Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 33: Thẩm Ninh tức giận



Lăng Mặc lau tóc đi ra từ phòng tắm, anh cầm điện thoại lên xem, thấy không có cuộc gọi nào của cô thì thở dài một tiếng. Cô vợ nhỏ này thật là, ngay cả một cuộc gọi trước cho anh cũng không thấy.

Đúng lúc này anh thấy chăn trên giường động đậy. Lăng Mặc cẩn thận đi tới, vừa nhìn liền biết đang có người nằm bên trong. Không lẽ là Thẩm Ninh cố tình giấu anh đến đây để cho anh một bất ngờ?

"Tiên sinh...." chăn vừa được lật ra, một cô gái lạ mặt liền chớp mắt nhìn anh. Bộ dáng nhỏ nhắn mềm mại kia khiến người ta muốn yêu thương một phen.

Nụ cười trên môi Lăng Mặc lập tức bị dập tắt. Anh nhíu mày khó chịu nhìn người đang nằm trên giường mình, còn cố ý tạo hình quyến rũ.

"Tiên sinh, đêm dài chớ lãng phí, để em hầu hạ anh đêm nay được không?" vừa nói cô ta vừa đứng dậy định ôm lấy anh.

Nhưng Lăng Mặc sớm đã không còn kiên nhẫn, anh quay người muốn đi ra khỏi phòng lại bị cô gái kia nhanh chân chặn lại. Cô ta uyển điệu nhìn anh, từng bước muốn lại gần Lăng Mặc.

"Tiên sinh, em không đẹp sao? Không đủ làm anh hứng thú sao?"

Nếu là người đàn ông khác sớm đã cùng cô ta lên giường mây mưa triền miên nhưng Lăng Mặc nghe mấy lời đó chỉ cảm thấy chán ghét hơn.

"Đêm nay để em hầu hạ anh đi."

"Cút." Lăng Mặc lạnh lùng nói.

"Đừng lạnh lùng như vậy mà. Em thật sự rất thích anh, em không cần danh phận gì cả, chỉ cần có thể ở bên anh là đủ rồi." cô ta tiến tới áp sát anh vào tường.

Mặt Lăng Mặc đen lại. Anh chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này. Bỗng nhiên cửa phòng bị mở mạnh, Lâm Triết dẫn theo người xông vào, vừa nhìn thấy Lăng Mặc đã bị dồn đến góc tường thì vội sai người kéo cô ta ra.

"Tiên sinh... tiên sinh, em thật lòng yêu anh mà...."

Lăng Mặc ghét bỏ không nhìn cô ta. Nghĩ đến vừa nãy bị cô gái này ép vào tường như vậy khiến anh lại thêm phần tức giận.

"Lăng...."

Lâm Triết còn chưa nói xong, cô gái kia đã liều mạng thoát khỏi tay vệ sĩ chạy đến ôm chặt lấy eo anh. Người Lăng Mặc cứng lại, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn. Lâm Triết vội kéo cô ta ra, đám vệ sĩ cũng không dám vì cô ta là nữ mà nhẹ nhàng nữa.

"Các người biết tôi là ai không? Mau buông tôi ra... tiên sinh.... tiên sinh...."

Cô ta liên tục vùng vẫy gọi Lăng Mặc. Thân là một tiểu thư xinh đẹp, cô ta có chỗ nào không xứng với anh. Cô ta ngưỡng mộ Lăng Mặc đã lâu, nghe tin anh đến đây công tác đã vô cùng háo hức, nhưng Lăng Mặc nổi tiếng không gần nữ sắc, cô ta không tin sau khi gạo nấu thành cơm rồi, anh lại không chịu trách nhiệm với cô ta. Khi vào được phòng của Lăng mặc, cô ta thấy điện thoại của anh đang mở để ở trên bàn nên mới lấy xem, không ngờ anh lại lưu một người là bà xã, còn nói chuyện ngọt ngào với người đó. Cô ta không cam tâm liền chụp tấm ảnh đó gửi cho Thẩm Ninh để khiêu kh, còn cố ý tắt điện thoại khi Thẩm Ninh gọi tới.

"Lăng Mặc....cậu chờ ở đây, tôi chạy đi lấy thuốc." Lâm Triết nói xong liền nhanh chóng quay lại phòng lấy thuốc. Cũng may trước khi đi Lâm Từ đã cẩn thận đưa cho anh ta thuốc của Lăng Mặc phòng trường hợp bất trắc.

Sau khi uống thuốc, cơ thể của Lăng Mặc dần hồi phục. Lần này được uống thuốc kịp thời, những nốt nổi mẩn trên người chưa xuất hiện nhưng cũng đủ để khiến Lăng Mặc thấy khó chịu.

Lâm Triết thấy Lăng Mặc như vậy lại tự trách bản thân. Thân là trợ lý, anh ta nên ở bên cạnh Lăng Mặc 24/24 nhưng vì muốn ra ngoài hít thở thư giãn lại để Lăng Mặc một mình, đã vậy còn không cử người gác ngoài cửa.

"Lăng Mặc...." thấy Lăng Mặc muốn ngồi dậy, Lâm Triết vội đỡ lấy.

"Dạy dỗ cô ta, tốt nhất là để ba mẹ cô ta cũng không nhận ra."

"Được, tôi đã cho người đi làm rồi."

Lăng Mặc quay sang nhìn Lâm Triết, thấy anh ta rưng rưng nước mắt thì nhíu mày. Người bị dị ứng cũng không phải anh ta, khóc cái gì chứ.

"Lăng Mặc, xin lỗi. Là tôi không sắp xếp chu đáo, hại cậu bị dị ứng."

"Nam nhân đại trượng phu khóc lóc còn ra thể thống gì nữa. Tôi cũng chưa có chết, cậu không cần phải khóc sớm như vậy đâu." Lăng Mặc ghét bỏ nói nhưng trong lòng lại mỉm cười. Lâm Triết đối với anh luôn một lòng trung thành, quả nhiên không uổng công anh năm đó đã nhìn trúng anh ta mang về.

"Phải rồi, Thẩm Ninh có gọi điện cho tôi đấy."

"Gọi cho cậu? Sao không thấy cô ấy gọi cho tôi?" Lăng Mặc nhíu mày cầm điện thoại lên xem.

"Nhưng lúc đó tôi vừa nhận được tin có người vào phòng cậu nên không nghe máy được."

"Lâm Triết, chuẩn bị máy bay, chúng ta bay về ngay lập tức."

Lăng Mặc bỗng nhiên có dự cảm không lành.

Về đến nhà thì trời đã tối, Lăng Mặc nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Nhìn cô đang ngủ ngon lành trên giường, môi anh khẽ cong lên cười nhẹ. Xem ra là anh lo lắng quá rồi, cô vẫn chưa biết gì mà.

Sáng hôm sau Thẩm Ninh ngủ dậy, phát hiện Lăng Mặc đang ôm mình ngủ. Cô chăm chú nhìn anh, hình như là đã gầy đi một chút, trong lòng Thẩm Ninh lại thấy xót.

"Em cứ nhìn như vậy, anh không ngủ được." Lăng Mặc bỗng nhiên nói.

Bình thường Lăng Mặc ngủ không sâu nên Thẩm Ninh vừa cử động thì anh cũng tỉnh. Thẩm Ninh lườm anh một cái, không thương tiếc đạp thẳng Lăng Mặc xuống giường.

"Em sao vậy?" Lăng Mặc khó khăn ngồi dậy. Suốt 1 tuần không gặp, anh nhớ cô biết bao nhiêu vậy mà cô nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy.

"Lăng Mặc, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng."

Thẩm Ninh ngồi trên giường nhìn xuống anh. Từ lúc biết Lăng Mặc thích mình, Thẩm Ninh chuyển từ trạng thái sợ hãi sang hung dữ. Cô đã không còn lo lắng như trước mà giờ có thể thản nhiên đấu lại anh. Lâm Triết cũng từng nói với Lăng Mặc về chuyện này nhưng anh lại không nỡ làm cô buồn. Từ khi gặp cô, mọi quy tắc của anh đều tan thành mây khói, biến mất như chưa từng có.

"Em đang nói gì vậy?"

"Còn giả ngốc. Vậy anh cứ tiếp tục giả ngốc đi."

"Anh thông minh là thật, sao phải giả ngốc."

"......"

Thẩm Ninh không nói gì quay mặt bước xuống giường để lại Lăng Mặc ngây ngốc không hiểu chuyện gì.

"Cô ấy hôm nay bị làm sao vậy nhỉ, lại bạo lực gia đình. Mình đã kịp làm gì đâu." Lăng Mặc ai oán trong lòng.

Lâm Triết vừa vào phòng họp đã thấy bầu không khi vô cùng u ám, Lăng Mặc ngồi đó mặt mày nhăn nhó như vừa mất sổ gạo.

Suốt buổi họp không ai dám lên tiếng phản đối chọc giận anh, ngay cả Lâm Triết bình thường máu liều nhiều hơn máu não nay cũng không dám trêu chọc.

"Cuối cùng cũng tan họp, tôi sắp chết ngạt trong phòng họp đó rồi."

"Kiểu này chắc chắn là bị ai đó chọc giận rồi, liệu có phải là vợ sắp cưới lần trước không?"

"Ai mà biết được chứ. Mau đi thôi, trợ lý Lâm kìa."

Lâm Triết nhìn bọn họ tản đi thì vào thang máy lên thẳng tầng 48. Anh ta nhìn Lăng Mặc vẫn giữ trạng thái khó chịu thì đổ mồ hôi lạnh, có thể khiến Lăng Mặc giận đến mức này chắc cũng chỉ có Thẩm Ninh mà thôi.

"Sao vậy, cậu doạ nhân viên đến mức sắp xin nghỉ việc rồi kìa." Lâm Triết ngồi xuống ghế hỏi nhỏ: "Thẩm Ninh làm gì cậu rồi?"

"Phụ nữ thật khó hiểu, tôi không làm gì cô ấy cũng giận."

"Theo tôi biết về Thẩm Ninh thì cô ấy không phải kiểu người như vậy đâu, chắc chắn là cậu đã làm gì sai rồi."

"Tôi có làm gì… hay là cô ấy đã biết chuyện hôm đó?"

"Chắc chắn là như vậy rồi. Cậu xem, chính vì cậu có cái mã bên ngoài đẹp nên gái mới bu vào đấy. Sau vụ này cậu nên đi phẫu thuật cho xấu đi."

"....."

Lâm Triết đang ai oán cọ nhà vệ sinh, Lăng Mặc bỗng nhiên đi vào.

"Sao nữa, công việc tay trái này là giới hạn của tôi rồi đấy nhá."

"Muốn hỏi cậu một việc."

"Nói đi."

"Khụ.... xin lỗi phụ nữ như thế nào?"

"Không phải chứ, tôi quen cậu lâu như vậy mà chưa thấy cậu xin lỗi ai bao giờ. Trước khi xin lỗi người khác, không phải cậu nên xin lỗi tôi trước sao?" Lâm Triết đứng dậy nói. Đường đường là một trợ lý cấp cao của một tập đoàn lớn vậy mà phải làm nghề tay trái, đã vậy còn là cọ rửa phòng vệ sinh.

"Nếu cậu biết, tôi sẽ xin lỗi cậu. Vậy cậu có biết không?"

"Không biết."

"....."

"Từ nhỏ đến giờ đã yêu ai đâu mà...."

"Cọ cả phòng vệ sinh nữ." Lăng Mặc ngắt lời Lâm Triết, nói xong liền quay người rời đi luôn.

"Ê này, cậu không thể đối xử với tôi như vậy."

Lâm Triết nghiêm túc suy nghĩ, nếu cứ như thế này thì thời gian làm nhân viên dọn vệ sinh còn nhiều hơn thời gian làm trợ lý. Anh ta phải nghĩ cách khác thôi.