Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 118: Cột nhà mục rồi



Lăng Mặc quỳ xuống dưới sàn, vẻ mặt vô cùng uất ức. Lúc thấy Thẩm Ninh đột nhiên xuất hiện, Lăng Mặc đã ngay lập tức cảm thấy toang rồi, mới nói dối lần đầu, ai mà ngờ quả báo lại đến nhanh như vậy. Nhưng anh đối với cô chung thuỷ hết mình, nào có ý định ngoại tình như lời cô nói chứ. Đúng là oan uổng quá.

"Cột nhà nào cũng mục hết như thế này sao? Đúng là thảm thật." U U chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nhìn Lăng Mặc.1

Mấy hôm trước vừa mới thấy cột nhà Lâm Từ bị nóc nhà Lăng Thiên đấm cho không trượt phát nào vì tội làm eo bị đau không đi diễn được. Bây giờ lại thấy cảnh papa ngoan ngoãn quỳ gối hối lỗi với mami. Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, hình tượng lạnh lùng cao cao tại thượng chắc chắn sẽ sụp đổ không cứu vớt nổi.

"Bà xã, anh bị oan thật mà. Em nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy."

"Em cho anh về nhà mới bắt anh quỳ đã là tốt bụng lắm rồi. Lăng Mặc, anh lại dám nói dối em đi hẹn hò với người phụ nữ khác, chán cơm thèm phở rồi đúng không?" Thẩm Ninh tức giận nói, hận không thể vung tay đấm anh một trận.

"Anh vô tội..." Lăng Mặc yếu ớt giải thích. Cơm ngon canh ngọt ở nhà, sao anh lại thèm phở bên ngoài được chứ. Huống hồ có thèm thì cũng đâu có ăn được, ngoài cô ra anh đâu thể chạm vào người phụ nữ nào khác đâu.

"Anh tưởng em mù chắc, rõ ràng em đã nhìn thấy cô ta cố ý ngã vào lòng anh."

"Vậy chắc em cũng phải thấy anh đã tránh cô ta rồi chứ."

Thẩm Ninh nghe vậy nhất thời không nói lại được. Đúng là anh đã đứng dậy tránh cô ta nhưng chuyện nói dối vẫn là có, anh vẫn có tội.

Lăng Mặc thấy cô tức giận như vậy, không thể không kể bí mật chôn giấu suốt mấy chục năm nay. Anh không kể ra cũng là sợ bị người khác nắm lấy điểm yếu này nhưng hôm nay vì bảo toàn mạng sống, lại không thể không nói cho cô nghe. Thẩm Ninh nghe xong có chút không tin nổi, anh vậy mà lại mắc bệnh hiếm gặp như vậy.

"Bà xã, chuyện là như vậy đấy. Anh là người đàn ông chung thuỷ nhất thế giới này, làm sao có chuyện ngoại tình được." Lăng Mặc tự tin nói. Mắc căn bệnh như vậy, không muốn chung thuỷ cũng không được.

"Thật sự là anh chỉ chạm được vào một mình em thôi sao?"

"Đúng vậy. Điều đó chứng tỏ chúng ta sinh ra là dành cho nhau."

"Em nhớ là Lệ Tiểu Băng cũng chạm được vào anh mà không phải sao?" Thẩm Ninh nhướng mày nhìn anh. Người ta nói phụ nữ mang thai nhạy cảm với tất cả mọi thứ, nói sai một ly là đi một dặm.

"Cô ta là sự cố ngoài ý muốn."

Thẩm Ninh nghe vậy khẽ bật cười. Đối với cô thì là định mệnh còn đối với Lệ Tiểu Băng thì là sự cố sao. Thấy bà xã đã có vẻ nguôi giận, Lăng Mặc vừa định lân la gần gũi thì lại bị cô gội cho một gáo nước lạnh.

"Nhưng anh vẫn nói dối em. Đêm nay không được vào phòng ngủ." Nói rồi cô vào phòng lấy gối ném cho anh.

Lăng Mặc uất ức không nói lên lời, anh rõ ràng là bị oan mà, tại sao vẫn phải ngủ ngoài sopha chứ. Đêm xuống một mình lạnh lẽo, cô đúng là nhẫn tâm mà.

"U U, đêm nay..."

"Giường con để cho gấu bông ngủ rồi, không còn chỗ cho papa đâu."

Ngay đến cả con gái cũng không chịu cho anh ngủ cùng. Lăng Mặc đau lòng ôm gối nhìn về phía sopha, có lẽ ngày mai anh phải đi mua một cái khác rộng và êm hơn mới được. Không hiểu sao trong lòng anh có dự cảm tương lai sau này sẽ phải cần đến nó nhiều hơn.

Lăng Mặc vì chuyện hôm qua, sáng hôm sau vừa đến Hoàng Đằng đã lập tức sai Lâm Triết huỷ hợp đồng với Hoa Uyển, tiền anh không thiếu, chỉ sợ bà xã giận mà thôi. Lâm Triết không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy sau khi tan làm, Lăng Mặc lặng lẽ đi đến trung tâm thương mại xem ghế sopha.

Thời gian trôi qua, ngày Thẩm Ninh sinh cũng không còn xa nữa. Bác sĩ đã chuẩn đoán trong tuần này cô sẽ sinh, Lăng Mặc lập tức thu dọn quần áo sắp xếp một phòng tư nhân cho cô trong bệnh viện. Thẩm Ninh trong thời gian mang thai chỉ ăn với ngủ chẳng khác nào con heo, đến bệnh viện chờ sinh rồi vẫn có người hầu theo vào chăm sóc.

"Thiếu phu nhân, cô có muốn đi dạo một chút không?" Người hầu thấy Thẩm Ninh ngày ngày ở trong phòng buồn chán thì lập tức đề nghị ra ngoài.

"Có chứ."

Nghe thấy được đi ra ngoài, khuôn mặt chán nản của cô lập tức thay đổi. Bệnh viện này không chỉ tốt mà còn rất rộng, ngay cả sân chơi cho đám trẻ con cũng có. Những bệnh nhân khác thường đến đây ngồi xem đám trẻ con đá bóng, cũng coi như là một niềm vui trong bệnh viện này.

Bỗng quả bóng nhựa lăn đến chỗ Thẩm Ninh. Trước đây cô cũng rất thích thể thao, lâu rồi chưa được vận động, thấy quả bóng khí thế liền hừng hực giơ chân sút mạnh một phát trúng gôn.

"Ha ha ha trúng rồi." Thẩm Ninh ngửa mặt lên trời cười lớn nhưng lúc này bụng dưới cô cũng chảy ra một dòng nước ấm.

Sút một quả bóng, vỡ cả nước ối!

Nụ cười trên môi cô cứng lại, không phải là bé con muốn chui ra rồi đấy chứ? Người hầu hốt hoảng vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, Thẩm Ninh nhanh chóng được khiêng vào phòng sinh.

Lăng Mặc nghe tin liền bỏ lại cả cuộc họp, lập tức phóng xe đến bệnh viện. Đợi đến lúc anh tới nơi, mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Thẩm Ninh vẫn chưa sinh xong, Lăng Mặc bên ngoài lo lắng đứng ngồi không yên. Lúc cô sinh U U, anh đã không thể có mặt, bây giờ mới biết cảm nhận được cảm giác đứng bên ngoài phòng sinh là như thế nào.

"Sao lại lâu như vậy chứ?" Lăng Mặc nhìn cánh cửa vẫn khép chặt thì nhíu mày nói.

"Sinh con chứ có phải đẻ trứng đâu mà nhanh được." Lăng Y lên tiếng, cô ta không phải bác sĩ phụ sản nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn biết. Đâu có như em trai, ngoài kinh doanh ra thì cái gì cũng không biết.

"U U sắp có em rồi."

Mọi người ai nấy đều mong ngóng em bé trong bụng Thẩm Ninh, duy chỉ có Lăng Mặc là lo lắng cho bà xã của mình. Con không sinh đứa này thì sinh đứa khác nhưng vợ chỉ có một mà thôi, mất rồi thì đi đâu tìm lại được.

Đến lúc Lăng Mặc sắp hết kiên nhẫn, tiếng khóc của em bé cuối cùng cũng vang lên. Hai y tá bế ra hai đứa nhỏ còn đỏ hỏn, mọi người đều vây quanh muốn nhìn cho thật kỹ.

"Xin chúc mừng gia đình, là hai bé trai song sinh." Y tá cười nói, cẩn thận trao cho người nhà.

"Lăng Mặc, con không nhìn con con à?" Lệ phu nhân thấy Lăng Mặc cứ ngó vào trong phòng sinh thì ngạc nhiên hỏi. Ít nhất cũng phải ngó qua con của mình đã chứ.

"Còn chưa nhìn thấy vợ thì nhìn con làm gì."1

Một lúc sau Thẩm Ninh được đẩy ra, Lăng Mặc vội vàng nắm chặt lấy tay cô, đi theo cô về phòng. Hai đứa nhỏ mới sinh cứ thế bị ông bố quên mất sự tồn tại, trong mắt anh lúc này chỉ có mình bà xã mà thôi.

Thẩm Ninh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn người đàn ông đang ngủ gục bên giường của mình, cô khẽ mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ lên mặt anh. Những lúc như vậy, có anh bên cạnh mới cảm thấy thật an tâm.

"Bà xã, cuối cùng em cũng tỉnh rồi." Lăng Mặc cảm nhận được bàn tay cô chạm vào mặt mình liền lập tức tỉnh dậy.

Anh nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô cười yếu ớt như vậy, nước mắt không tự chủ mà trào ra. Lúc đứng đợi bên ngoài, anh đã rất sợ, sợ cô ở bên trong xảy ra chuyện, sợ cô sẽ rời bỏ anh giống như 6 năm trước.

"Ông xã..." Đây là lần đầu tiên cô thấy anh rơi nước mắt, còn là vì cô mà rơi. Thẩm Ninh đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt kia, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Thời gian lúc này giống như ngừng lại, hai người ôn nhu nhìn nhau, thông qua ánh mắt mà thấy được tình cảm dành cho đối phương sâu đậm đến mức nào. Lăng Mặc hôn nhẹ lên tay cô, trái tim mới cảm thấy yên bình trở lại.

"Ông xã, anh đã nghĩ ra tên chưa?"

"Tên gì?"

"Tên cho con của chúng ta đó."

Lúc này Lăng Mặc mới nhớ ra bản thân hình như còn chưa nhìn hai đứa nhỏ.