Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 38: Lâm Triết xuất hiện



Rầm.....

Tần Bách ôm eo hai người đẹp, vừa ra ngoài đã bị đạp ngã thẳng vào trong. Lâm Triết lạnh lùng đi vào, theo sau là chủ quán bar cùng một đám người mặc vest đen. Tần Bách bị đạp khó khăn đứng dậy, thấy người đến cư nhiên là người lần trước gặp ở phòng Diệp Tử thì vô cùng tức giận. Anh ta dù sao cũng có chút danh tiếng, muốn đạp là đạp được sao?

"Lâm Triết." từng giọt nước mắt của Diệp Tử rơi xuống khi nhìn thấy Lâm Triết xuất hiện.

Nhìn Diệp Tử khóc lóc đang bị Hà tổng đè dưới thân, Lâm Triết nhất thời tức giận xong đến lôi Hà tổng ra khỏi người Diệp Tử, vung nắm đấm đấm anh ta ngã xuống đất.

"Mày làm cái gì vậy hả? Chủ quán, sao ông lại để đám người này vào đây? Còn muốn làm ăn nữa hay không hả?" Tần Bách tức giận nói.

"Đương nhiên là muốn." chủ quán bình thản nói. Chết đến nơi rồi còn gân cổ nói.

"Vậy mau đuổi đám người này ra ngoài, báo cảnh sát bắt họ lại".

"Tần tổng đang nói gì vậy, báo cảnh sát bắt mình sao?"

"Ông...."

Lâm Triết cởi áo ngoài khoác lên người Diệp Tử. Nhìn má cô hằn vết ngón tay, mặt Lâm Triết đen lại. Đám người này, nếu anh ta không đến kịp thì bọn chúng còn hành hạ Diệp Tử như thế nào nữa. Sờ nhẹ lên vết hằn, Lâm Triết quay người nhìn Hà tổng.

"Tay nào của mày đánh cô ấy? Tay phải đúng không?" Lâm Triết vừa nói vừa dẫm lên tay phải Hà tổng.

Tiếng hét thảm thiết của Hà tổng lập tứ vang lên. Anh ta đau đớn muốn rút tay lại nhưng không thể. Tần Bách nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến giờ mà mặc kệ, sau này anh ta sẽ không thể ngẩng đầu nhìn người khác, tương lai sự nghiệp còn đang chờ đợi anh ta.

"Mau bỏ chân ra, mày biết đấy là ai không?"

"Là ai?"

"Hà tổng. Mày biết Hà tổng của công ty Phúc Hà không hả?"

"Thì ra là công ty Phúc Hà." Lâm Triết nhấc chân ra.

"Hừ, bây giờ mới biết thì đã muộn rồi. Dù mày có quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì....." Tần Bách cười nhạo nói.

"Cậu im đi Tần Bách." Hà tổng nhịn đau nói. Anh ta càng nói lại càng giống như muốn chết nhanh hơn. Chê mạng quá dài sao?

"Hà tổng, cậu sao phải sợ hắn ta. Chỉ là loại cướp bạn gái của người khác, nhân phẩm cũng không ra gì."

Hà tổng gần như có thể thấy được một chân đã bước vào quan tài. Tần Bách ngu ngốc này, muốn chết thì chết một mình đi, còn lôi theo anh ta vào làm gì.

"Cậu biết đấy là ai không?"

"Là ai? Không phải là một kẻ bình thường thôi sao?"

"Anh ta là trợ lý cấp cao của Hoàng Đằng mà tôi nhắc tới đấy."

Tần Bách nghe xong thì thất thần, sau đó hoảng sợ lắc đầu. Anh ta không dám tin những gì bản thân vừa nghe được. Tại sao lại là Hoàng Đằng? Tại sao bạn trai mới có Diệp Tử lại là trợ lý cấp cao? Tương lai của anh ta, sự nghiệp của anh ta... không còn nữa rồi.

"Biết sợ rồi à?" Lâm Triết phủi phủi quần áo, liếc mắt nhìn chủ quán bar: "Gọi cảnh sát tống bọn họ vào tù, tội danh như thế nào thì ông biết rõ rồi đấy."

"Tôi đã hiểu." chủ quán bar gật đầu.

Lâm Triết cúi người bế Diệp Tử lên đi thẳng ra ngoài. Nếu không phải Thẩm Ninh nhờ anh ta để ý đến chuyện của Diệp Tử, lại nói cho anh ta nghe mấy lời Diệp Tử nói lúc đó thì bây giờ anh ta cũng không biết là có chuyện này. Cũng may là đến kịp, nếu không anh ta nhất định sẽ hối hận.

Diệp Tử nằm trong lòng Lâm Triết thì cảm thấy vô cùng an toàn. Cô ta đã từng nghĩ Lâm Triết sẽ đến cứu mình, không ngờ thật sự là như vậy.

"Bôi thuốc một ngày hai lần, ngày hôm sau là khỏi." Lăng Y đưa đơn thuốc cho Lâm Triết.

"Cảm ơn chị." Lâm Triết nhận lấy đơn thuốc.

"Đó là bạn của Thẩm Ninh mà, hai người....."

"Khụ.... chị đừng nghĩ linh tinh. Em chỉ giúp cô ấy thì cô ấy là bạn của Thẩm Ninh thôi."

Lăng Y cười cười không hỏi gì thêm. Lâm Triết xem ra đã vướng vào mối tình với Diệp Tử rồi, nếu không cũng không vì một vết hằn ngón tay mà nửa đêm đến bệnh viện tìm cô ta.

Thẩm Ninh biết chuyện thì vô cùng tức giận, mắng Tần Bách là kẻ độc ác đáng ghê tởm. Diệp Tử ngồi một bên nghe cô mắng cũng không nghe nổi nữa vội bịt miệng Thẩm Ninh lại.

"Đừng mắng nữa, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ nhưng anh ta đã vào tù rồi."

"Vào tù là quá nhẹ, phải tù chung thân, phải tử hình mới xứng đáng."

"Cậu như vậy bảo sao ngay cả Lăng Mặc cũng phải nghe lời cậu."

Giờ thì cô ta đã hiểu tại sao Lăng Mặc vạn người kính nể lại sợ vợ như vậy. Vợ nói một là một, nói hai là hai, nói đi hướng đông thì không dám đi hướng tây. Nóc nhà quá đáng sợ.1

"Gì chứ, tớ có làm gì anh ấy đâu. Hơn nữa là anh ấy tự nguyện nghe lời."

"......"

Tần Bách bị tống vào tù cùng Hà tổng với tội danh cưỡng hiếp bất thành. Lâm Triết cũng không dừng lại ở đó, anh ta tìm những chứng cứ bọn họ trốn thuế, lừa đảo chiếm đoạt tài sản, những cô gái trước đây bị Hà tổng hại cũng tới làm chứng. Lần này dù là thần tiên cũng không cứu được bọn họ.

Dạo này Lăng Mặc ngày càng bị Thẩm Ninh hắt hủi. Cô không chỉ không cho anh ôm hôn mà ngay cả ngủ cũng không cho ngủ cùng khiến oán khí của Lăng Mặc ngày càng tăng lên. Không biết đứa bỏ mẹ nào làm cô thành ra như vậy, hại anh không được gần gũi với vợ.

"Chà, đúng là con ong chăm chỉ, biết đâu cuối tháng lại là nhân viên xuất sắc nhất phòng." Dao Dao vừa nói vừa đặt một đống hồ sơ tài liệu lên bàn cô.

"Chị Dao Dao, đây là công việc của chị mà."

"Đây là công việc của tôi nhưng tôi là đang tạo điều kiện cho cô làm quen với môi trường công việc. Làm nhiều lên một chút mới khiến người khác không nói cô vô dụng."

Dao Dao nói xong, liếc Thẩm Ninh một cái rồi về chỗ ngồi. Cô ta không tin cứ bị bắt nạt như vậy, Thẩm Ninh có thể trụ lại đây lâu. Chỉ cần cô còn ở đây thì cô ta còn giao thật nhiều công việc.

Sếp tổng ở nhà không được gần vợ, đến chỗ làm liền đem oán khí phát tiết ra ngoài. Lâm Triết bình thường ăn gan hùm mật gấu nay cũng chẳng dám trêu đùa Lăng Mặc. Không khí làm việc như bị oán khí vô hình của Lăng Mặc làm cho áp lực nặng nề. Ai nấy đều ngoan ngoãn hoàn thành tốt công việc.

Tiên sinh gắt, hư là chết!

Lâm Triết đang làm việc bỗng nhiên bị Lăng Mặc gọi lên tầng 48. Anh ta vắt óc suy nghĩ không biết từ sáng đến giờ bản thân đã mất não lần nào mà trêu chọc đắc tội Lăng Mặc sao, nhiều người như vậy thì không gọi lại gọi anh ta.

"Tiên sinh." Lâm Triết nhẹ nhàng nói.

"Sao đấy, bình thường có gọi vậy đâu."

"Không phải cậu gọi tôi lên để trách phạt sao?" Lâm Triết dò hỏi.

"Cậu làm gì có lỗi à?"

"Không có." Lâm Triết lập tức lắc đầu, thấy không phải là trách phạt thì thở phào một tiếng, mặt lại tỉnh bơ: "Lăng Mặc, cậu gọi tôi có chuyện gì? Người ta còn nhiều việc phải làm lắm, không có gì thì tôi xuống đây."

Lâm Triết lập tức trở mặt. Bộ dạng sợ hãi ban này hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.

"Chuẩn bị xe, tôi muốn đến Lăng thị."

"Cậu sợ Thẩm Ninh làm ở đó chịu uất ức à?"

Còn không phải vậy sao? Về nhà là mệt mỏi, còn mệt hơn là mang bầu. Ngày thường nửa đêm đều đói muốn ăn, từ khi đi làm mệt đêm cũng không muốn dậy ăn nữa.

"Lăng Mặc, cậu yên tâm. Tôi là người dẫn Thẩm Ninh đến đó mà, sẽ không ai dám bắt nạt cô ấy đâu. Nếu có Lâm Triết tôi sẽ cạo trọc đầu."1