Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 60: Đúng là kích thích thật



Giấc mộng này khiến cho sáng hôm sau hắn không sao nhìn Thôi Nịnh một cách bình thường được, chỉ liếc một cái thôi mà năm chữ “Khoa chỉnh hình nước Đức”[1] to tướng đã lóe lên trong đầu hắn.

[1] Thuật ngữ mạng Tàu bắt nguồn từ một bài đăng trên Weibo của một giang cư mận vào ngày 1/3/2012: Một cặp anh em ruột bị bố bắt quả tang đang quan hệ với nhau, người anh bị đánh gãy chân, sau đó đã chọn một khoa chỉnh hình bên nước Đức và bay sang để điều trị chấn thương ở chân. Về sau, “Khoa chỉnh hình nước Đức” được dùng để ám chỉ mối quan hệ loạn luân giữa anh em ruột, cũng được dùng để chế giễu một số người anh trai có khuynh hướng cuồng em.

Hồi trước hắn đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết bá tổng, thật tình cờ và thật bất ngờ nội dung viết đúng về “Khoa chỉnh hình nước Đức”, lúc ấy hắn đọc xong còn thầm thấy may vì mình không có anh em trai.

Ấy ấy với anh em ruột của mình… mới nghĩ chút thôi đã thấy…

Vẻ mặt Khúc Úc Sơn đổi liên xoành xoạch, Thôi Nịnh ngồi đối diện vừa uống sữa vừa quan sát Khúc Úc Sơn. Đến lúc cậu uống xong một cốc sữa rồi mà Khúc Úc Sơn mới ăn được có nửa miếng bánh mì, cậu bèn đứng dậy đi đến chỗ hắn, “Khúc tiên sinh?”

Âm thanh thình lình vang lên khiến Khúc Úc Sơn giật cả nảy, hắn ngẩng lên, lập tức bắt gặp một trong hai nhân vật chính của “khoa chỉnh hình”, cùng lúc ấy trong đầu hắn chợt lóe lên một số hình ảnh khó mà có thể miêu tả thành lời ——

“Anh ơi, chúng mình là anh em ruột mà!”

“Anh em ruột thì sao? Chúng mình chính là hai người thân thiết nhất trên đời này, đương nhiên là xứng đáng ở bên nhau rồi. Nếu em vẫn sợ, vậy thì khi đứng cầu nguyện trước Chúa, em hãy bảo với Chúa rằng chính anh đã cưỡng bức em.” Người đàn ông trầm giọng nói xong liền không chút do dự hôn lên môi cậu bé dưới thân mình.



Theo tưởng tượng càng lúc càng bay xa, mặt Khúc Úc Sơn cũng ngày càng đỏ tưng bừng, hắn cắn vội mấy miếng bánh mì nướng rồi quắn đít đứng dậy chuồn về phòng, cũng không hỏi sao Thôi Nịnh lại gọi hắn.

Thôi Nịnh dõi mắt theo bóng hình Khúc Úc Sơn, rồi chuyển sang lát bánh mì nướng còn dư lại một miếng. Ấy là thói quen của Khúc Úc Sơn, bất kể ăn cái gì, Khúc Úc Sơn đều sẽ bỏ lại một miếng cuối cùng, chuyện này cậu đã từng hỏi qua một lần.

Miếng bánh tí hin được đặt trên cái đĩa sứ trắng, Thôi Nịnh nhìn chằm chằm một lúc, lát sau, cậu bèn vươn tay cầm miếng bánh mì và cắn dọc theo dấu răng trên đó.

Cuối cùng, cậu liếm ngón tay mình.

Khúc Úc Sơn về phòng thay quần áo xong xuôi rồi mà vẫn thấy Thôi Nịnh ngồi nguyên chỗ cũ, hắn khựng lại, bèn hỏi, “Hôm nay tự mình đi xin nghỉ việc được không?”

Thôi Nịnh gật đầu.

“Nghỉ việc xong thì cũng nên tính chuyện thi đại học dần đi.” Khúc Úc Sơn nói thêm.

Nếu đã hứa với tác giả là sẽ làm công đểu hẳn hoi thì hắn sẽ không thể bỏ qua việc học – cái thứ vũ khí tuyệt vời cho công cuộc hành hạ thể xác lẫn tinh thần này. Chỉ là việc nghĩ xem để Thôi Nịnh ở ký túc xá trường hay ở đây vẫn khiến Khúc Úc Sơn xoắn xuýt.

Nếu để Thôi Nịnh ở ký túc thì hắn không tài nào yên tâm cho nổi, dẫu sao Thôi Nịnh mới ở trường được một tháng mà đã suýt nữa mù, chuyện như này không thể để tiếp diễn lần nữa.

Nhưng nếu vẫn ở đây thì một là cách xa trường, hai là dạo Khúc Úc Sơn cũng hơi ngượng khi ở cùng Thôi Nịnh dưới một mái nhà. Hắn giờ nào dám quát nạt hay hung dữ với Thôi Nịnh nữa đâu, vì dù sao chính hắn cũng bem bem người ta trước mà.

Cuối cùng, Khúc Úc Sơn nghĩ ra được một cách có thể điều hòa được cả hai ——

Đó chính là thuê một phòng trọ gần trường cho Thôi Nịnh.

Chuyện này hắn đã giao cho trợ lý vạn năng Sở Lâm, và không phụ sự kỳ vọng của hắn, chỉ tốn nửa ngày mọi chuyện đã xong xuôi.

Phòng trọ mà hắn thuê nằm trong dãy cộng đồng ngay cạnh trường, còn không cần phải sang đường, chỉ cần ra khỏi trường rẽ phải rồi đi vào con hẻm có nhiều cây Long não nhất thì phía bên trái chính là khu cộng động.

Hầu như toàn bộ khu cộng đồng đều là các sĩ tử chuẩn bị lên thớt, căn phòng mà hắn thuê cho Thôi Nịnh là căn có tầm nhìn rộng nhất nơi này và nằm ngay trên tầng hai, khỏi phải cần đi thang máy thang mủng gì.

——–

Buổi tối hôm đó, Khúc Úc Sơn đã cùng ba Khúc đến bệnh viện thăm người ốm.

Trên đường đi ba Khúc dặn dò hắn lát nữa nói chuyện phải chú ý, dặn được nửa chừng bỗng chuyển sang chủ đề khác.

“Mà này, ăn sinh nhật bên đấy, mẹ mày tặng cho quà gì thế?”

Ba Khúc đã nhịn mấy ngày nay rồi, ông vẫn chờ Khúc Úc Sơn chủ động nói chuyện của mẹ Khúc trước, ai dè Khúc Úc Sơn cứ im thin thít chẳng đả động nhắc gì đến tình hình của mẹ, khiến ông câu cá cũng không yên, đành phải chủ động mơi chuyện.

Tất nhiên là ông sẽ không trực tiếp hỏi thẳng mẹ Khúc sống thế nào, mà chỉ nói gần nói xa gợi gợi Khúc Úc Sơn.

“Ghim cài áo vest ạ.” Khúc Úc Sơn đáp.

Mẹ Khúc gửi quà đến còn kèm theo một bức thư phê bình Khúc Úc Sơn không ở lại tổ chức sinh nhật với bà mà lại tớn lên đi ngắm Cực quang, không quên nhắc luôn năm sau hắn chắc chắn phải sang đón sinh nhật với bà.

Ba Khúc háo hức ngóng đợi nửa ngày mà chỉ nhận được mỗi câu này, mặt không khỏi biến sắc nhìn hắn, “Không còn gì khác?”

“Hết rồi ạ.” Khúc Úc Sơn liếc nhìn ba Khúc, “Còn gì được nữa ạ?”

Ba Khúc quay mặt đi, ông vẫn không sao hạ được mặt mũi để hỏi thẳng, sau một hồi nín nhịn cũng đành từ bỏ. Lát sau ông bèn nhắc tới chuyện khác.

“Dù đón sinh nhật ở nước ngoài rồi nhưng cũng nên làm thêm một bữa to ở đây nữa. Mày bảo người liên hệ đặt tiệc, còn mày thì lập danh sách khách mời rồi đưa ba xem. À đừng quên mời cả các bác các chú đằng nội đấy.”

Nhắc mới nhớ, hình như trong nguyên văn có tình tiết tiệc sinh nhật này thật.

Hôm hắn tổ chức tiệc sinh nhật vốn là không đưa Thôi Nịnh đến cùng, nhưng hắn lại để quên mấy thứ ở chỗ Thôi Nịnh, Thôi Nịnh tưởng là đồ quan trọng nên đã chạy ngay tới địa điểm tổ chức tiệc để đưa cho hắn. Và kết quả đương nhiên là y hệt như trong mấy quyển tiểu thuyết máu chó ba xu rồi ——

Thôi Nịnh bị coi như phục vụ, bị ép mặc quần áo của phục vụ vào và bắt đi bê rượu trong suốt cả bữa tiệc, sau đó bị cu em họ của Khúc Úc Sơn ngắm trúng.

Thực ra thì cu em họ này với Khúc Úc Sơn một năm chắc gặp nhau được một lần vào Tết. Nhà Khúc Úc Sơn chuyển đến thành phố B đã lâu, nhưng gia đình cu em họ thì vẫn sống ở thành phố cũ. Tuy của cải không bằng gia đình Khúc Úc Sơn nhưng cũng coi như khá.

Cu em họ này cũng có thể coi là thế hệ con nhà giàu thứ 2. Lúc học đại học đã bắt đầu dừng việc làm người rồi, bấy giờ thấy Thôi Nịnh non tơ ngọt nước bèn chảy cả dãi muốn húp người ta ngay và luôn.

Đợi đến lúc nó lừa được Thôi Nịnh vào phòng và chuẩn bị bá vương ngạnh thượng cung thì Khúc Úc Sơn bỗng từ đâu xuất hiện. Cu em họ hoảng quá bèn bốc phét nói là Thôi Nịnh dụ dỗ nó.

Mặc dù Khúc Úc Sơn biết cu em họ này chính là loại cặn bã của xã hội, nhưng hắn vẫn cho Thôi Nịnh một bạt tai, sau đấy về phòng dạy dỗ lại Thôi Nịnh, quát vào mặt cậu: “Ai cho mày vào phòng với nó? Làm xấu mặt tao.”

————

Khúc Úc Sơn thấy tình tiết này khá là điêu chó, vì trước khi vào tiệc thì ban tổ chức phải dặn dò kỹ càng nhân viên rồi chứ, không chỉ phải khớp danh sách khách mời, mà còn cả phục vụ nữa, sao mà có thể tùy tiện thấy ai liền kéo luôn người ta vào đi phục vụ được.

Với cả Thôi Nịnh trong nguyên tác bị ngu à? Người ta bảo đi bưng rượu cũng đếu từ chối mà cun cút đi ngay? Không phải cậu ta đến để đưa đồ à?

Thôi dẹp moẹ đi, trông mong qué gì ở cái tính logic trong tiểu thuyết máu chó, loại này thì chỉ cần đủ máu chó là được rồi.

Đúng lúc này, xe đã chạy đến bệnh viện.

Khúc Úc Sơn vừa xuống xe đã thấy ngay Chu Vọng Trác đang đứng đợi bên ngoài tòa nhà. Chu Vọng Trác đứng dưới bầu trời đêm, dáng người cao lớn thon dài y như cái giá treo quần áo di động. Anh nở một nụ cười nhàn nhạt rồi đi về phía hai bố con Khúc Úc Sơn.

“Con chào chú Khúc.” Chu Vọng Trác lễ phép chào hỏi.

Ba Khúc vỗ vỗ vai Chu Vọng Trác, “Đứa nhỏ này, sao lại đứng dưới lầu chờ làm gì? Giống hệt hồi còn bé. Cháu ấy à, tính tình sao mà tốt thế không biết, xưa Tiểu Sơn nghịch ngợm vẽ bậy lên tranh của cháu mà cháu cũng chẳng hề mắng nó miếng nào.”

Nhắc đến hồi nhỏ, vẻ mặt Chu Vọng Trác mềm mại đi không ít, “Hồi nhỏ ai cũng nghịch ngợm mà chú.” Anh nhìn sang Khúc Úc Sơn, phát hiện Khúc Úc Sơn cũng đang nhìn anh.

Không chỉ nhìn, mà còn đỏ cả mặt.

Chu Vọng Trác hơi ngẩn ra, sau đó lúc đợi thang máy, anh đã nghiêng đầu ghé sát tai Khúc Úc Sơn hỏi, “Nãy em đỏ mặt gì thế?”

Vừa dứt lời, anh thấy sắc mặt mới hồi lại bình thường của Khúc Úc Sơn đã lại đỏ tưng bừng.

Không chỉ có thế, anh còn nghe thấy Khúc Úc Sơn lẩm bẩm gì mà: “Đúng là kích thích thật, mới nghĩ xíu thôi đã…”

Chu Vọng Trác: “?”

Chu Vọng Trác: “Cái gì kích thích?”