Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 145: Ma Sơn Tầng Thứ 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi Nhất Vô Niệm cùng hai người khác đi vào tầng thứ hai, sắc mặt hơi có chút thay đổi, vốn cho rằng ma khí nơi đây đè ép mạnh như vậy chắc chắn yêu ma cũng không đơn giản, thế nhưng ai mà nghĩ tới bên trong tầng thứ hai căn bản quá đỗi khác biệt. Mỗi một bước chân bọn hắn lại phát hiện khắp nơi bên trong đều đã trở nên hỗn độn, liên tiếp mấy đỉnh sơn thạch cứng cáp vô cùng cũng đã đổ vỡ, mặt đất nứt ra thành những rãnh sâu không đáy.

Đặc biệt, Nhất Vô Niệm còn trông thấy mấy chưởng ấn in ấn thật sâu trên mặt đất, nơi đây chắc hẳn đã diễn ra một cuộc chiến khốc liệt.

“Đây là tầng thứ hai sao? chuyện gì xảy ra tại đây thế này.”

“Thế nào ngay cả bóng dáng của một con yêu ma cũng không tìm thấy…”

“Không có yêu ma? Vậy thì chúng ta chẳng phải dễ dàng vượt qua tầng thứ hai hay sao?”

“Thật là ngu ngốc, vượt qua được thì sao chứ cuối cùng chẳng phải còn kiểm tra mục tịnh quang nữa à? Không tranh đoạt được yêu ma thì làm sao có thể rèn luyện phật pháp, tĩnh dưỡng đạo tâm!”

“Chuyện này cũng không có gì cả, qua một thời nữa yêu ma sẽ lại xuất hiện.”

Lời cuối cùng này chính là do Hứa Nghị mở miệng nói, bất quá, mấy người ở đây quá mức ồn ào cho nên cũng không có để ý tới thế nhưng Nhất Vô Niệm thì khác, hắn khẽ hỏi:

“Yêu ma lại xuất hiện nữa là sao?”

“Ta quên mất, Nhất thí chủ lần đầu bước vào Ma Sơn cho nên chưa rõ. Nơi đây hoàn cảnh bốn phía đều rất đặc thù, yêu ma nơi đây sau khi chết qua một thời gian liền sẽ được tái sinh. Dù vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta trông thấy một tầng bên trong Ma Sơn lại được giải quyết nhanh đến như vậy. Hơn nữa, dấu vết để lại có chút…”

Nói tới đây Hứa Nghị hơi trầm xuống, có lẽ đám người ở đây không rõ ràng lắm nhưng Nhất Vô Niệm liền hiểu được, ý của Hứa Nghị chính là dấu vết gây ra ở đây có phần giống với thủ đoạn của Bạch Cửu Dương, kẻ mà đã giao chiến với hắn ở tầng thứ nhất.

Nhất Vô Niệm cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh, thực lực của đối phương quả thật thâm bất khả trắc.

— QUẢNG CÁO —



Đúng lúc này, âm thanh huyên náo của đám người xung quanh truyền tới khiến cho ba người bọn họ chú ý.

“Cái gì? Bạch Cửu Dương là ai, một vạn điểm tịnh quang! Đây là mơ sao?”

Nhất Vô Niệm có chút nghi hoặc, rất nhanh bên cạnh hắn – Ninh Tiểu Bạch lên tiếng: “Là bảng xếp hạng những người nổi bật nhất bên trong Ma Sơn.”

Vừa nói Ninh Tiểu Bạch vừa cầm ra ngọc bội, chớp nhoáng một cái xuất hiện khung hình ảnh, nó khá giống với bảng hệ thống của Nhất Vô Niệm đương nhiên việc này cũng không có bao nhiêu hiếm lạ. Nhìn thứ tự nhân vật đứng thứ nhất và thứ hai cách nhau một trời một vực ngay cả Nhất Vô Niệm cũng có phần nao nao…

Cách biệt thế này cũng quá lớn đi!

Ninh Tiểu Bạch cũng sợ hãi thay, bất quá nàng rất nhanh liền bỏ qua vấn đề này bắt đầu tìm kiếm vị trí của mình.

“Ta vậy mà lọt vào vị trí thứ 36!”

Vừa nhìn thấy được thứ tự của bản thân, Ninh Tiểu Bạch không nhịn được mà thốt lên ra. Ngay sau đó, nàng quay qua Hứa Nghị hỏi: “Sư huynh, ngươi lọt vào hạng bao nhiêu?”

Thứ tự càng cao thì phần thưởng của bọn họ càng lớn, có thể ban thưởng rất nhiều điển tịch, thư tịch cùng phật pháp, thậm chí ngay cả phật bảo cũng có thể được ban thưởng. Nhìn Ninh Tiểu Bạch vui sướng khiến cho Hứa Nghị không khỏi lắc đầu, hắn khẽ đáp:

“Ta may mắn lọt được vào vị trí thứ 19.”

Đối với thứ tự của Ma Sơn, Hứa Nghị không kiêu, không ngạo. Hắn cho rằng, đây chẳng qua là khảo nghiệm đạo tâm mà thôi, hà cớ gì phải để ý đến nó, hơn nữa trong lòng hắn còn nghĩ, đây rất có thể cũng là một cửa ải mà phật tự cố tình bày ra.

— QUẢNG CÁO —

Event

“Các ngươi dự định ở nơi đây chờ đợi yêu ma hồi sinh hay tiếp tục tiến lên phía trước?” Đột nhiên Nhất Vô Niệm hỏi, dù sao ba người bọn họ cũng mới quen nhau có những chuyện vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn.

“Dọc đường vừa qua rất đa tạ Nhất thí chủ hỗ trợ, bất quá ta dự định tại nơi đây rèn luyện sau đó mới rời đi.” Nói xong, Hứa Nghị lại quay qua bên cạnh nói với Ninh Tiểu Bạch: “Sư muội, nếu ngươi muốn rời đi trước có thể cùng Nhất thí chủ đồng hành.”

Ninh Tiểu Bạch không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu thấy vậy Hứa Nghị cũng không có mở miệng khuyên ngăn, hắn chắp hai tay trước ngực niệm một câu rồi nói một vài lời với Nhất Vô Niệm. Ba người vừa mới tổ đội được không bao lâu liền đã tan rã, việc này đối với Nhất Vô Niệm cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Hơn nữa, hắn cũng đã có được câu trả lời để vượt khỏi nơi đây cũng không cần thiết phải đi cùng hai người kia.

Cứ thế Nhất Vô Niệm thoắt một cái liền biến mất khỏi nơi đây.

Hứa nghị thu hồi ánh mắt, tìm kiếm một chỗ ngồi thiền chờ đợi yêu ma tái sinh. Ninh Tiểu Bạch cũng học theo Hứa Nghị bắt đầu ngồi thiền, cả hai dường như không quan tâm tới suy nghĩ của bất kỳ ai, cứ thế lẳng lặng ngồi thiền tĩnh tâm.



Bởi vì dọc đường yêu ma gần như bị xóa sổ hoàn toàn khiến cho Nhất Vô Niệm dễ dàng nhanh chóng rời đi, vừa bước vào tầng thứ ba sắc mặt của hắn cũng giống như tầng thứ hai. Đối phương ra tay quá gọn lẹ một đường đồ sát chúng yêu ma, bất quá việc này cũng chỉ khiến cho hắn kinh ngạc mà thôi.

Ngược lại với suy nghĩ của Hứa Nghị, hắn vào đây không phải để rèn luyện mà là không may bị lạc vào. Chuyện hắn muốn làm nhất lúc này chính là tiến vào tầng thứ năm để có thể nhanh chóng rời khỏi Ma Sơn, vốn còn muốn mất thêm một chút tâm tư nhưng ai biết được hắn lại được đối thủ dọn đường cho sẵn rồi, giờ cứ thế mà đi thôi.

Nhanh chóng vượt qua tầng thứ ba bước vào tầng thứ tư, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn tầng này căn bản không sai biệt lắm. Mang tâm tư vọt vào tầng thứ năm, Nhất Vô Niệm cũng đã quen với việc này rồi, hắn nhanh chân tiến tới điểm cuối của tầng này để chuẩn bị rời đi.

Đến điểm cuối, hắn đứng lặng thinh chờ đợi âm thanh gợi ý. Hứa Nghị đã nói, muốn rời đi phải đến điểm cuối của tầng 5, tại nơi đây sẽ có âm thanh thần bí truyền âm đến lúc đó chỉ cần xác nhận ra bên ngoài là được rồi. Nhất Vô Niệm làm đúng y như Hứa Nghị nói nhưng mất một lúc cũng không nghe thấy âm thanh truyền âm nào, phải chăng có chút phật tử lướt qua người hắn, trước khi rời đi bọn họ còn dùng ánh mắt nhìn hắn như thằng ngốc.

Nhất Vô Niệm cơ bản chẳng buồn để ý bọn họ, nhưng mà thời gian trôi qua một lúc sắc mặt của hắn có chút không ổn. Hít một hơi thật sâu đè nén cảm xúc, hắn mở miệng hỏi: “Lão Quy, lúc trước ngươi cũng nghe hai người kia nói rồi đúng không? Ta đã đứng ở đây mấy chục phút rồi, không có lẽ nào lại như thế!”

— QUẢNG CÁO —



“Cái này… có thể có chút sai lầm hoặc cần phải có một điều kiện gì đó để kích hoạt.” Con rùa hơi thoáng suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời, đến chính bản thân nó cũng chưa rõ đến cùng là như thế nào.

“Không biết thì phải hỏi.” Nhất Vô Niệm buông một câu như thế sau đó đưa tầm mắt tìm kiếm, thân hình nhanh chóng phi hành rất nhanh phát hiện ra một nhóm phật tử khác. Hai mắt Nhất Vô Niệm lóe sáng, nhanh như chớp ngừng lại trước mặt đám người này, bất quá chưa để hắn mở miệng đã có một vị phật tử đứng ra hỏi thăm:

“Vị thí chủ này không biết có chuyện gì?”

Nhất Vô Niệm nhìn thoáng qua y, không có nhiều lời vô nghĩa trực tiếp nói vào mục đích chính:

“Các vị, tại hạ là Nhất Vô Niệm bởi vì có chút chuyện khó hiểu rất cần mấy vị giải đáp một, hai. Làm phiền rồi!”

“Thí chủ đừng khách sáo!” Vị phật tử này chắp hai tay trước ngực bình tĩnh nói chuyện, y dường như là người có uy vọng cao nhất tại đây.

“Nhất thí chủ có thể gọi ta là Vô Thiền, đây là các vị sư đệ của ta.” Giới thiệu qua một tiếng, Vô Thiền mới trả lời câu hỏi của Nhất Vô Niệm: “Không biết Nhất thí chủ muốn biết điều gì, chỉ cần Vô Thiền biết liền không giấu diếm!”

Nhất Vô Niệm gật đầu, khẽ nói: “Ta có một chút nghi hoặc, rõ ràng bản thân ta đã đến tầng thứ năm nhưng vẫn không thể ra được bên ngoài. Đây rốt cuộc là tại sao? Mong chư vị có thể giải đáp!”