Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 30: Cố nhân



Từ ngày quen Lăng Mặc, số lần Thẩm Ninh được đi ăn ở nhà hàng cao cấp ngày càng nhiều. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh da trời nhạt, nắm tay anh đi vào trong nhà hàng 5 sao. Cố Tinh Trần đã sớm đặt một phòng khép kín để dễ bàn chuyện.

"Tiên si....."

Cố Tinh Trần nhìn người theo sau Lăng Mặc bước vào, đến khi nhìn thấy vòng tay trên cổ tay cô thì lập tức mở to mắt. Đó là vòng tay 17 năm trước trước khi Thẩm Ninh được nhận nuôi anh ta ta đã tặng cho cô. Cố Tinh Trần nhìn Thẩm Ninh, kích động tới nỗi không nói được. Anh ta chậm chạp tiến đến gần cô, đến khi sắp chạm được vào cô liền bị Lăng Mặc giữ tay lại.

"Tiểu Ninh... em là Tiểu Ninh đúng không?"

"Anh là?"

Hai tiếng Tiểu Ninh khiến Thẩm Ninh nhíu mày suy nghĩ. Hình như từ rất lâu trước đây cũng có người gọi cô bằng cái tên như vậy. Tất cả mọi người đều gọi cô là Thẩm Ninh, chỉ có hai người là gọi khác. Một là Diệp Tử gọi cô là Tiểu Ninh Ninh, người còn lại.....

"Tiểu Trần? Anh là Tiểu Trần?" Thẩm Ninh bỗng nhiên thốt lên.

Lúc đầu nghe đến cái tên Cố Tinh Trần này, cô cũng không để ý lắm, không ngờ lại là người quen ngày xưa. Lăng Mặc đứng bên cạnh nhíu mày, cô quen ai anh đều biết rất rõ, sao lại không nhớ cô quen Cố Tinh Trần? Hình như còn rất thân thiết, gọi thân mật như vậy mà.

"Mười bảy năm anh vẫn luôn tìm em, không ngờ lại có thể gặp được em như thế này." Cố Tinh Trần xúc động muốn ôm cô, tay vừa giơ lên Thẩm Ninh đã được anh chắn trước mặt.

"Lăng Mặc, anh làm gì vậy?" anh ta nhíu mày nhìn Lăng Mặc.

"Ôm vợ người khác không tốt đâu." Lăng Mặc không vui nói. Làm gì có ai có thể mở mắt nhìn người đàn ông khác ngay từ lần đầu gặp đã muốn động chạm vào vợ mình.

Cố Tinh Trần lúc này mới nhớ ra, Thẩm Ninh đi cùng Lăng Mặc, vậy chẳng phải đã là hoa đã có chủ hay sao. Anh ta khổ sở chờ đợi 17 năm, vậy mà gặp lại, cô đã thành vợ người khác.

Cuộc gặp mặt bàn công việc lại thành tâm sự chuyện cũ. Cố Tinh Trần hoàn toàn vứt Lăng Mặc sang một bên, chỉ chuyên tâm nói chuyện với Thẩm Ninh. Lăng Mặc ngồi bên cạnh cô tâm trạng không tốt có thể nhìn thấy rõ. Cố Tinh Trần thì cũng thôi đi, vậy mà Thẩm Ninh cũng xem anh như không khí, nói chuyện vui vẻ với người khác.

"Tiểu Ninh, em mới hai mươi hai sao đã lấy chồng sớm như vậy? Có phải là ai bắt ép em không?" Vừa nói, Cố Tinh Trần vừa cố ý liếc Lăng Mặc một cái.

"Xảy ra một số chuyện nên em mới lấy chồng sớm..." Thẩm Ninh cười nói, còn chủ động ôm cánh tay anh: "Hơn nữa Lăng Mặc cũng rất tốt với em."

"Vậy thì tốt."

Sau khi ăn uống xong xuôi, một chữ liên quan đến hợp đồng cũng không được nhắc tới. Lăng Mặc là người được mời đến lại giống như bóng đèn sáng chói mắt giữa hai người.1

"Tiểu Ninh, đây là danh thiếp của anh. Lần sau anh mời em đến nhà chơi nhé." Cố Tinh Trần đưa danh thiếp cho cô.

"Cố tổng yên tâm, tôi với cô ấy nhất định sẽ đến." Lăng Mặc cầm lấy danh thiếp trước Thẩm Ninh.

"Chúng ta về thôi."

Lăng Mặc mở cửa xe cho cô, Cố Tinh Trần vừa định ngó vào chào tạm biệt, anh lập tức đóng mạnh cửa xe lại rồi nhanh chóng rời đi. Đến khi bóng xe khuất hẳn, Cố Tinh Trần mới rời mắt sang chỗ khác. 17 năm chờ đợi trong hy vọng của anh ta, bây giờ đã tan thành mây khói. Nếu là người đàn ông tầm thường khác, anh ta còn tự tin có thể giành lại cô nhưng đối phương lại là Lăng Mặc, vậy thì mọi chuyện sẽ khó hơn rồi.1

"Anh sao vậy?"

Từ lúc về đến nhà, Lăng Mặc luôn trong trạng thái khó chịu, Thẩm Ninh thấy vậy thì nghiêng đầu hỏi anh.

Lăng Mặc quay sang chỗ khác không nhìn cô.

"Anh ghen với Tiểu Trần sao?"

"Lăng Mặc anh không biết ghen." anh nói xong liền vào thư phòng đóng chặt cửa.1

Thẩm Ninh nhìn theo khẽ mỉm cười. Đúng là không thừa hưởng chút tài năng diễn xuất nào của ông nội.

Hôm nay là sinh nhật của trưởng khoa, mấy người trong bệnh viện tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng, còn cố ý mời cả Lăng Y theo. Ai mà chẳng biết trưởng khoa từ lâu đã thích Lăng Y, chỉ có cô ta là không biết thôi.

Điểm hẹn là một quán bar khá nổi tiếng. Tất cả mọi người đều vây quanh chúc mừng trưởng khoa. Lăng Y cũng nói mấy câu rồi tự mình ngồi một góc uống nước hoa quả.

"Lăng Y, em không uống được rượu sao?" trưởng khoa bỗng nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Lăng Y, ánh mắt nhìn cô không rời.

"Bác sĩ không uống rượu, nhỡ đâu có ca cấp cứu gấp..."

"Bác sĩ Lăng nói vậy là không được rồi, hôm nay là sinh nhật trưởng phòng, chúng ta phải uống rượu chúc mừng anh ấy chứ." một người xen vào nói.

"Đúng vậy. Bác sĩ Lăng cứ yên tâm, ở đó đủ bác sĩ phẫu thuật rồi, chúng ta không cần phải lo."

"Rượu ở đây ngon lắm, em uống thử đi." trưởng phòng đưa ly rượu còn lại cho cô ta.

Lăng Y không tiện từ chối, ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Mọi người hò hét vui vẻ, từng ly từng ly được đưa cho Lăng Y. Không biết từ bao giờ, Lăng Y đã ngà ngà say, cô ta lắc đầu vài cái để tỉnh táo nhưng vẫn không được, đành cố gắng đi vào phòng vệ sinh. Trưởng phòng chú ý từng cử động của Lăng Y, thấy cô ta vừa rời đi thì nhếch môi cười khẽ.

Trong phòng vệ sinh, Lăng Y rửa mặt cho tỉnh táo nhưng chỉ đỡ hơn được một chút. Cô ta nhìn bản thân trong gương, mặt đã đỏ hơn cả đánh phấn, có lẽ đến lúc phải về nhà rồi.

"Lăng Y." trưởng phòng đã sớm đứng đợi bên ngoài cửa, vừa thấy Lăng Y lảo đảo bước ra thì vội đỡ lấy cô ta.

"Xin lỗi, tôi phải về nhà rồi." Lăng Y đẩy anh ta ra, cố gắng đứng vững.

"Em say rồi, để anh đưa em về."

"Không cần, tôi đi taxi là được."

"Sao anh có thể để em đi taxi về được. Lăng Y, em biết rõ là anh thích em đến mức nào mà."

Lăng Y nhíu mày muốn đi, không muốn đôi co với anh ta thêm nữa nhưng trưởng phòng bắt lấy tay cô ra kéo lại, mặc Lăng Y kháng cự giữ chặt cô ta vào tường.

"Lăng Y, chúng ta làm việc lâu như vậy, em không có một chút tình cảm nào với anh sao?"

"Không có... anh mau buông tôi ra... buông tôi ra..."

"Nói dối, nếu không có sao em lại đối xử tốt với anh như vậy. Bình thường em không đi tiệc của bệnh viện, nay lại đồng ý đến sinh nhật anh. Em mau nói thật đi." trưởng phòng không tin lớn tiếng nói.

"Tôi không thích anh..."

"Kiểm tra là biết có thích hay không ngay."

Trưởng phòng ghì chặt Lăng Y khiến cô ta nhíu mày đau đớn. Anh ta cúi đầu định hôn lên môi Lăng Y. Anh ta không tin một người ưu tú như anh ta mà cô lại không có chút tình cảm nào.

Đúng lúc này một bóng người xuất hiện, Lệ Tử Ngôn đi đến trước cửa phòng vệ sinh, nhìn Lăng Y đang bị người đàn ông khác cưỡng hôn nhưng trong mắt lại không chút lay động, anh ta chỉ nhìn một cái rồi quay người định đi vào trong.

"Lệ Tử Ngôn... cứu tôi..." Lăng Y như vớ được phao cứu sinh vội gọi Lệ Tử Ngôn lại.

"Muốn hôn nhau thì ra chỗ khác mà hôn, đừng ở đây làm bẩn mắt tôi." Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt nói.

"Mày nói cái gì? Mày biết tao là ai không mà dám nói vậy?"

Trưởng khoa tức giận nới lỏng tay, Lăng Y nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Lệ Tử Ngôn bám chặt tay anh ta không chịu buông. Lệ Tử Ngôn cũng không đẩy Lăng Y ra, ngược lại còn cười khiêu khích trưởng khoa.

"Cậu là ai thì tôi không biết, tôi chỉ biết nếu cậu không cút nhanh thì cậu sẽ phải bò ra khỏi đây đấy."