Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 201: Vui Mừng Ngoài Ý Muốn 【 Cầu truy đọc, cất giữ 】



Nhất Vô Niệm rời đi không lâu, một thân ảnh lập tức xuất hiện bên trong động phủ của Lăng Không. Đây là một vị nam tử trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị. Lúc này, y đối với Lăng Không thi lễ một phen, sau đó mở miệng cung kính nói:

“Sư thúc, nghe người phân phó ta đã âm thầm đi theo bảo vệ Vô Niệm sư đệ bất quá vẫn mất dấu một đoạn thời gian, bất quá cũng may sư đệ không xảy ra chuyện gì. Thương Nhất hổ thẹn!”

Không sai, nam tử trung niên này chính là Phó tông chủ - Thương Nhất!

Đồng thời y cũng chính là người đã âm thầm đi theo bảo vệ Nhất Vô Niệm. Mặt ngoài thì Lăng Không tùy ý cho Nhất Vô Niệm rời đi, bất quá trong lòng cũng không thật sự yên tâm. Một phần lão sợ nguyền rủa đột nhiên kích phát, hai chính là bảo vệ hắn. Dù là về công hay tư thì Nhất Vô Niệm đều sẽ có người hộ đạo đi theo, Nhất Vô Niệm đối với Huyền Đan Tông thật sự rất quan trọng.

“Ma môn truy lùng A Niệm sao!”

Nghe được ma môn phái ra một vị Hư Thần diệt sát Nhất Vô Niệm, trong anh mắt của lão chợt hiện ra một luồng hàn quang lạnh lẽo. Qua mấy giây, Lăng Không mới lên tiếng nghi hoặc hỏi:

“Ngươi có biết thế lực ma môn nào ra tay không?”

“Là Cổ Nguyệt Ma Môn!”

Thương Nhất không chút chần chừ liền báo ra.

“Được, chuyện này ta đã biết rồi. Lần này đa tạ hiền chất bỏ thời gian ra ngoài bảo vệ A Niệm.”

“Sư thúc nói đùa, việc liên quan tới Vô Niệm sư đệ chính là liên lụy cả tông môn. Dù thế nào đây đều là chuyện vãn bối nên làm.”

— QUẢNG CÁO —

Vội vàng lắc đầu, Thương Nhất cảm thấy điều này bản thân đáng nên làm. Hơn nữa, lần này đi ra ngoài khiến cho lão phát hiện ra được một chuyện, đúng là lau mắt mà nhìn. Dường như phát hiện ra suy nghĩ của y, Lăng Không khẽ híp mắt lên tiếng:

“Chuyện về A Niệm chắc ngươi cũng nhìn ra nhiều điều, có những chuyện nhiều người biết không phải là lựa chọn tốt.”

Thương Nhất giật mình, ngay tức khắc liền hiểu ý của Lăng Không. Y lập tức trịnh trọng gật đầu. Cứ thế hai người trao đổi một chút, sau đó Thương Nhất nhanh chóng rời khỏi Trấn U Minh. Trong động phủ chỉ còn Lăng Không, uống sạch tách trà trong tay đồng thời ánh mắt nhìn về phía chân trời xa, có chút hàn mang.



Tại một tòa cung điện thần bí…

Mục Hạ Khuynh ngồi trên vương tọa ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm một nữ tử đang đứng bên dưới, nữ tử kia có vẻ đang bị thương, sắc mặt tái nhợt, cả người tản mát ra khí tức vô cùng hỗn loạn.

“Kẻ nào dám ngăn cản ma môn hành động?”

Mặc dù nữ tử bên dưới cả người yếu nhược, nhưng trong mắt Mục Hạ Khuynh lại không chứa đựng bất kỳ sự thương xót nào. Sắc mặt của Mục Hạ Khuynh có chút không vui, người mà nàng cử đi thực thi nhiệm vụ lại lấy thất bại mà trở về, dù nàng đã đánh giá cao đối phương lắm rồi, phái ra cả Hư Thần thế mà vẫn để đối phương chạy thoát.

Sỉ nhục vô cùng!

“Tông chủ bớt giận!”

— QUẢNG CÁO —

Thiện Nhược Tâm ban đầu đối với mệnh lệnh của tông chủ có chút không vui, chỉ là một tên Kim Đan nhỏ bé mà thôi, vậy mà cất công phái nàng đi diệt trừ. Nàng dù sao cũng là trưởng lão của tông môn, cảnh giới Hư Thần sơ kỳ, thế mà sai khiến nàng đi diệt một tên tu sĩ nhỏ nhoi, mặt mũi nàng để đi đâu.

Bất quá, dưới lực lượng cường thế của tông chủ, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn chấp hành. Vốn mang theo tâm tư sẽ tra tấn Nhất Vô Niệm cho tới chết, để giải tỏa nỗi uất ức này ai mà ngờ được giữa đường nhảy ra một tên ngăn cản. Đối phương không những cùng cảnh giới với nàng mà còn mạnh hơn hẳn, cũng may nàng chạy nhanh cộng thêm đối phương không có một mực đổi theo, nếu không chỉ sợ nàng đã bỏ mạng tại nơi đó.

“Đối phương che mặt cho nên ta cũng không nhận ra được là ai.”

Nàng giao thủ với đối phương không bao lâu, nhưng mà với thực lực của người này chắc chắn không phải hạng người vô danh. Bất quá, dù vậy nhưng cũng là mò kim đáy biển rất khó phỏng đoán người này là ai, thuộc thế lực nào. Thiện Nhược Tâm cả người bị thương nói xong liền quay người rời đi, đối với hành động này của nàng, Mục Hạ Khuynh cũng không có nói gì.

“Xem ra trước mắt không thể ra tay với tên tiểu tử ghê tởm kia rồi. Hừ, đợi ta tra rõ ràng hắn là ai? Đến lúc đó…”

Nói tới đây, ánh mắt của Mục Hạ Khuynh lóe lên những tia lạnh lùng.

Mục Hạ Khung cùng Nhất Vô Niệm đương nhiên không quen không biết, lý ra mà nói không thể xung đột lẫn nhau, hơn nữa còn trực tiếp không cần mặt mũi phái ra Hư Thần truy sát đối phương. Mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả, từ người nằm vùng cho biết, bên trong Ma Sơn xuất hiện một kẻ ngáng đường Bạch Cửu Dương.

Cũng bởi vì xuất hiện Nhất Vô Niệm mà Bạch Cửu Dương tại bên trong Ma Sơn gần như bị toàn bộ phật tử đuổi giết, ban đầu Bạch Cửu Dương không đến nỗi nào nhưng do tiêu hao lực lượng khi giao chiến với Nhất Vô Niệm quá nhiều, lại liên tục chống lại toàn bộ phật tử bên trong Ma Sơn. Dù mạnh hơn nữa cũng gặp khó, bị đuổi giết rất khó coi.

Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, điều quan trọng chính là không đạt được mục đích của lần này. Nàng đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể che giấu đám lừa trọc đầu kia, trộm đưa Bạch Cửu Dương vào bí cảnh Tịnh Quang Ma Sơn, nay không những không đạt được thành quả mà còn phải từ bỏ.

Việc này há lại không để cho Mục Hạ Khuynh tức giận, nàng tức giận Nhất Vô Niệm ngáng đường của Bạch Cửu Dương. Mà bất cứ ai ngáng đường người của nàng, đều chỉ có một kết cục mà thôi, đó chính là trả giá bằng sinh mệnh. Nhưng ai nghĩ tới chẳng những không diệt sát được đối tượng, mà còn bị người hộ đạo của đối phương đuổi giết ngược.

Trong lòng có chút lo lắng, lần này có lẽ nàng đụng phải một tên có địa vị rất cao tại một thế lực, thất bại không đáng sợ đáng sợ ở chỗ đối phương trong tối mà nàng lại ở ngoài sáng. Đây mới thực sụ là điều khiến Mục Hạ Khuynh quan tâm, Cổ Nguyệt Ma Môn không sợ đám chính đạo nhưng mà có một chút thế lực quả thực có chút khác biệt.

— QUẢNG CÁO —

Bất quá, suy tư một chút nàng vẫn đối với người bên cạnh ra lệnh:

“Mau tra cho ta kẻ giao chiến với A Dương là ai? Đồng thời treo thưởng nếu như ai cũng cấp được thông tin của đối phương.”



Nhất Vô Niệm hồn nhiên không biết rằng bản thân đang bị một vị cường giả chú ý tới, mà hơn nữa còn là bên phe địch nhân.

Trở về động phủ thân yêu của mình, Nhất Vô Niệm quan sát mọi thứ trong đây. Bên trong động phủ không có một chút xíu bụi bặm, hơn nữa đám linh thảo mà hắn trồng vẫn tươi tốt như thường, hơn nữa còn có xu thế phát triển mạnh mẽ. Đặc biệt cây ngộ đạo trà kia còn đường một trận pháp nhỏ bao trùm, có chút ngạc nhiên thăm dò qua.

“Đây là Ngũ Hành Dưỡng Linh Trận!” Nhất Vô Niệm ngạc nhiên, trận pháp này mạnh hơn hẳn trận pháp trước đó hắn bố trí, công dụng mặc dù vẫn là phụ trợ ngộ đạo trà nhanh chóng trưởng thành. Nếu như trước đó “Ôn Dưỡng Trận” của hắn tương đương với hài tử mới xuất sinh, thì “Ngũ Hành Dưỡng Linh Trận” chính là người trưởng thành.

Nói như vậy cũng không quá đáng!

Nhìn cây ngộ đạo trà đã cao đến nửa thân người, trên đó cũng không thiếu những lá trà. Đây thực sự là rất mê người, nhìn những chiếc lá xanh mơn mởn trên cây khiến hai mắt của hắn không khỏi phát sáng. Nhìn thấy cây ngộ đạo tràn xanh tốt thế kia, bản thân đối với việc trùng kích Nguyên Anh lại nắm chắc tới tám thành.