Ba Tôi Là Người Giàu Thật

Chương 2



02.

Năm lớp 9, tôi béo như con heo con, lại còn dậy thì nên mặt toàn mụn là mụn. Mẹ vì muốn tôi giảm cân nên ra quyết định tàn nhẫn là không cho tôi ăn nhiều.

Tôi chạy đến văn phòng ba lén gặm đùi gà, cũng chính là lúc Giang Bạch đến.

Anh lớn hơn tôi một tuổi, đã lên cấp 3, mặc áo thun trắng, quần jean bạc phếch.

Khi anh vào, người lạnh lùng âm trầm đến mức như muốn làm đông cứng không khí xung quanh.

Tôi biết anh, ba tôi đã giúp đỡ anh ba năm.

Khi anh lên 8 tuổi, mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo khiến gia đình suy sụp. Từ khi còn bé anh đã được báo chí địa phương đăng tin, nói anh còn nhỏ đã phải chăm sóc người bệnh, nấu ăn giặt đồ cho mẹ. Bố anh là con ma bài bạc, suốt ngày đánh đập anh, đến khi hàng xóm làm ầm đến quản lý Tổ dân phố thì ông ta mới hạn chế lại phần nào.

Sau đó mẹ anh qua đời, bố anh biến mất. Anh với bà nội sống nương tựa vào nhau. Ba tôi biết bà nội anh nên ông tài trợ cho anh học hành. Năm nào anh cũng đứng nhất trường, luôn gửi thành tích cho ba tôi biết.

Mỗi lần nhắc đến anh, ba tôi đều nói anh cực kỳ ưu tú, tiện thể gây áp lực cho tôi, nhưng tôi là kiểu “đàn gảy tai trâu”, cơ bản là vô cảm.

Mãi đến khi nhìn thấy người thật, tôi không hề có ý chí mà hãm sâu vào…

Đẹp!

Bà nội anh ốm, anh đến tìm ba tôi vay tiền. Biết tin này, tối đó tôi xách trái cây đi tới bệnh viện, chuẩn bị triển khai tấn công.

Nhưng đến bệnh viện, nhìn thấy một cô gái mặc váy vàng nhạt nhào vào lòng Giang Bạch khóc.

“Được rồi, đã mượn được tiền, bà nội sẽ không sao.” Giang Bạch đỡ bả vai cô gái kia để cô ấy đứng thẳng lên, vẻ mặt dịu dàng. “Đừng khóc, muộn thế này em còn đến đây, cô chú sẽ lo lắng. Đúng lúc anh cũng phải xuất viện, chúng ta cùng về.”

Giang Bạch đứng dưới ánh đèn mờ tối, cúi đầu lau nước mắt cho cô gái kia.

Tôi siết chặt túi trái cây trong tay, nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, cuối cùng đã không bước ra.

Từ đó về sau, tôi như một kẻ trộm, rình rập nhìn cuộc sống của Giang Bạch.

Nhìn anh đạt giải nhất cuộc thi hùng biện tiếng Anh, nhìn anh đứng nhất lớp, nhìn anh đạt giải “Học sinh 3 tốt” cấp thành phố.

Lại nhìn anh đạp xe chở Tô Tuyết về nhà, nhìn anh và Tô Tuyết đứng bên nhau diễn thuyết trên sân khấu, nhìn anh xách cặp giúp Tô Tuyết.

Tôi mời hết gia sư này đến gia sư khác, điên cuồng học thêm, không bao giờ ra ngoài chơi bời nữa. Tôi liều mạng giảm cân, trốn trong phòng vừa gặm xà lách vừa khóc, mặc kệ ba nói sao cũng cương quyết không ăn thịt.

Tôi mất ba năm mới đi đến bên cạnh Giang Bạch.

Lại mất ba năm mới biến Giang Bạch thành bạn trai mình.