Ba Tôi Là Người Giàu Thật

Chương 7



7.

Giang Bạch và Lâm Tiểu Long vẫn còn trong phòng học, khi tôi đến thì nghe Lâm Tiểu Long đang gào rú.

“Tin nhắn là tao gửi thì sao!” Lâm Tiểu Long rống to, “Bố đây từng ngủ với cô ta đó! Giang Bạch, người đàn bà của mày cũng chỉ thế thôi.”

Giang Bạch siết chặt nắm đấm, anh bị ba người bạn cùng phòng giữ chặt lại.

“Lão đại, bình tĩnh chút! Bình tĩnh chút! Còn đánh nữa thì sẽ bị ghi lại vi phạm.”

Lâm Tiểu Long đắc ý: “Giang Bạch, còn dám động đến đầu ngón tay bố mày đây thì bố mày đảm bảo mày không tốt nghiệp được! Đề cương luận văn của chúng mày không phải tham gia thi đấu sao? Dự án này do nhà tao tài trợ, hôm nay tao nói cho mày biết! Mày xong đời! Mày không vượt qua được kỳ thi sau đại học, sẽ bị tất cả công ty cho vào danh sách đen!”

Đồ án tốt nghiệp của phòng Giang Bạch tham gia cuộc thi liên đại học, nếu lọt vào top 3 là họ đủ tư cách vượt qua kỳ thi cao học, còn được quỹ khởi nghiệp cho sinh viên. Giang Bạch vì dự án này mà dồn rất nhiều công sức, nhưng giờ vì một câu của Lâm Tiểu Long mà tâm huyết của họ phải ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’. Chính vì có quá nhiều kẻ ngốc như Lâm Tiểu Long mà những người như Giang Bạch tập trung vào các dự án nghiên cứu mà kết quả lại là vô ích.

“Lâm Tiểu Long, mày cứ việc kiện tao lên trường!” Giang Bạch túm cổ áo Lâm Tiểu Long, ấn hắn lên tường, lạnh như băng nói: “Xem nhà trường xử lý tên học dốt lưu manh như mày hay là phạt tao! Còn chuyện tao có thể tốt nghiệp hay không, có thể thi lên thạc sĩ hay không thì không phải do mày quyết định mà là do kết quả thi của tao quyết định!”

Tôi đẩy cửa đi vào, Giang Bạch nhìn thấy tôi thì lập tức đi tới.

“Kim Kim.” Giang Bạch giữ bả vai tôi, hạ giọng nói, “Anh đã làm đơn xin rút khỏi cuộc thi, dự định bán dự án này cho một công ty. Anh kiểm tra thấy có người mua thủy quân ở nước ngoài bôi nhọ em, đợi anh bán dự án lấy tiền sẽ thuê người điều tra rõ việc này. Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ bắt được người đứng sau trò này, trả lại sự trong sạch cho em, để cho những người đó không còn gì để nói.”

Tôi nghe mà thấy chua xót, dự án kia với Giang Bạch mà nói thì không khác gì đứa con của anh. Anh đã bắt đầu nghiên cứu phát triển từ năm nhất, đã ba năm mới có kết quả này. Anh luôn muốn sử dụng dự án này để kêu gọi đối tác đầu tư sau khi tốt nghiệp. Nếu bán cho người khác, anh sẽ vĩnh viễn mất quyền tự chủ. Giang Bạch không chỉ đơn giản là bán một dự án, mà là bán giấc mơ của mình.

“Giang Bạch, anh không cần bán dự án, cũng không cần rút khỏi cuộc thi! Không phải anh đã nói muốn sau khi tốt nghiệp sẽ gây dựng sự nghiệp sao. Sau này có tiền sẽ mua hàng hiệu cho em, để em ở trong căn nhà to sao?” Tôi ôm chặt Giang Bạch, đẩy anh ra ngoài, sau đó khóa trái cửa lại.

Vương Tiếu Tiếu đập mạnh vào cửa hét lên: “Lão tứ! Đừng cúi đầu vì loại cặn bã này!”

Giang Bạch xuyên qua cửa sổ nhìn tôi, ánh mắt nặng nề như trời sắp mưa.

Tô Tuyết đứng bên cạnh anh cũng đang nhìn tôi, cô ta đã khóc một hồi nên mắt còn sưng đỏ.

Mọi người đều đang nhìn tôi.

Lâm Tiểu Long đi tới giơ tay muốn chạm vào tôi: “Sao? Nghĩ kỹ rồi? Kim Kim, hôm nay cô hôn tôi trước mặt mọi người, tôi sẽ tha cho Giang Bạch. Cô biết mà, gia tộc tôi lập nghiệp là làm phần mềm, chỉ cần một câu của tôi thì Giang Bạch đừng mơ lăn lộn trong ngành này!”

Tôi mỉm cười với hắn ta, sau đó giơ tay lên đấm mạnh vào mặt hắn!

Mẹ kiếp!

Lùi một bước vực sâu vạn trượng, nhẫn nhất thời ngực nổi hạch lên! (Chú thích: chị nhỏ tui là đảo ngược câu Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao)

Hôm nay không đánh tên khốn này kêu cha gọi mẹ thì Kim Kim Tiền tôi coi như chuyển thế đầu thai ngay tại chỗ!

Năm xưa vì giảm cân mà tôi bị ba bắt tập quyền anh tự do ba năm, hôm nay sẽ dùng hết!

Tôi nhớ năm đó lão Kim nói với tôi. “Con gái, ông cha già bà mẹ già của con phấn đấu từng đó năm chính là để chống lưng cho con. Ở bên ngoài chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức! Con cứ việc xông tới! Nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ gánh cho con!”