Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 122: Tiên Nữ Hạ Phàm



Nhất Vô Niệm nhìn nàng chắm chú, đột nhiên ra tay.

Một chưởng mang theo hỏa diễm đánh tới trước mặt thiếu nữ đáng yêu kia, chỉ thấy vẻ mặt của nàng vốn đang hết sức đáng thương con ngươi đột nhiên co rụt lại. Trong chớt mắt đó, thiếu nữ cảm giác người nam tử trước mắt này không phải đang dọa nàng, hắn thực sự mang theo sát ý muốn giết chết nàng.

Cứ tưởng sẽ là một màn máu me căng thẳng, nhưng không, không hề có chuyện đó xảy ra. Nói chính xác hơn, trong khoảnh khắc chưởng pháp cuồn cuộn hỏa diễm sắp đánh vào người thiếu nữ, thân hình thiếu nữ hơi di động, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở một khoảng cách khá xa. Lúc đầu, trên khuôn mặt đáng yêu của nàng còn tồn tại những biểu cảm đáng thương thì lúc này đây, vẫn là khuôn mặt đó. Thế nhưng…

Nhưng đã không còn đáng thương, yếu đuối nữa mà thay bằng vẻ mặt nghi hoặc cùng lạnh lùng.

“Ngươi từ khi nào đã phát hiện ra.” Thiếu nữ chăm chú nhìn vào mặt Nhất Vô Niệm, mong muốn có thể tìm ra được một chút manh mối gì đó.

Nhất Vô Niệm cười lạnh, trong đầu thì cảm thán. Coi bộ cô nàng này vẫn chưa thành thục, chuyên nghiệp cho lắm. Hắn thực sự cũng không rõ ràng cô nàng này có phải cùng một guộc với đám người kia không, ban đầu hắn cũng tính chỉ muốn thử nghiệm một chút không ngờ lại cho ra kết quả bất ngờ nhử vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, thiếu nữ này căn bản không dám đánh cược cũng như không đủ trình độ để tự lừa gạt cảm xúc của chính bản thân mình. Bất quá, dù vậy cũng có thể lừa gạt được không ít người, hắn chẳng qua cũng là hơi chút cẩn thận cộng thêm không muốn lạm sát người vô tội.

Bởi vì, tu chân giới quá hiểm ác.

Thế cho nên, không thiếu kẻ hung ác.

Những kẻ đó chỉ cần cảm thấy đối phương có thể uy hiếm, hoặc đối phương có chút dị dạng liền trực tiếp ra tay diệt sát.

Sợ đêm dài lắm mộng!

“Ngươi đoán xem!” Nhất Vô Niệm không có cho thiếu nữ một đáp án nàng cần, hơn nữa lời vừa nói ra liền kiềm theo một đợt kiếm khí ngang dọc.

“Vút” một cái lập tức tỏa ra bốn phía muốn bao trùm toàn bộ không gian của thiếu nữ lại, không để một đường đi nào.

Thiếu nữ phản ứng cũng không chậm, xem ra đối với Nhất Vô Niệm đột nhiên công kích đã sớm có dự liệu, cả người của nàng trong nháy mắt liển tỏa ra một cỗ tà khí.

Quả nhiên, đúng như hắn suy đoán!

Nhất Vô Niệm thuần thục tế ra trường kiếm, cỗ lực lượng lôi điện dưới từng nhát kiếm của hắn đánh ra, hóa thành quang mang hướng về chỗ thiếu nữ kia công kích.

“Bị phát hiện thật vô vị, bất quá ngươi đã muốn được chết sớm ta cũng không ngại.” Thiếu nữ đối mặt với mấy đòn tấn công của Nhất Vô Niệm cũng không tỏ ra bối rối. Không những thế, nàng còn cười cợt một tiếng. Trong khoảnh khắc đó, cả thân thể của nàng đã được khắc khí bao phủ trọn vẹn không sót một nơi nào.

Tiếp theo, thân hình của nàng hơi run run tan biến theo những sợi hắc khí.

Thần thức tỏa ra bốn phía, Nhất Vô Niệm cảm nhận biến hóa của không gian xung quanh thế nhưng qua một lúc cũng không phát hiện ra được điều gì. Điều này làm cho hắn có chút nghi ngờ, kẻ vừa rồi giống như cũng không phải ham sống sợ chết không có lý nào lại chạy. Nhưng bên trong không gian có số kiếm khí hắn đánh ra, nàng ta có thể dễ dàng rời đi như vậy.

Lý nào lại như vậy!

Đột nhiên, bên tai của hắn truyền tới một tiếng vang nhè nhẹ, linh khí bên trong phạm vi gần hắn đột nhiên trở nên như những gợn sóng, rập rờn xung quanh cơ thể Nhất Vô Niệm.

“Tranh!”

“Tranh!”

“Tranh!”

Sóng âm tựa như cơn sóng biển trùng trùng điệp điệp bắt đầu từ bốn phương tám phướng khuếch tán, bao trùm cả một phạm vi.

“Đây là…, có người sử dụng nhạc khí.”

Âm vang dồn dập từ từ xuyên thấu lớp phòng ngự, đi vào nhân tâm, đi vào dục vọng bản năng của con người.

Nhất Vô Niệm hơi nhíu mày, thần thức quét ngang dọc bốn phương tám hướng cuối cùng cũng nắm bắt được thân ảnh đối phương ở đâu. Trên không trung một thiếu nữ mặc một bộ bạch y, hai mắt khép hờ, tay nâng một đoạn cổ cầm, gió cuốn qua làm cho tóc của nàng tung bay phất phới, giống như tiên nữ hạ phàm.

Bất quá, Nhất Vô Niệm hiểu.

Người này chẳng phải tiên nữ hạ phàm cái quái gì cả, nàng chính là người trong ma đạo, một kẻ được phái tới giết hắn.

Tốc độ tay của thiếu nữ không có vì Nhất Vô Niệm phát hiện ra mà chậm lại, mà còn nhanh hơn nữa. Âm điệu bắt đầu có sự biến hóa, trong nháy mắt tràn ngập sát khí, chấn nhiếp tinh thần.

Ngay khi Nhất Vô Niệm còn đang nhíu mày thì ở một chỗ khác gần đó xuất hiện âm thanh nhỏ bé những rất vang dội, “cạch” “cạch”… từng âm thanh xương cốt vang lên. Theo ánh mắt nhìn qua, Nhất Vô Niệm đã biết chuyện gì đang diễn ra.

Mấy tên hắn vừa giết khi nãy đột nhiên có dấu hiệu sống lại, nói chính xác hơn là thân thể của bọn chúng tỏa ra hắc khí càng lúc càng nồng đậm, xương cốt vang lên âm thanh có chút rợn người. Bọn chúng bắt đầu khuỵu người đứng dậy, nhìn chúng nó vặn vẹo trông thật đáng sợ. Bất quá, Nhất Vô Niệm dù sao cũng là tu chân giả đối với mấy chuyện này cũng không xa lạ lắm.

Thiếu nữ này, nếu như hắn đoán không nhầm có thể thông qua sóng âm chấn nhiếp tinh thần đối thủ. Hơn nữa, nhìn tình hình đang diễn ra ở đây hắn có thể cam đoan tám, chín phần mười sóng âm của đối phương có thể điều khiển thi thể. Mặc dù hắn cũng không rõ ràng thực lực của đám thi khôi này sau khi được khống chế sẽ mạnh hơn hay không.

Vừa gảy xong một đoạn, thiếu nữ đưa mắt nhìn xuống, nhàn nhạt nhìn qua hướng Nhất Vô Niệm.

“Ba!”

Tay phải thiếu nữ nhẹ nhàng điểm một cái, âm điệu đột nhiên biết đổi làm bên tai Nhất Vô Niệm truyền tới âm thanh nổ vang.

Trong chốc lát, mặt đất bạo nổ.

Ngón tay dài của thiếu nữ lại tiếp tục gãy một đoạn giai điệu khác, triệt để truyền tới một cỗ âm lực gợn sóng.

Mấy tên đã chết sau khi bị hắc khí xâm nhập đã biến đổi bọn chúng, chỉ thấy da dẻ của bọn chúng đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, nhìn qua còn cảm giác có chút bóng loáng. Năm người lúc trước hoàn toàn chuyển đổi sang trạng thái thi khôi, chúng nó ngửa đầu gầm thét một tiếng sau đó hướng chỗ Nhất Vô Niệm lao tới.

Tước Địa Kiếm trong tay Nhất Vô Niệm được hắn khống chế ở trên không trung trước mặt, hai tay bắt đầu niệm pháp quyết, sau một lát chỉ thấy hơn chục thanh Tước Địa Kiếm kiếm khác xuất hiện tạo thành một hình tròn mũi cưa. Hắn điểm tay nhẹ một cái, lập tức những thanh kiếm này hóa thành từng đạo quang mang xuyên tới ngăn chặn mấy tên thi khôi kia.

“Keng! Keng! Keng!”

Âm thanh va chạm vang lên, vốn tưởng rằng phi kiếm trong tay Nhất Vô Niệm sẽ xuyên thủng đám thi khôi này dễ dàng, thế nhưng không… chỉ thấy những thanh phi kiếm đâm trúng thân thể đám thi khôi vang lên âm thanh như va chạm vào kim loại, vật thể vô cùng cứng rắn. Có thể nói, Nhất Vô Niệm hết sức ngạc nhiên.

Tước Địa Kiếm mặc dù chỉ là Pháp Khí cực phẩm thế những cũng đã tương đối mạnh mẽ, đám thi khôi này vốn cũng không mạnh, tại sao chỉ trong thời gian ngắn đã đạt tới trình độ cứng rắn như vậy.

Thật khó tưởng tượng được!

Nhất Vô Niệm tiếp tục khống chế mấy chục thanh Tước Địa Kiếm liên tục công phá cơ thể thể đám thi khôi, bất quá sau mấy đợt thì lập tức phát hiện sức phòng thủ của đám này đã đạt tới mức kinh khủng. Chợt, một tên thi khôi trong đó vươn cánh tay mình ra, cánh tay của nó đen kịt, mà trên đó còn hiện lên một chút đường vân màu đỏ như máu. Mặc dù trông giống như mạch máu, thế nhưng Nhất Vô Niệm càng cảm thấy đó giống như những đường vân ấn chú.

“Cạch!”

Tên thi khôi kia nhanh tay bắt được một thanh phi kiếm, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Nhất Vô Niệm nó dùng hai tay bẻ gãy thanh phi kiếm. Ngay khi thanh phi kiếm này vỡ nát, lập tức hơn chục thanh phi kiếm còn lại bắt đầu trở nên nhàn nhạt rồi biến mất hoàn toàn.