con rùa cũng biết hưởng thụ nhân sinh cuộc sống. Hắn há lại đa sầu, đa cảm.

Bất quá, hắn cũng không phải giống như lời Nam Phương Trường Sinh nói, là do Bắc Tiểu Mộng mà nằm đây, hắn chẳng qua chỉ nhớ lại hành trình của bản thân những năm gần đây mà thôi. Hay nói chính xác, đó là khi hệ thống bắt đầu, cũng từ giây phút đó hắn đã trở nên khác biệt. Nói về yêu đương, Nhất Vô Niệm mù tịt, hắn không hiểu thế nào là cảm giác khi thích một ai đó, nhớ nhung một ai đó.

Mặc dù đúng là hắn có thiện cảm với Bắc Tiểu Mộng, thế nhưng hắn không cho rằng đó là bản thân thích nàng. Đây chẳng qua chỉ là phản ứng bình thường mà thôi, điều hắn luôn hướng tới chính là có dạo bước khắp thiên địa, quan sát và cảm nhận sự huyền diệu của nó. Về phần chuyện tình cảm, từ đáy lòng của hắn mà nói, mọi chuyện tùy duyên…

Bắc Tiểu Mộng cùng Nam Phương Trường Sinh dưới sự chỉ đường của hắn rất thuận lợi trở về Huyền Đan Tông, tất nhiên trước khi trở về hắn đã gửi bạch hạc truyền tin về cho sư tôn để người nắm rõ tình hình. Bởi vậy, khi trở về hắn liền không bị mấy vị đệ tử thủ hộ sơn môn ngăn cản, ba người trực tiếp đi vào Huyền Đan Tông.

Sau đó, hắn dẫn hai người bọn họ đi đến đại điện của tông môn, mặc dù tò mò nhưng dường như sau một vài lời nói của Bắc Tiểu Mộng tất cả phong chủ đều phải ra ngoài. Và tất nhiên hắn cũng không ngoại lệ, cũng không biết nói điều gì, hơn một giờ đồng hồ tông chủ mới thông tri cho bọn hắn đi vào. Điều khiến hắn ngạc nhiên, dường như thái độ của tông chủ có chút khác thường, dường như có một chút cung kính đối với Bắc Tiểu Mộng.

Cũng không thể nói là cung kính, hắn cũng không nói nên lời, chẳng qua cảm thấy thái độ rất khác.

Mặc dù không biết là chuyện gì, thế nhưng Nhất Vô Niệm hiểu. Để cho các phong chủ ra bên ngoài chứng tỏ điều Bắc Tiểu Mộng nói rất hệ trọng, mà sau đó thái độ của tông chủ đối với nàng cũng trở nên vi diệu, hắn có thể xác định rằng, Bắc Tiểu Mộng không đơn giản.

Hoặc có thể suy đoán, bối cảnh của nàng rất kinh khủng.

Bởi vì sao hắn lại có suy nghĩ như vậy.

Nên biết rằng, Huyền Đan Tông là một tông môn cổ xưa, đã được truyền thừa qua mấy kỷ nguyên mà không bị đứt gãy truyền thừa. Điều này nói rõ điều gì, đây chính là nội tình. Mặc dù cũng có thời điểm Huyền Đan Tông suy yếu đến trở thành tiểu tông môn, nhưng vẫn không có bị tuyệt diệt. Không nói đâu xa, kỷ nguyên ‘Thất Đế Tử’ chính là một minh chứng cho việc này.

Bao nhiêu tông môn đỉnh cấp kỷ nguyên đó đều đã bị hủy diệt không còn bao nhiêu cái, chứ chưa nói tới các thế lực nhỏ khác, điều này không phải nói giỡn. Hắn có thẩm quyền tra xét những cuốn điển tịch về Thất Nguyệt địa lục, bất quá bởi vì tu vi còn yếu cho nên sư tôn hay các sư bá đều rất kỹ càng trong việc chọn lọc điển tịch cho hắn nghiên cứu.

Chính vì như thế đến cả bây giờ, hắn cũng không biết tại Thất Nguyệt đại lục tu chân giả rốt cuộc có bao nhiêu đại cảnh giới. Hắn biết ngoài Hư Thần, phía trên chắc chắn vẫn còn đại cảnh giới khác thế nhưng vấn đề là, hắn chưa cần thiết biết. Điều này hắn vô cùng đồng ý, dù hắn có biết thêm các cảnh giới khác đi chăng nữa, điều đó cũng đâu có thể giúp hắn mạnh hơn.

Mà có khi còn ngược lại, đạo tâm bất ổn.

Đúng là biết càng nhiều thì càng tốt, nhưng không vì thế mà lại tiếp thu những kiến thức vượt quá căn cơ của mình, vượt quá tầm nhìn của mình. Nhất Vô Niệm cảm thấy rất không tồi, hắn cảm thấy bản thân cũng không cần phải biết một lúc liền biết hết, đôi khi đây còn là sự tò mò, kích thích hứng thú tu hành. Bởi vì bản thân không biết đâu là điểm dừng, con đường phía trước bị bao phủ bởi mê vụ.

Điều mà hắn cần phải làm chính là từng bước tiếp cận đám mê vụ đó, đi vào mê vụ để nhìn và cảm nhận bên trong đó như thế nào, con đường bên trong đó có gì khác so với bên ngoài. Bên trong một cuốn điển tịch có ghi chép một vài câu nói mà hắn cảm thấy rất tâm đắc.

“Đường bạn đi, không cần ai phải nhắc. Tu chân đại lộ, trên con đường đến đó không có dấu chân của kẻ đứng nhìn.”

Mắt thấy chưa chắc đã là thật, nhưng chỉ dùng tai để nghe vậy bản thân đã thất bại.

Nhất Vô Niệm hi vọng bản thân tự trải nghiệm bí ẩn của thiên địa, chứ không phải thông qua một lời nói, một dòng chữ. Bởi vậy, những điều hắn nghe được, hắn đọc được hắn đều muốn tự thân trải nghiệm để cảm nhận một lần nữa về nó. Hắn không cho rằng bản thân có tầm nhìn, thiên phú và hiểu rõ hơn các vị tiền bối đi trước. Thế nhưng hắn sẽ từng bước khám phá ra tất cả, hắn muốn ban thân có cái nhìn rõ ràng, chân thật nhất về con đường bản thân đã đi, đang đi và sẽ đi…