Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 47: Thu mua Hạ thị



Hôm nay Thẩm Ninh cùng Lăng Mặc đến Lăng gia. Ông nội Lăng cũng không phải vì nhớ thương hai người mà là nhớ thương đứa chắt trong bụng Thẩm Ninh. Lúc đi ngang qua cửa nhà của Lệ Tử Ngôn, Thẩm Ninh bỗng dừng chân lại nhìn.

"Sao vậy?"

"Lâu lắm không thấy Tử Ngôn xuất hiện, không biết có phải là đã chuyển nhà hay không."

Thẩm Ninh nói xong liền đi tiếp, Lăng Mặc quay đầu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cánh cửa khép chặt nhà Lệ Tử Ngôn. Từ sau khi Thẩm Ninh tốt nghiệp, Lệ Tử Ngôn đột ngột quay về nhà chính của Lệ gia ở bên nước ngoài. Ngày trước đeo bám Thẩm Ninh như đỉa, lúc đi lại không có lấy một lời tạm biệt, căn nhà này cũng vẫn là của anh ta, chẳng lẽ sẽ quay lại đây lần nữa sao?

"Tiểu Ninh Ninh, con đi lại cũng vất vả quá, hay là lần sau để ông tự mình qua đó nhé." vừa đến nơi ông nội Lăng đã xót cô nói.

"Ông nội, đứa bé gặp ông nhiều đến sắp chán rồi." Lăng Mặc nói.

"Đừng có hòng chia rẽ tình cảm ông chắt ông."

Lăng Mặc quay đầu nhếch môi cười nhạt. Anh còn cần phải chia rẽ sao? Một tuần gặp ít nhất 1 lần, không phát chán mới lạ.

"Em bé...." Lăng Viên không biết từ bao giờ đã chạy đến chỗ Thẩm Ninh, tay xoa nhẹ lên bụng cô.

Thẩm Ninh cười cười, vừa định đưa tay xoa đầu Lăng Viên, bé con đã bị bảo mẫu kéo ra đằng sau. Khuôn mặt bà ta vừa hốt hoảng vừa sợ hãi.

"Xin lỗi thiếu phu nhân, tiểu thư còn nhỏ dại chưa hiểu gì."

Thẩm Ninh thu tay lại không hiểu chuyện gì. Chỉ là chạm nhẹ một cái thôi, có cần giống như cô sắp ăn thịt con bé không vậy.

Lúc này bên ngoài Lăng gia bỗng truyền đến tiếng ồn. Càng đi ra ngoài, giọng nói quen thuộc càng nghe rõ hơn. Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn người đang bị bảo vệ giữ lại. Cô ta vừa nhìn thấy Thẩm Ninh liền liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát được.

"Buông tôi ra... Thẩm Ninh, Thẩm Ninh.... cầu xin chị hãy cứu ba...."

Lăng Mặc ra hiệu cho bảo vệ thả cô ta ra. Hạ Yên Chi vội vàng chạy đến trước mặt Thẩm Ninh khóc lóc cầu xin. Mới một thời gian không gặp, Hạ Yên Chi đã trở nên chật vật khổ sở như vậy, nào còn dáng vẻ sang trọng kiêu sa như ngày trước. Thẩm Ninh lùi lại một bước, chuyện gì đã khiến một thiên kim tiểu thư như cô ta đến bước đường này?

"Thẩm Ninh... cầu xin chị, hãy cứu ba..." Hạ Yên Chi vừa khóc vừa nói. Cô ta thật sự là không còn cách nào khác mới phải tìm đến Thẩm Ninh.

"Hạ Yên Chi, không phải tôi đã cảnh cáo cô là không bao giờ được phép đến làm phiền Thẩm Ninh hay sao?" Lăng Mặc nhíu mày nói.

"Tiên sinh, tôi... tôi thật sự đã đến đường cùng rồi."

"Thẩm Ninh.... Thẩm Ninh, em biết trước kia là em không tốt, đối xử với chị tệ bạc nhưng cầu xin chị hãy cứu ba, cứu Hạ thị.... cầu xin chị...."

Nhìn Hạ Yên Chi như vậy, trong lòng cô cũng có chút xao động. Xem ra Hạ gia vẫn chưa hẳn là xấu hoàn toàn, vẫn còn biết vì người thân mà đi cầu xin người khác.

"Cô đừng có khóc nữa, nói xem đã xảy ra chuyện gì."

Nghe Hạ Yên Chi kể, Thẩm Ninh vừa ngạc nhiên lại có chút không dám tin. Lục Vũ thật sự phản bội lại Hạ gia? Vậy mà trước giờ cô vẫn nghĩ anh ta ít nhiều đã cưới Hạ Yên Chi thì cũng phải có chút tình cảm. Nhưng loại người này căn bản không xứng đáng có được tình yêu.

"Tôi làm sao giúp các người được. Chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi."

"Thẩm Ninh... không, thiếu phu nhân, cầu xin chị hãy giúp Hạ thị... giờ ba nhập viện, Hạ thị sắp loạn đến nơi rồi."

"Chuyện này...." Thẩm Ninh ấp úng quay sang nhìn anh.

Lăng Mặc trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Thẩm Ninh rất dễ mềm lòng, chỉ cần người khác cầu xin khóc lóc một chút, cô sẽ không để ý đến quá khứ từng bị tổn thương.

"Hạ Yên Chi, cô quay về nói với ba cô, tôi có thể giữ cho Hạ thị không bị phá sản nhưng cách chỉ có một mà thôi...." Lăng Mặc nhướng mày nói.

"......"

Quay về bệnh viện, Hạ Yên Chi thần sắc mệt mỏi đi đến cửa phòng bệnh, thấy mẹ đang đút cháo cho ba ăn thì mới chậm chạp đi vào bên trong.

"Yên Chi, con sao vậy?" Hạ gia chủ thấy con gái không còn dáng vẻ đau khổ như ngày thường liền hỏi. Nỗi đau Lục Vũ gây ra với con gái ông ta là quá lớn.

"Con vừa đi tìm Thẩm Ninh."

"Cái gì? Sao con lại đi tìm Thẩm Ninh? Con có biết...." Hạ phu nhân giật mình nói.

"Con biết. Ba, mẹ, hai người muốn cứu Hạ thị không?"

"......"

Hai vợ chồng nhìn nhau. Con gái bảo bối của bọn họ cuối cùng cũng đã lớn rồi, cũng biết suy nghĩ cho Hạ thị. Hạ gia chủ nghe con gái nói cách của Lăng Mặc, nhất thời rơi vào trầm tư. Nếu thật sự làm như vậy, Hạ thị trên danh nghĩa là của Hạ gia nhưng thực chất lại không phải vậy.

Từ Lăng gia về đến nhà, Thẩm Ninh vẫn luôn im lặng không nói gì. Lăng Mặc thấy cô hiếm khi như vậy, liền chủ động ôm cô vào phòng ngủ.

"Anh làm gì vậy?"

"Bà xã, anh đói." Lăng Mặc vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam hít lấy mùi thơm chỉ thuộc riêng về cô.

"Không phải là vừa ăn rồi sao? Anh ngồi dậy đi, em đi nấu cơm cho anh."

"Anh không đói bụng, anh đói cái khác...."

Mặt Thẩm Ninh lập tức đỏ bừng, Lăng Mặc này, không biết từ bao giờ có thể nói ra mấy câu không đứng đắn như vậy.

"Bác sĩ nói không được."

"Bác sĩ nào nói vậy? Em đã qua 3 tháng đầu rồi mà."

"Anh đã nhịn được 7 tháng rồi, nhịn thêm 2 tháng nữa có sao đâu."

"Thẩm Ninh, anh là người đàn ông sinh lý bình thường, 7 tháng qua anh khổ tâm lắm đấy, em nỡ nhìn anh kiềm chế đến chết sao?" Lăng Mặc lại bắt đầu giở trò. Ai nói anh không giống người Lăng gia? Gen diễn xuất của nhà này người nào cũng được thừa hưởng hết.

"Thật vậy sao?"

"Thật, đàn ông bình thường chỉ nhịn được vài tuần, anh đã nhịn tận 7 tháng đấy."

"Không phải trước lúc gặp em, anh đã nhịn được tận mấy năm sao?"

"....."

Lúc đó không muốn nhịn cũng phải nhịn. Anh không động được vào phụ nữ, làm sao có thể giống như bây giờ được. Thức ăn ngon ở ngay dưới thân mà không thể ăn, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Lăng Mặc hừ hừ hai tiếng, anh chẳng qua là muốn giúp cô quên đi mấy chuyện không quan trọng kia thôi chứ cũng đâu có thèm khát gì.

Mấy ngày sau, tin tức Hạ thị được Hoàng Đằng thu mua lại thành công ty con thì khiến không ít người ngạc nhiên, đặc biệt là Lục Vũ. Anh ta biết rõ Lăng Mặc rất ghét Hạ gia, sao bây giờ lại có thể ra tay cứu Hạ thị không bị phá sản?

Tử Băng đứng ở bên cạnh im lặng không lên tiếng. Nhìn Lục Vũ trầm ngâm suy nghĩ, cô ta bất giác sờ lên bụng mình, khẽ nhếch môi cười nham hiểm.

Hạ thị về dưới trướng Hoàng Đằng, đương nhiên được Hoàng Đằng che chở. Lục Vũ tính kế muốn nhân cơ hội hỗn loạn hốt luôn Hạ thị đã không còn được nữa. Những công ty trước đây từng đối đầu với Hạ thị bỗng chốc cảm thấy lo sợ.

"Lăng Mặc, cậu ngày càng thay đổi rồi." Lâm Triết đứng đối diện Lăng Mặc bỗng mở miệng nói.

"Vậy sao?"

"Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ không nhúng tay vào, mặc kệ Hạ thị dần dần biến mất. Nhưng bây giờ lại có thể vì Thẩm Ninh mà thua mua lại Hạ thị. Lăng Mặc, Thẩm Ninh đã chiếm hết vị trí trong lòng cậu rồi."

"Tôi có thể vì cô ấy mà thay đổi, không tốt sao?" Lăng Mặc hờ hững nói.

"Ha ha ha tốt, tốt hơn trước kia rất nhiều. Nhưng Lăng Mặc, cậu cũng đã tạo điểm yếu cho chính bản thân mình rồi, nguyên tắc trước đây cậu đề ra giờ chính cậu là người phá bỏ." Lâm Triết cười nói, trong lòng cũng cảm thấy Lăng Mặc bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều.

"Đừng chỉ nói tôi, rồi cậu cũng sẽ như vậy thôi."

"Cái gì chứ, tôi sao có thể như cậu được. Lập trường của tôi vô cùng vững chắc, cho dù là ai cũng không lung lay được." Lâm Triết hất mặt, bộ dáng vô cùng chắc chắn.

"Ừ, xuống cọ phòng vệ sinh đi."1

"Cậu đừng có mà lạm dụng quyền lực bắt nạt nhân viên nhá. Tôi không đi, lập trường của tôi rất...."

"....."

Mấy phút sau đã có người thấy Lâm Triết đang ai oán cọ phòng vệ sinh. Lăng Mặc chết tiệt, dám lấy đoạn ghi âm lần trước ra doạ anh ta, Diệp Tử biết thì đã sao, anh ta.... sợ đấy.