Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 132: Tình Đẹp Đến Mấy Cũng Phai Tàn



“Tính khích bác ta ư. Hàm Như Bích, ngươi không lẽ vẫn cho rằng chúng ta thời còn niên thiếu, dễ lừa gạt như vậy sao?” Âu Khương Nhu cười lạnh, dùng ánh mắt khinh thường đáp trả đối phương.

Bất quá, trong lòng nàng cũng vô cùng bối rối. Phải biết thể chất của Đoan Mộc Thần không phải đơn giản, đó chính là Thuần Dương chi thể.

Thuần Dương chi thể là loại thể chất nào?

Đây là loại thể chất không quá mạnh mẽ như linh thể nhưng vẫn vô cùng cường đại, loại thể chất này thua những thể chất khác bù lại nó có một loại công dụng khác, đó chính là song tu.

Không sai, chính là song tu!

Một khi song tu với người mang Thuần Dương chi thể sẽ giúp cho cả hai đều nhận được lợi ích, tu vi nhanh chóng tăng trưởng gấp bội. Hơn nữa, loại thể chất này cũng có công dụng gân gà khác như xua tan hàn khí bên trong cơ thể. Có một loại thể chất khác cũng tương tự như vậy –Thuần Âm chi thể.

Bất quá, Thuần Âm chi thể thì tương đối khắc nghiệt hơn, bởi vì những người nắm giữ loại thể chất này cơ bản chín thành đều sẽ trở thành lô đỉnh của tu chân giả cấp cao. Mặc dù nói Thuần Dương chi thể cũng có thể trở thành lô đỉnh nhưng lại rất ít xảy ra, có thể nói không riêng gì thế giới của phàm nhân mà ngay cả thế giới tu hành như bọn họ, phái nữ vẫn luôn không có bao nhiêu tiếng nói.

Mặc dù nói cường giả đỉnh cao của đại lục không thiếu nữ tử đạt tới cảnh giới cao, không kém bất cứ một vị nam tử nào thế nhưng không phải ai cũng làm được. Xét về tu hành, nữ tử đã có phần không bằng bởi vì đa số bọn họ không có tính hiếu thắng, khát máu. Đương nhiên không phải là tất cả đều như vậy, có những nữ nhân còn mạnh mẽ, huyết sát hơn nam tử.

Nhưng phần lớn nữ tu đều rất khó nắm giữ được vận mệnh của mình, đây không phải nói ngoa. Đây chính là sự thực!

Trong lòng Âu Khương Nhu vô cùng nghi hoặc, nàng vẫn không thể hiểu tại sao thể chất của Đoan Mộc Thần lại bị Hàm Như Bích biết được. Ngay khi nàng còn suy tư ai bán đứng nàng thì phía đối diện, Hàm Như Bích đã lên tiếng:

“Khương Nhu, có phải ngươi đang suy nghĩ ai là người cung cấp thông tin của hắn phải không? Ha ha, cũng không phải điều gì bí ẩn. Chuyện này cũng phải cảm ơn vị thanh mai trúc mã của tiểu tử kia, chính nàng đã bí mật báo tin cho ta về thể chất của hắn.”

Ngừng lại một chút, nàng cười, sau đó nghĩ ra điều gì ánh mắt nhìn vào chiếc vòng tay ở tay trái Âu Khương Nhu miệng khẽ ‘chẹp chẹp’ mấy cái rồi mới nói:

“Nữ tử đó cũng thật đủ nhẫn, ngay cả thanh mai trúc mã của mình cũng có thể bán kể ra tên tiểu tử này cũng thật đáng thương. Vốn là một tình yêu đẹp nhưng sự ghen ghét luôn làm mờ lý trí của mình, tiểu tử, ngươi cứ thế bỏ qua cho nàng sao? À, phải rồi. Trước khi ta rời đi nghe còn tận mắt nhìn thấy nàng tư thông với một nam tử khác, nam nhân đó tên là gì nhỉ?

Hứa Doãn, đúng là cái tên này rồi. Không biết tên tiểu tử ngươi có nhận ra hắn không?”

Gần dứt câu, nàng cố tình nhấn mạnh.

“Hàm Như Bích, ngươi im miệng cho ta!” Âu Khương Nhu đối với nàng phẫn nộ quát. Bất quá, nàng vừa mới quát xong trên tay trái của nàng bắt đầu xuất hiện dị dạng, nói chính xác thì chính là chiếc vòng tay của Âu Khương Nhu rung động, những gợn sóng đang phập phồng.

Âu Khương Nhu không thèm để ý Hàm Như Bích nữa, nàng đối với Đoan Mộc Thần đang ở trong vòng tay khẽ truyền âm: “Tiểu tử, ngươi đừng có tin tưởng lời nàng nói. Hơn nữa, dù đó là sự thật cũng có làm sao, chẳng phải là một nữ tử thôi sao? Nàng đã bán đứng ngươi thì ngươi còn cần phải xót xa điều gì, như vậy rất tốt, có thể nhìn ra bộ mặt thật của nàng ta.”

Lời nói xong mặc dù gợn sóng bên trong vòng tay vơi bớt đi không ít thế nhưng vẫn không có triệt để ngừng lại. Âu Khương Nhu biết Đoan Mộc Thần có vẻ như đã ổn định lại, nàng lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Hàm Như Bích, lạnh giọng nói:

“Ngươi đừng ta không biết người muốn thu nhận Đoan Mộc Thần để làm việc gì? Hàm Như Bích, ngươi đừng có vượt quá giới hạn.”

“Ha ha ha… Âu Khương Nhu, ngươi đang uy hiếp ta đó sao? Ta cũng không cản ngươi đâu, giờ ta đã đạt tới cấp độ này rồi há lại sợ hãi. Thuần Âm chi thể thì làm sao cơ chứ, kẻ nào dám có ý đồ với ta đều đã chết. Để đạt tới cấp độ như này, ngươi nên hiểu rõ ta đã trải qua những gì, đã làm những gì!”

Đối với lời uy hiếp của Âu Khương Nhu, Hàm Như Bích đáp trả vô cùng đánh thép.

Lần này, đến phiên Âu Khương Nhu trầm mặc. Nàng hiểu chứ…

Nhiều năm về trước, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tại một thôn quê của phàm nhân có hai nữ hài tử nương tựa sống với nhau. Bọn họ không phải tỷ muội ruột thịt thế nhưng không khác bao nhiêu, có đồ ăn sẽ xẻ chia cho nhau, có chăn cùng đắp… Cứ như vậy, vốn hai đứa trẻ ngây thơ đã nghĩ rằng sẽ mãi như vậy, cho đến một ngày…

Một vị nam tử ghé qua đây đã tình cờ gặp gỡ bọn họ. Hôm đó là một buổi chiều thu, hai người họ đi bởi vì chuẩn bị củi mục cho mùa đông lạnh giá đã đi vào trong rừng rậm nhặt củi. Bỗng nhiên có một vị nam tử mặc trường bào màu trắng như tuyết, hai vai còn quàng một lớp lông cừu trông trắng tinh.

Nam tử dường như cũng phát hiện ra hai người bọn họ, đây cũng chính là cuộc gặp gỡ đã chia rẽ hai người bọn họ mỗi người một ngã, đường ai nấy đi.

Trở mặt thành thù!

Hai người, ai nấy đều rất vui mừng khi nam tử kia đã nói muốn dẫn hai người bọn họ bước vào con đường tu hành, có thể phi thiên độn địa. Đặc biệt là có thể thoải mái ăn uống, cùng với nụ cười ấm áp hiền hòa đã xua tan đi khoảng cách của hai người. Ngày hôm đó, bọn họ rời khỏi căn nhà thô sơ đã gắn bó với bọn họ suốt những năm tháng nghèo đói để đi theo nam tử, bước trên con đường mới, mở ra thế giới mới.

Nơi ở mới của bọn họ ở trên một đỉnh núi cao vô biên, vô tận. Chỗ đó chỉ có một mùa duy nhất chính là mùa đông lạnh giá, tuyết rơi liên tục không ngừng nghỉ.

Hai người cùng một số phận, từ lúc bắt đầu cho đến khi gặp nam tử đều giống nhau thế nhưng từ khi bước vào con đường tu hành đã chạy ngược nhau. Một người thiên phú cường đại trực tiếp trở thành đệ tử của nam tử kia, người còn lại thiên phú tu hành tầm thường đã chú định sẽ không bước xa trên con đường đó.

Nhưng hai người bọn họ vẫn rất thương nhau, tình như tỷ muội đâu dễ dàng bị gạt bỏ một bên như vậy. Dù vậy, thời gian gặp nhau của cả hai đều rất ít, mỗi khi gặp nhau đứa nhỏ nắm giữ thiên phú cường đại đều sẽ kể cho người còn lại nghe về những gì mà sư tôn ( cũng chính là nam tử kia) đã giảng dạy, cũng như chăm lo cho nàng.

Mà đâu hay biết rằng, người còn lại cũng rất mong muốn được như vậy nhưng vẫn cố gắng chăm chú lắng nghe. Mỗi lần thăm đó, đứa bé sống tốt đều sẽ đưa những thứ tốt cho tỷ muội của mình nữa, nàng vẫn vậy, dù cho có trở nên tốt hơn nhưng vẫn sẽ không quên đi những người cùng cam cộng khổ với mình.

Thế nhưng khoảng cách cả hai cứ thế kéo dài ra, một người vẫn vậy, vẫn tốt nhưng lại quá ngây thơ. Người còn lại thì dần dần trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn…

Đến một ngày…. Hai người bọn họ đều đã đủ mười tám tuổi.

Một bi kịch đau thương đã diễn ra… chính thức mỗi người một ngã.

Đứa nhỏ thiên phú kém cỏi kia đột nhiên biến mất, để lại cho người còn lại bơ vơ không hiểu chuyện gì. Lúc đó, nam tử dẫn hai người về cũng chính là sư tôn hiện tại của thiếu nữ nắm giữ thiên phú mạnh mẽ kia đã nói: “Bích nhi đã không vượt qua được lôi kiếp, hồn phi phách tán. Ta… hây! Con cũng đừng tự trách mình.”

Thiếu nữ khóc như mưa, mấy ngày mấy đêm đều rơi vào trạng thái đau khổ giống như một người thân nhất đã rời đi.

Bất quá, mười năm sau, trong một lần tình cờ đi vào trong động phủ của sư tôn, nàng đã phát hiện ra một chuyện vô cùng kinh hãi. Đáy động phủ của sư tôn lại giam cầm một người, người đó không phải ai khác chính là tỷ muội thân nhất của nàng – Hàm Như Bích!

Nàng đâu còn là thiếu nữ ngây thơ như trước, rất nhanh ý thức được chuyện gì đang diễn ra.

Một ngày vô cùng trọng đại, trọng đại với Mộc Xương. Hắn chính là nam tử đã dẫn hai đứa nhỏ ngày nào bước vào con đường tu hành, hôm nay cuối cùng hắn cũng đã thu lại được trái ngọt. Một trong hai đứa hài tử lại nắm giữ Thuần Âm chi thể, hắn đã kẹt tại Kim Đan quá lâu rồi, vốn nghĩ rằng đời này vô vọng bước vào Nguyên Anh.

Nhưng thiên không bao giờ chặt đường lui của người khác, hắn đã may mắn gặp được một đứa nhỏ nắm giữ Thuần Âm chi thể chưa trưởng thành và ngày hôm nay chính là ngày hắn thu hoạch trái cấm. Chỉ cần cắn nuốt hết thuần âm của đứa nhỏ kia, hắn liền nắm giữ tám thành bước vào Nguyên Anh.

Bởi vì hai người tu vi cách nhau quá xa, hơn nữa hắn có một biện pháp không tiêu tốn tài nguyên bồi dưỡng mà vẫn có thể hưởng trọn thuần âm mức tối đa. Đó chính là sử dụng một loại bí pháp – Dẫn Ma Chi Pháp bất quá trong lúc thực hiện không được bị làm phiền, một khi trong thân thể gặp phải công kích lập tức sẽ phản phệ, sống không bằng chết.

Vốn hắn cho rằng đệ tử yêu quý của mình đang bế quan chắc chắn sẽ không làm phiền nhưng mình tính đâu bằng trời tính, đứa đệ tử chân truyền của mình lại xuất hiện đúng lúc thời khắc mấu chốt. Thiếu nữ nhìn một bên là sư tôn yêu quý mình bấy lâu nay, chăm sóc mình từng ly từng tí, từng hành động đều chân thật đến mức không thể phân biệt được.

Nay lại đang dùng tỷ muội từ nhỏ của mình tế luyện, làm chuyện tà ác.

Mâu thuẫn, dòng cảm xúc vô cùng rối loạn.

Một ngày là sư tôn, suốt đời không thể quên.

Câu nói vang vọng suốt trong tâm trí của nàng, nhưng nhìn sang bên cạnh. Đó chính là tỷ muội cùng cam cộng khổ, ánh mắt đang nhìn nàng với cảm xúc chết lặng.

Kiếm trong tay khẽ rơi xuống mặt đất, lưu lại trên mặt sàn là những giọt máu đang chảy ra.

Một người ra đi mãi mãi đổi lại sinh mệnh cho người còn lại.

“Hức… hức….”Thiếu nữ khóc như mưa, đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn thi thể trước mắt làm lòng nàng cũng thiếu khuyết đi một mảnh. Thế gian có hai người tốt với nàng nhất, nay phải lựa chọn một người, nhìn đôi tay nhuốm máu của mình nàng vừa cười, vừa khóc quay lưng bước từng bước rời khỏi động phủ.

Đằng sau lưng nàng, thiếu nữ còn lại chỉ biết mở mắt thật to dù đã cố gắng muốn mở miệng nói chuyện nhưng không cất nổi lên lời. Nàng cố gắng đứng dậy muốn đuổi theo thiếu nữ kia nhưng vừa mới đứng dậy, âm thanh phía trước đã truyền tới:

“Một ngày bái sư, cả đời là là đệ tử! Tình tỷ muội ta đã trả xong rồi."

Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta. Cho nên... ta đấu không lại ngươi.